Đôi mày Khúc Hạ nhíu lại. Còn dùng chiêu này nữa à.
Bên dưới có rất nhiều người chửi cậu là đồ bất hiếu. Tết cũng không về nhà với bố mẹ. Có người còn bảo cậu là sugar baby, giờ này đang phục vụ mấy tên đàn ông lận, có rảnh đâu mà về nhà ăn tết. Đủ loại mắng chửi, lời lẽ tục tĩu, đơm đặt đều có hết.
Ngay lúc cậu không biết trả lời sao cho ngầu thì có một tài khoản quen thuộc vào bình luận. Mà người đó không ai khác chính là bà Lan Chi.
Bà cho biết bà ấy đã gọi Khúc Hạ ở lại ăn tết cùng bà. Bà cũng có nhã ý mời gia đình Vân Anh đến nhà bà chơi. Lời bình luận hiển thị chưa được bao lâu thì fan Luân Hạ đã ùn ùn kéo vào hít đường.
Còn giữ người ta lại ăn tết thì có khác gì giữ con dâu lại đâu.
Khúc Hạ xem xong liền đỏ mặt.
Cậu đâu phải là con dâu nhà họ Chu đâu. Đến giờ cậu với Chu Luân còn chưa có lời tỏ tình nữa mà.
Khúc Hạ vỗ mặt mấy cái, đoán thế nào gia đình Vân Anh cũng đến đây cho mà xem.
Mà đúng là vậy, ban đầu bà Linh nằng nặc muốn Khúc Hạ cùng về ăn tết nhưng lại bị bà Lan Chi nói vài ba câu đã không còn ý định lôi kéo cậu nữa. Khúc Hạ trầm trồ trong lòng, người của Chu gia ai cũng giỏi hết trơn.
Đêm giao thừa, cả nhà Chu Luân cũng bày mâm cúng. Khúc Hạ rất ngạc nhiên vì trong đồ thế vậy mà cũng có tên cậu. Hai má cậu ửng hồng, gia đình Chu Luân cứ tốt với cậu thế này, Chu Luân cũng tốt thế này thì cậu càng ngày càng lún sâu vào bể tình của Chu Luân mất thôi.
Ngày mùng một, cả nhà Chu Luân xúng xính áo quần cùng đi đến chùa cầu nguyện và hái lộc. Bé Minh Anh vừa thấy Khúc Hạ đã chạy tới ôm chân cậu.
"Anh Hạ! Hai chúng ta mặc đồ đôi nè."
Chu Luân liền dùng chân đẩy Minh Anh ra xa: "Bớt đê. Bây mặc đồ đôi với ba bây kia kìa."
Khúc Hạ che miệng cười. Thực ra nói chính xác thì... cậu có cảm giác mặc đồ đôi với Chu Luân hơn. Mà ngoái đầu nhìn những người khác... họ cũng mặc trang phục truyền thống cơ mà.
Ngày mùng một tết, con dân chèo thuyền Luân - Hạ có một phen hít đường no nê bởi bộ ảnh chụp tại cảnh chùa của họ.
Ngày mùng hai, Chu Luân dẫn Khúc Hạ đi kiếm tiền lì xì. Có thể nói, tiền lì xì của cậu không kém gì bé Minh Anh. Mà lúc họ hàng Chu gia phát tiền lì xì, họ dùng ánh mắt như kiểu tụi tao biết hết rồi nha làm cậu cứ có cảm giác mình đã là con dâu nhà họ Chu rồi.
Lúc Khúc Hạ đếm tiền lì xì, cậu không khỏi hít một hơi thật sâu. Tại sao lì xì nhiều như vậy. Còn có người lì xì cho cậu một chiếc Audi nữa...
Chu Luân thấy mặt cậu tái mét nên lo lắng kiểm tra thử. Hắn nhận ra trên tay cậu cầm là chiếc chìa khóa lẫn cái thiệp nói rằng tặng cậu chiếc Audi làm quà thì khóe môi cong lên. Hắn nói với điệu bộ hiển nhiên: "Lì xì bình thường thôi mà, em không cần phải sốc như thế."
"Em trả lại được không? Chứ lì xì này to quá em không dám nhận." Khúc Hạ bối rối định trả chìa khoá lại nhưng bị Chu Luân đẩy ngược lại.
"Là lì xì của em, em nên nhận."
"Vì sao nhà họ Chu đối xử với em tốt như vậy?" Khúc Hạ buột miệng hỏi.
Chu Luân vuốt tóc cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Vì anh thương em."
Khúc Hạ kinh hãi ngẩng phắt đầu lên. Nhìn thấy hình bóng bản thân phản chiếu trong đôi mắt đối phương, Khúc Hạ giật nảy mình.
"Anh... đang đùa em, đúng không?"
Chu Luân nghiêm túc cầm tay cậu. Hắn hôn nhẹ lên mu bàn tay như trân trọng một vật quý báu nào đó: "Tôi chưa bao giờ đùa em trong chuyện tình cảm. Nếu tôi không thích em thì làm sao tôi hôn em, còn cùng em thủ dâm?"
Nói cũng đúng.
Khúc Hạ ái ngại định rút tay lại nhưng Chu Luân không cho. Hắn hỏi cậu: "Còn em thì sao? Em có chịu tôi không?"
"Em..."
"Tôi không đủ uy tín đến thế à?" Đột nhiên Chu Luân hỏi.
Khúc Hạ ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Em lo. Lo là cái này chỉ là giấc mơ, nếu em gật đầu đồng ý thì khi em tỉnh lại sẽ nhận ra mọi thứ là mơ."
Chu Luân thở dài, đột nhiên ôm cậu vào lòng: "Đây là hiện thực. Em đừng trốn tránh."
Khúc Hạ vùi đầu vào ngực hắn, tỉ tê: "Anh thực sự thích em à? Anh thích em lúc nào?"
"Từ lúc em không muốn tung hint couple với anh nữa. Anh mới biết thực ra anh đã để ý em rồi."
Khúc Hạ nghiến răng, thụi một cái thật mạnh vào ngực hắn. Nhìn thì thấy có vẻ mạnh nhưng thực chất lại không đau chút nào: "Anh là đồ M à? Lúc em đeo bám anh thì anh tỏ vẻ cao ngạo! Lúc em không cần nữa thì lại theo đuôi em?"
Chu Luân nghe vậy thì cười: "Thì anh là M thật mà."
Nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, Khúc Hạ ngại ngùng chồm tới, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Chu Luân sững người, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nhắm mắt lại, hơi hé miệng ra.
Khúc Hạ trúc trắc vói lưỡi vào khoang miệng hắn. Ngay lập tức đầu lưỡi cậu chạm phải lưỡi đối phương. Nhưng Chu Luân rất biết dẫn dắt cậu công thành đoạt đất trong khoang miệng hắn. Hai cái lưỡi hồng nhẹ vờn lấy nhau, Chu Luân theo đó cũng giang tay ôm người vào lòng.
Nhưng Khúc Hạ công thành đối phương không bao lâu thì rụt lưỡi về, Chu Luân theo đó mang quân tiến công thần tốc.
Khúc Hạ bị hôn không còn hơi mới chịu buông tha. Cậu thở hồng hộc ngã vào lòng Chu Luân. Bàn tay lớn và rắn chắc của hắn mon men theo sống lưng cậu rồi đi tới cặp mông tròn. Khúc Hạ khẽ tay hắn một cái, thì thào: "Không cho. Mới mùng 2!"
Chu Luân xụ mặt. Khúc Hạ nói thêm: "Với lại anh đào hoa lắm. Lo giải quyết mấy hoa đào của anh đi em mới cho. Em không muốn mất trinh trong tay tra nam đâu."
Chu Luân bĩu môi, giọng hờn trách: "Người ta không có đào hoa." Xem ra ngụ ý của Khúc Hạ là hắn không sớm giải quyết chuyện của Tố Tố thì cậu sẽ không để hắn "mần thịt" đâu.
Nhưng đâu phải muốn giải quyết Tố Tố ngay là được đâu.
Chu Luân hôn hôn Khúc Hạ. Cậu chịu mở lòng với hắn là hắn vui rồi.
Khúc Hạ bĩu môi, xòe tay: "Cô với chú với các anh đều lì xì cho em rồi. Còn của anh đâu?"
Chu Luân hắng giọng, sau đó lấy ra một cái hộp. Khúc Hạ kinh ngạc, quà lì xì này to quá rồi.
"Em mở ra đi." Chu Luân ra hiệu cho Khúc Hạ khui hộp. Cậu thấy hắn đỏ mặt nên cũng tò mò không biết bên trong có gì. Vì vậy tốc độ mở hộp quà của cậu nhanh hơn.
Nhưng khi thấy quà bên trong rồi Khúc Hạ càng thêm xấu hổ. Thà nó là bao cao su đi, ít nhất còn đỡ hơn cái này.
"Anh... anh không những M mà còn biến thái nữa!"
Trong hộp đều là quần lót. Là loại quần lót bình thường của nam thôi...
Nhưng cái vấn đề là... thế mà quần lót này lại in hình Chu Luân!
Khúc Hạ nghiến răng, không ngờ người đàn ông cậu yêu lại biến thái đến độ này. Chu Luân oan ức, bĩu môi nói: "Rõ ràng hôm trước em nói muốn mặc quần lót có hình tôi. Cho nên tôi đã liên hệ bên xưởng in gấp cho em."
"Em không có nói! Anh đơm đặt, anh nhét chữ vô miệng em!" Khúc Hạ cũng bĩu môi.
Chu Luân vô cùng đoan chính cầm một cái quần lên săm soi, chất lượng in khá tốt, hình ảnh sắc nét, cho dù có bỏ vô máy giặt xoắn bảy bảy bốn chín vòng cũng không bị vỡ hình.
"Nhưng tôi đã in mất rồi. Cái này là quà lì xì cho em, em phải mặc đó!"
Khúc Hạ rít gào: "Chu Luân, đồ biến thái!!!"
Mùng 9, toàn bộ người đi làm phải đi làm lại. Những ngày nghỉ tết, ngủ tới trưa đã không còn nữa. Kể cả Khúc Hạ cũng vậy, cậu ước thời gian quay trở lại 23 tết để được nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa.
Sau lần Chu Luân nói rõ hắn thương cậu thì hai người không xảy ra chuyện quá giới hạn. Dĩ nhiên một phần là do Khúc Hạ chưa muốn nên hắn không ép.
Thực ra là cậu muốn. Ai chẳng muốn làm tình với người yêu, nhưng cậu phải trừng phạt người đàn ông này. Nếu như kiếp trước anh cũng thay đổi thái độ như bây giờ, liệu có phải cậu sẽ không tự tử nữa. Cậu sẽ hạnh phúc bên anh ta không?
Ngay từ khoảnh khắc cậu lựa chọn hướng khác, không giống với lựa chọn ở kiếp trước nên đã làm mọi thứ lệch khỏi dòng chảy thời gian rồi. Chu Luân là một trong số đó.
Sau khi quay trở lại văn phòng, cậu gặp Quân Bảo thông báo có một bộ phim truyền hình dài 61 tập mời cậu đóng vai chính. Khúc Hạ đã nghe Chu Luân nói trước nên không lấy làm lạ.
"Khi nào casting ạ?" Khúc Hạ hỏi.
Quân Bảo nheo mắt, nở một nụ cười khó hiểu: "Không cần casting. Cái này có Chu Luân đảm bảo rồi."
Nhắc tới Chu Luân cậu liền đỏ mặt, không khỏi nhớ tới chuyện lúc sáng.
Danh Sách Chương: