Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa vào tới nhà Ân Hi đã vội tháo giày ra và đi dép, tươi cười dễ chịu nhìn sang Cố Thừa Luân sau đó cũng lấy cho anh ấy một đôi dép xốp khác đi trong nhà.

“Anh ngồi đi, tôi đi lấy nước khử trùng lau sạch vết máu rồi dán băng cá nhân lại cho anh. Nhanh lắm!”

“À, cảm ơn.”

“Trên bàn có nước uống, anh cứ tự nhiên đi nhé!”

Cố Thừa Luân nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn hối hả của Ân Hi thì khẽ bật cười. Anh đi đến bàn tự rót cho mình cốc nước sau đó cũng ân cần rót cho Ân Hi cốc nước khác. Đợi khi cô ấy mang hộp y tế đến anh mới đưa tay ra chú ý đến chỗ vết thương của mình, quả thực có chút giật mình, vết trầy nhìn đáng sợ hơn anh tưởng. Máu bấy giờ đã rỉ thành từng giọt chảy xuống, xem như lần cọ xát này không hề nhẹ.

Ân Hi chăm chú xem vết trầy ở tay Cố Thừa Luân hơi nhíu khẽ chân mày, cô tỉ mỉ thấm bông băng vào nước rửa giúp Cố Thừa Luân khử trùng, thái độ rất chuyên chú tận tâm khiến Cố Thừa Luân nhìn đến bồi hồi không ít.

Ân Hi luôn như vậy từng chút một thu phục trái tim muốn được yêu thương của anh.

Cho dù là lúc nhìn thấy cô bận rộn lo liệu sổ sách, hòa mình vào công trường khói bụi; hay sự ngạc nhiên khi trông thấy cô trao đổi bằng tiếng Pháp với người ngoại quốc một cách tao nhã và tự tại, cô quan tâm bạn bè, hỏi han và tươi cười động viên... Mọi điều cô làm, mọi chuyện cô san sẻ Cố Thừa Luân luôn chú ý và lưu giữ ở trong lòng.

Anh biết mình quý mến cô nhiều đến mức nào.

“Hôm trước em có hỏi đến tôi về chuyện hẹn hò?”

Ân Hi khựng lại, sau đó xấu hổ mỉm cười. Cô tháo băng cá nhân dán vào chỗ vết thương ngước mặt lên nhìn Cố Thừa Luân: “Xong rồi đó!”

“Hửm?” Cố Thừa Luân hơi nghiêng đầu, cố ý nhướng lên một bên chân mày hỏi Ân Hi câu trả lời.

Ân Hi thu dọn đồ vào hộp đựng y tế bâng quơ cầm cốc nước lên nhấp một ngụm và nói: “Khi đó tôi suy nghĩ vẩn vơ nên mới mạo muội hỏi anh như vậy. Anh đừng nghĩ lung tung nha! Tôi thật không có ý gì, chỉ là bạn bè hỏi han quan tâm nhau.”

“Có lẽ tận sâu trong lòng của tôi... không có muốn làm bạn bè thông thường đơn giản như vậy, cho nên... tôi thật sự đã nghĩ lung tung.”

Ân Hi ngây người ra, có chút không dám tin... Cô đứng bật dậy quay lưng lại về phía Cố Thừa Luân, hơi bối rối mất tự nhiên.

Sau lưng nghe được Cố Thừa Luân nói: “Xin lỗi nha, lời tôi vừa nói có làm em thấy sợ hay không?”

“À, tôi đã rửa vết thương xong rồi...”

... câu này là ý tứ đuổi khách hay sao?

Cố Thừa Luân cũng đứng lên, mạnh dạn muốn được thổ lộ chính mình với Ân Hi. Anh khẽ gọi một tiếng:

“Ân Hi! Tôi nghĩ... có những lời bây giờ nói hay là nói sau này cũng vậy thôi. Thật ra tôi muốn nói... mỗi khi đi bên cạnh em tôi rất vui vẻ và thoải mái... cái cảm giác đó... rất rõ ràng như vậy mà. Nhất là khi khoảng thời gian này có nhiều chuyện không vui liên tiếp xảy đến trong cuộc sống của tôi. Thật đấy! Tôi thấy chính mình thật nhẹ nhõm, yên bình... em không cần làm gì nhiều hơn cũng khiến tôi thấy chính mình đang được an ủi và cổ động.” Cố Thừa Luân nhìn chăm chú vào bờ lưng gầy đang một dạng cứng đờ của Ân Hi, vừa từ tốn trải lòng vừa cảm thụ cái cảm giác lân lân khó tả đang chảy ở trong lòng, anh thật lưu luyến loại xúc cảm nảy nở ấy, có chút bối rối, thêm chút bồi hồi loạn nhịp, cảm giác như thể mình đang biến thành cậu nhóc ngô nghê bày tỏ ý nguyện... Hai tay anh tự đan vào nhau, ánh mắt vẫn chan chứa tình cảm nồng thắm, “Dạo này tôi cứ nghĩ, thế gian này có biết bao người, Hong Kong có đến mấy triệu dân... tôi có cơ hội quen biết với em thật sự là một may mắn. Tôi tự nhận thức với chính mình, cảm giác tôi dành cho em đã đến một cách rất tự nhiên. Tôi thật lòng, thâm tâm của tôi đích thực nghĩ như vậy.”

Ân Hi bất chợt quay mặt lại, bối rối không tả được, còn không ngừng lắc đầu phủ định, “Không phải đâu, thật ra trong lòng tôi không có nghĩ như vậy... Không, tất cả tại vì tôi thôi.”

Cố Thừa Luân nhíu mày, khẽ đáp lại: “Em đâu có làm lỗi điều gì chứ.”

“Con người của tôi là như vậy... phải tốt với người ta thì tôi mới thấy vui, tôi đã quá nhiều chuyện bận tâm đến mọi người thì đúng hơn... Nên như vậy mới khiến anh ngộ nhận, dẫn đến sự hiểu lầm này. Còn không là do anh gần đây xảy ra nhiều chuyện, mất người thân, tình cảm bị trục trặc... đúng lúc tôi thường hay xuất hiện bên cạnh anh, vì vậy anh mới nhìn nhận sai lầm cảm tình của mình. Cho tôi xin lỗi nha!”

Ân Hi càng nói càng xúc động và bối rối, vẻ mặt thực sự có chút chật vật đáng thương. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cô mới là người vừa hay bị tỏ tình thất bại.

Cố Thừa Luân cảm thấy bất đắc dĩ không nói được nên lời. Cũng cười chính mình đã quá nóng vội nói ra những lời khiến Ân Hi không kịp thời tiếp nhận như bây giờ.

Thấy Cố Thừa Luân có phần ủ dột đứng ngây người ra Doãn Ân Hi lại thêm phần hoang mang, cô lay nhẹ cánh tay của Cố Thừa Luân, cố gắng để anh có thể thấu hiểu và cởi mở hơn khi đối mặt với nhau sau này.

“Tôi có thể là một thính giả tốt lắng nghe đối phương tỏ bày, nhưng sẽ không thật sự giúp ích được gì cho anh, cho nên... tôi cũng không có tốt với anh như là anh đã nghĩ đâu. Chung quy ngay tại thời điểm này, người anh yêu thích nhất định không phải là tôi, mà tôi... mà tôi chỉ là một người bạn quan tâm đến anh vậy thôi. Đổi lại là một cô gái khác... anh cũng sẽ có cảm giác tương tự. Do anh gần đây nặng nề tâm sự... À, anh có hiểu ý mà tôi muốn nói không? Anh hiểu không? Anh hiểu mà, đúng không?” Ân Hi nghiêng mặt nhìn biểu cảm có chút bất thường của Cố Thừa Luân, cứ không ngừng nói và đặt câu hỏi.

Cố Thừa Luân thấy cô như vậy lại không nhịn được nở nụ cười, tuy nhiên ánh mắt nhìn cô vẫn thiết tha như vậy.

Là một người thông minh, Ân Hi nói với anh nhiều lời như vậy, khẩn trương như vậy, rõ ràng cô đối với anh hiện chẳng có chút cảm tình trai gái nào cả. Nếu như anh cứ cố chấp bắt ép cô đón nhận tình ý mà anh dành cho cô, có thể thật sự khiến cô càng thêm khó xử tựa như rơi vào vực sâu và sẽ trốn tránh anh.

Cố Thừa Luân lần nữa nở nụ cười: “Em đừng khẩn trương lo lắng quá! Trông gương mặt em lúc này tựa như đang bị vọp bẻ rồi. Tôi hù em sợ quá rồi đúng không?”

“Không phải đâu... Anh Thừa Luân! Anh...” Ân Hi thở dài một tiếng, còn không biết nên nói gì nữa.

Cố Thừa Luân đưa tay vén nhẹ lọn tóc rối của cô về bên mang tai, tỏ ra thản nhiên nói: “Ân Hi! Tôi hiểu ý của em mà.”

“Anh thật sự hiểu sao?” Ân Hi tròn xoe mắt hạnh hỏi lại.

Cố Thừa Luân mỉm cười quay mặt nhìn quanh căn nhà một lượt, chỉ muốn tự thả lỏng chính mình, làm như vu vơ tỏ ra thoải mái, sau đó anh hít một ngụm khí mát cảm khái một câu: “Hôm nay quả nhiên là một đêm ngớ ngẩn nhất trong cuộc đời của tôi.”

“Cố Thừa Luân, anh ổn chứ?”

“Yên tâm đi, tôi không sao đâu. Trễ rồi, không làm phiền em nghỉ ngơi.”

“Xin lỗi, nếu như đã lỡ làm anh buồn.”

“Tôi xin lỗi mới đúng, tự dưng quấy rầy tâm trí của em. Tôi về nhé!”

“À, bye.”

Cố Thừa Luân quay lưng mở cánh cửa và rời khỏi, đúng lúc ngoài cửa chạm mặt với Paris, cô ấy có vẻ ngà ngà say nên chỉ đưa tay chào nhẹ với Cố Thừa Luân rồi đi vào trong nhà.

Ân Hi sợ để lộ sơ hở nên bâng quơ thu dọn lại phòng khách sau đó rót cho Paris một cốc nước, bên tai nghe cô bạn than thở mấy câu về nhóm khách hàng nhàm chán của mình.

Ân Hi khẽ nhún vai rồi kiếm cớ trở về phòng ngủ.

Cô trùm lấy tấm chăn trở mình liên tục, từng lời từng chữ Cố Thừa Luân nói ra cứ vây vẩn trong tâm trí của cô.

Lại nghĩ đến dáng vẻ phong sương của Thượng Thần Hi trong lòng cô lại dâng lên một cỗ chua xót và cay đắng.

Chính cô cũng không biết phải đối mặt thế nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK