Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tố Linh đỏ mặt tức giận, cô dùng sức đẩy anh ra khỏi người mình rồi gằn giọng quát:

“Tên khốn kiếp biến thái bệnh hoạn! Mau cút khỏi người của tôi ngay lập tức!”

Cái gì mà kích cỡ? Cái gì mà không vừa?

Đúng là xàm xí!

Thấy cô phản ứng mạnh như vậy Nguyên Chính Phàm cũng không muốn trêu chọc cô nữa. Anh từ từ đứng thẳng dậy, buông tay ra khỏi người của Tố Linh sau đó đi đến lấy chiếc máy tính mà ban nãy anh có đem theo lúc bước vào trong phòng này.

“Nói thế thôi chứ tôi chẳng có hứng thú gì với cơ thể của cô, thứ tôi cần ở cô là thân phận của cô kìa.”

Lam Tố Linh lúc này đã mặc áo vào, cô liếc mắt lườm nguýt Chính Phàm, đợi anh quay mặt đi thì lẩm bẩm chửi:

“Xem anh ta xạo chó đỉnh chưa kìa!”

Nguyên Chính Phàm cầm máy tính đến ngồi cạnh Tố Linh, anh đặt máy tính lên đùi rồi bắt đầu mở máy. Còn Tố Linh thì tránh anh cứ như tránh tà, thấy anh chủ động ngồi sát cô bèn nhích người sang bên cạnh.

“Tôi có cái này rất hay muốn để cô xem, cô có muốn xem không?” Chính Phàm quay sang nhìn cô hỏi.

Lam Tố Linh không trả lời, cô quay ngoắt mặt sang chỗ khác không thèm nhìn. Thấy vậy, Nguyên Chính Phàm liền đưa tay ra nắm lấy tay cô kéo cô xích lại rồi giữ chặt cô ở bên cạnh mình.

“Mau xem đi, cô sẽ cảm thấy hứng thú đấy.”

Thứ mà Nguyên Chính Phàm muốn cho cô xem chính là đoạn video vào cái ngày cô bị thả ở trước cửa biệt thự Dalicat, nhờ có camera quan sát ghi lại nên mới có được đoạn video này. Ban đầu Tố Linh không muốn để tâm đến nhưng cô nhận ra hình dáng chiếc xe đã chở mình tới đó trông rất quen thuộc, dù không có biển số xe cũng không rõ mặt kẻ đã ném cô xuống nhưng Tố Linh dường như cũng đã ngờ ngợ được điều gì đó. Nguyên Chính Phàm rất hài lòng với phản ứng của Tố Linh, anh biết kiểu gì cô cũng sẽ có quan hệ với những kẻ đã hịa cô rồi đem cô đến đây. Nó rõ ràng không phải một sự trùng hợp mà là một âm mưu đã được sắp đặt trước.

“Tại sao anh lại cho tôi xem thứ này?” Giọng của Tố Linh bỗng hạ xuống.

“Vì tôi biết cô có liên quan đến bọn họ.”

Lam Tố Linh không thừa nhận, cô lập tức lắc đầu:

“Không, tôi không hề quen bọn họ.”

Nguyên Chính Phàm tắt máy tính đi, anh đặt nó lên mặt chiếc bàn gần đó, trước khi rời đi còn nói thêm:

“Tôi biết là cô chắc chắn có liên quan đến đám người đang muốn hãm hại tôi. Nhưng qua đoạn video ban nãy thì chắc là cô bị bọn chúng bán đứng rồi nhỉ? Tất cả nằm ở quyết định của cô, hãy đến gặp tôi khi nào cô thực sự muốn rời đi.”

Nguyên Chính Phàm đang muốn tìm ra kẻ đã hãm hại mình và anh nghĩ có thể thông qua Tố Linh mà tìm được chúng.

Lúc này trong phòng chỉ còn mình Tố Linh, cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc sau đó chợt ôm bụng đứng dậy đi đến mở máy tính lên một lần nữa. Cô xem đi xem lại đoạn video đó rất nhiều lần và ánh mắt theo thời gian càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Rốt cuộc thì tổ chức đang âm mưu điều gì chứ?”

Tố Linh đã nhận ra đó là xe ô tô của tổ chức Shadow, cô đã ở trong tổ chức được mười năm đương nhiên không sớm thì muộn sẽ nhận ra. Nhưng âm mưu mà tổ chức đang thực hiện thì cô cũng không hề biết, chẳng lẽ đó là một kế hoạch tối mật đến mức phải che giấu người thực hiện là cô sao?

Trong khi đó, dinh thự Shadow.

Một người đàn ông với bộ dạng hớt hải chạy từ bên ngoài vào trong sảnh chính của dinh thự, sau khi gặp ông chủ Dante và cậu chủ Dannis thì liền thông báo:

“Ông chủ, cậu chủ, theo tin tức mới nhận được thì Nguyên Chính Phàm đã đưa Lam Tố Linh từ nhà trị thương về Dalicat rồi.”

Dante nhếch mày bất ngờ, ông ta trợn mắt nhìn tên kia rồi quay sang nhìn con trai.

“Nhanh vậy sao? Được rồi, cậu lui xuống đi.”

“Vâng.”

Sắc mặt Dannis dường như không được vui vẻ, hiểu được tâm tư của con trai, Dante liền đi tới vỗ vai hắn.

“Con làm tốt lắm nhưng cũng đừng lo lắng, ta biết con có ý với Lam Tố Linh vì thế sau khi nhiệm vụ này chấm dứt, ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa.”

Đúng lúc ấy, Ngọc Dao từ bên ngoài đi vào. Từ lúc cô ấy thực hiện nhiệm vụ xong là đã không thấy Tố Linh đâu vậy nên hôm nay trở về mới mạnh dạn đi hỏi.

“Ông chủ, cậu chủ, Ngọc Dao đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Tốt, không hổ danh là bạn thân của Lam Tố Linh, cô cố gắng thêm chút nữa là đuổi kịp được cô ấy rồi.” Dante cười trừ.

Nhắc đến Tố Linh, Ngọc Dao bèn lấy cớ đó để hỏi thăm về tình hình của cô.

“Nghe nói Tố Linh bị phạt nhưng tôi không thể liên lạc được với cô ấy. Ông chủ có thể cho Ngọc Dao gặp Tố Linh không?”

Dante nghiêm giọng trả lời:

“Khi nào hết thời gian phạt thì cô sẽ được gặp Tố Linh, yên tâm đi vì bạn của cô vẫn đang an toàn.”

Ngọc Dao vì lo cho tình hình của Tố Linh nên mới hỏi nhưng xem ra tổ chức đang che giấu điều gì đó mà không muốn để ai biết, điều này càng khiến cho Ngọc Dao tò mò hơn. Trở về phòng ngủ của mình, Ngọc Dao liền lấy điện thoại gọi cho Tố Linh nhưng cô không bắt máy, cô ấy đã định nhắn tin nhưng nghĩ đến quy định của Shadow rồi lại thôi. Shadow có quy luật các thành viên trong tổ chức không được nhắn tin với nhau, sau khi gọi điện thì phải nhanh chóng xóa hết lịch sử cuộc trò chuyện để không làm lộ tin tức về tổ chức. Đó cũng là lý do tại sao mà điện thoại của Tố Linh lại trống trơn, không có bất cứ thứ gì như vậy.

Tối hôm ấy.

Biệt thự Dalicat.

Trong lúc Nguyên Chính Phàm đang làm việc thì điện thoại của Tố Linh bỗng kêu lên, anh liếc mắt nhìn trên màn hình điện thoại hiện ba chữ “Lâm Vĩ Thành”, đây rõ ràng là tên đàn ông, Tố Linh lại không có gia đình nên chắc là bạn trai gọi tới rồi mặc dù cô chưa từng nói gì về việc mình có bạn trai hay không.

Anh cứ mặc kệ điện thoại rung chuông như vậy rồi tiếp tục làm việc cho đến khi đối phương tự tắt máy.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Vĩ Thành trong lúc đang chấm bài cho học sinh thì có gọi điện cho Tố Linh nhưng lần nào cũng là thuê bao. Tố Linh chưa bao giờ để lâm Vĩ Thành phải gọi điện đến hai lần vì thế anh ấy đã rất lo lắng.

“Sao em ấy không nghe máy? Hay là xảy ra chuyện gì nhỉ?”

Lâm Vĩ Thành tháo chiếc kính cận xuống đặt lên mặt bàn, người thầy giáo này lúc không đeo kính thì vẫn rất đẹp trai, vì ở trường anh ấy vô cùng hút gái.

Reng… Reng… Reng…

Chuông điện thoại tiếp tục vang lên nhưng lần này đầu dây bên kia đã chịu nhấc máy.

Lâm Vĩ Thành tưởng đó là Tố Linh nên đã vui vẻ hỏi chuyện:

“Tố Linh, sao em lại không nghe máy của anh thế? Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

Đáp lại lời của Lâm Vĩ Thành là sự im lặng đến đáng sợ, thấy kì lạ Lâm Vĩ Thành tiếp tục nói:

“Tố Linh, em không sao đó chứ? Alo? Em có đang nghe máy không?”

[Anh là bạn trai của Lam Tố Linh hả?]

Đột nhiên có giọng đàn ông vang lên từ điện thoại của Tố Linh khiến Lâm Vĩ Thành hết hồn, anh ấy lắp bắp hỏi lại:

“Anh là ai? Tại sao lại cầm máy của em ấy?”

[Tôi sao? Nói sao nhỉ? Tôi là người bao nuôi cô ấy chăng.]

“Cái gì? Người bao nuôi? Này, tôi cấm anh động tới Tố Linh nếu không thì đừng trách tôi.”

Tút.

Đang nói chuyện dở dang thì Nguyên Chính Phàm đột nhiên ngắt điện thoại, anh nhìn vào màn hình rồi mỉm cười:

“Thật nực cười.”

Nguyên Chính Phàm đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, anh không quên cầm theo điện thoại của cô. Lúc ấy Lam Tố Linh đang nhòm ngó ngoài cửa phòng thì giật mình chạy đi tìm chỗ trốn.

Cô đứng trong một góc nhìn Nguyên Chính Phàm bước ra phòng khách, người hầu thấy thế liền đem ra cho anh một cốc nước mát và ít hoa quả. Nguyên Chính Phàm ngồi ung dung trên sofa, vừa ăn hoa quả vừa xem ti vi một cách bình thản.

“Tên khốn đó, ngồi xem ti vi thôi mà cũng đẹp trai nữa, đúng là đáng ghét mà.” Tố Linh lẩm bẩm.

Tố Linh muốn lấy lại điện thoại nhưng Nguyên Chính Phàm cứ giữ nó khư khư không chịu trả cho cô, vậy nên cô mới đành nghĩ cách để lấy lại nó. Vì không có đồ mặc nên Tố Linh không có bộ nào quyến rũ để dùng mĩ nhân kế với anh nhưng cô đã dùng cách táo bạo hơn đó là khăn tắm. Cô quấn khăn tắm quanh người, sau đó chỉnh chu nhan sắc để tiếp cận Nguyên Chính Phàm, lần này cô sẽ khiến anh phải mê mẩn cô rồi thừa cô cướp lấy điện thoại.

“Nguyên Chính Phàm, tôi không tin anh lại không nổi dục vọng với cô gái xinh đẹp như tôi. Chuẩn bị xem tôi thu phục anh đi, tên đáng ghét!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK