Cô soi mình trong gương, vết hickey đỏ tươi trên cổ như có vẻ mỉa mai.
Trái ngược hoàn toàn với những vết sẹo gần mờ trên cơ thể cô.
Cô nắm chặt tay, đột nhiên đập vỡ chiếc cốc đánh răng bằng pha lê vào gương.
Chiếc gương vỡ tan tành.
Cô cởi áo choàng tắm, quay trở lại dưới vòi nước và tuyệt vọng rửa sạch những dấu vết anh đụng chạm trên cơ thể cô.
Thật kinh tởm.
Cô ghét bản thân như thế này, ghét, thực sự rất ghét.
Tắm rửa xong, cô đứng trước tấm gương vỡ soi lại mình.
Nỗi buồn trong lòng vẫn không thể kìm nén được.
Cô trở lại phòng, lấy một nắm kẹo từ chiếc hộp trong suốt, đặt lên bàn, bóc từng miếng rồi nhét vào miệng.
Điện thoại di động của cô đột nhiên reo lên, cô nhìn thấy từ 'An Tâm' hiển thị tên người gọi.
Cô cười khẩy và bắt máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng rống đau thấu tim của An Tâm. "An Nhiên, con khốn này, mày dám động đến Ngự Sâm, đợi đấy cho tao, tao sẽ không tha mày ra, tao sẽ xé nát mày."
An Nhiên bình tĩnh cười: "Cô nên cảm ơn tôi đã nhắc nhở cô, đây là lần cuối cùng tôi thông báo cho cô, lần sau, tôi sẽ để anh ấy bên tôi cả đêm."
"An Nhiên, mày hệt như mẹ mày đều là con khốn, mày nghĩ Ngự Sâm sẽ thích mày à? Anh ấy chỉ tìm người để trút bỏ ham muốn thể xác bởi vì tao không thể ở bên anh ấy lúc này thôi. Mày chỉ tồn tại giống như một con điếm, con điếm, hiểu chưa."
"An Tâm, tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng nhắc tới mẹ của tôi, cô không có tư cách, nghe tôi nói đây, chỉ cần tôi không cho phép, cô tuyệt đối sẽ không ôm được người đàn ông này đâu, không tin thì cứ đợi đấy mà xem."
Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Cô nhất định phải giành được trái tim của Kiều Ngự Sâm.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng An Nhiên đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, âm thanh rất lớn.
An Nhiên mở mắt ra, cô đã không còn căng thẳng như hai ngày mới ra tù nữa.
Người đẩy cửa là Kiều Ngự Sâm.
Cô mím môi, giọng khàn khàn: "Chồng à, chào buổi sáng."
Kiều Ngự Sâm bước tới, ném chăn ra, nghiêng người về phía trước và cắn lên môi cô như sự trừng phạt.
An Nhiên đau đơn, cau mày đẩy anh ra: "Kiều Ngự Sâm, anh làm gì vậy."
"Tối qua ai cho cô to gan gọi cho An Tâm."
An Nhiên nhíu mày: "Giữa hai người thật sự không có bí mật gì."
"An Nhiên, tôi cảnh cáo cô, cô ấy còn chưa khỏi, cô tốt nhất đừng động vào cô ấy, nếu không..."
"Tôi biết, chỉ cần vài phút là có thể đưa tôi trở lại nhà tù," cô mỉm cười.
"Không được cười."
"Không được cười, tôi phải khóc sao? Hay là Kiều tổng luôn thích những đứa trẻ hay tỏ vẻ khóc lóc đáng yêu? Vậy thì thật xin lỗi, tôi không khóc được, càng không thể giả bộ đáng yêu đáng thương trước mặt anh."
Cô cố gắng đẩy anh hai lần, cố gắng đẩy anh ra, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người quá lớn.
"Kiều tổng, mời tránh sang một bên."
Đôi mắt của Kiều Ngự Sâm lạnh lùng, anh vẫn không di chuyển.
An Nhiên mím môi: "Kiều tổng, tôi đã nói rồi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt, Kiều tổng nhất quyết làm khó tôi, hợp đồng là hợp đồng, đều là giả, nó sẽ không trở thành sự thật. Nếu tối qua tôi không gọi cho An Tâm, chúng ta đã gạo nấu thành cơm rồi, cái này thực sự có lỗi với chị tôi đấy."
"Có lỗi? Một người không có lương tâm như cô mà biết có lỗi là như thế nào? Cô có biết tối hôm qua, bởi vì cú điện thoại của cô, An Tâm lại suýt nữa phải đi gặp Diêm Vương."
"Không có lương tâm..." Cô nhìn khuôn mặt anh, cô tự mình lẩm bẩm.
Sau một hồi thẩn người, ánh mắt cô lại trở nên kiên định.
"Đúng vậy, tôi chính là không có lương tâm, thứ này có đáng tiền không? Nếu không, tại sao tôi phải có nó? Kiều Ngự Sâm, anh có biết đau đớn như thế nào khi cắn răng trải qua tám mươi kiếp nạn, chỉ để nhận ra rằng nếu anh muốn thành Phật, anh chỉ cần đặt con dao xuống? Không biết thì đừng ra vẻ đại thánh ở đây. Tôi, An Nhiên, chưa bao giờ nói tôi là người tốt có lương tâm, cho nên tôi không cần người khác dạy tôi thành người tốt. Sự sống chết của An Tâm có liên quan gì đến tôi, trên đời này nhiều người như vậy, chẳng lẽ tôi cũng phải để tính mạng của họ lên đầu sao?"
"Cô..." Kiều Ngự Sâm tức giận với lời nói của cô, giơ tay tát vào mặt cô.
Danh Sách Chương: