Mộc Trà nhìn thấy bản hợp đồng hôn nhân của hai người mà chết lặng. Nó không phải bản chính nhưng đã được in ra. Cô nhìn mẹ Kiểm sợ hãi lẫn tội lỗi:
- Mẹ... con xin lỗi.
- Con là người khởi xướng nên Trà không có lỗi.
- Vậy sao? Hai đứa bay giỏi rồi đấy, dám nghĩ ra cái thứ này lừa dối người lớn.
- Mẹ... con xin lỗi, con dại dột, con tham tiền nên đã... bây giờ mẹ muốn trách phạt thế nào con cũng nghe. Con xin lỗi vì đã làm mẹ thất vọng.
Mộc Trà cụp mắt, hai tay xoắn vào nhau chờ đợi sự nổi giận của mẹ chồng. Khải Viễn ngồi xích lại vừa chạm vào tay cô muốn cầm lấy thì Mộc Trà lảng tránh giật tay mình ra, vùng đứng dậy sang ghế khác ngồi.
- Trà..
Anh tức giận lẫn bất lực gọi tên cô nhưng Mộc Trà vẫn thờ ơ không thèm để ý.
- Mẹ, tất cả là do con, chủ ý của con không phải của vợ con.
- Vợ... hai đứa có phải vợ chồng đâu mà con gọi Mộc Trà là vợ vậy?
- Bọn con có đăng kí kết hôn còn gì?
- Đăng kí kết hôn là do ý của mẹ, còn con là cái hợp đồng này chứ?
- Vì sao mẹ có nó ạ?
Bà Kiểm ném vào mặt con trai bực mình:
- Chắc mấy con trà thiu kia gửi chứ còn gì nữa, sáng nay mẹ nhận được đấy. Nếu không mày định giấu mẹ đến bao giờ?
- Bọn con đã hủy hợp đồng rồi, con coi Trà là vợ mình chứ không phải vợ hợp đồng nữa.
- Tôi không đồng ý.
Mộc Trà ngẩng mặt nhìn anh phản bác khiến những người có mặt đều sốc, nhất là Khải Viễn.
- Chẳng phải em cũng đồng ý sẽ ở bên anh cả đời và là vợ hợp pháp của anh còn gì?
- Đấy là lúc tôi chưa suy nghĩ kĩ còn bây giờ thì tôi phản đối. Chúng ta sẽ không hủy hợp đồng, làm vợ anh 2 năm rồi anh phải trả tự do cho tôi.
- Mộc Trà, em...
- Mẹ không đồng ý
Bà Kiểm lập tức phản pháo. Bà nhìn con trai và con dâu rồi phán:
- Hủy hợp đồng trước thời hạn và ly hôn đi.
- Dạ???
Mộc Trà bất ngờ nhưng cũng không dám cãi, bây giờ bị phát hiện rồi thì sao còn sống với nhau tận hai năm nữa làm gì chứ?
- Con không ly hôn.
Khải Viễn phản đối, anh nhìn Mộc Trà như muốn nói cô hãy thuyết phục mẹ nhưng cô lại đồng ý với bà:
- Con sẽ ly hôn.
- Trà, em không yêu anh sao? Em nói muốn ôm anh cả đời, muốn ngủ chung giường với anh cả đời cơ mà.
- Lúc ấy là tôi bị anh lừa, anh nói anh kiếm 99 vỏ sò vậy mà chỉ có 98. Vậy thì lời nguyền ấy không còn linh nghiệm. Tôi không yêu anh nữa.
Bà Kiểm nghe con dâu nói mà mắt tròn mắt dẹt. Bà nhìn Đông Huy đang che miệng cười thì bản thân cũng muốn cười về cái sự trẻ trâu của hai đứa con trước mặt nhưng bà phải nhịn vào trong.
- 99 với 98 vỏ sò là sao? Khải Viễn làm gì với số vỏ ấy?
- Anh ấy nói có người bảo nhặt đủ 99 vỏ sò sẽ được người mình yêu đồng ý nên con mới cảm động đồng ý nhưng hôm qua con đếm chỉ có 98 vỏ thôi. Rõ ràng là anh ấy không có thành ý với con, mẹ... anh ấy lừa con.
- Ai bảo anh lừa em, anh đang định nhặt cái 99 thì em đã ôm anh rồi. Vậy nên anh mới không nhặt được còn sự tích ấy là anh tự nghĩ ra chứ không phải ai bảo cả.
Mộc Trà lừ mắt còn nghiến răng:
- Đấy, ngay từ đầu đến cuối anh luôn lừa dối tôi vậy mà nói yêu cái gì chứ? Đồ lừa bịp.
Bà Kiểm nín cười mà bụng dạ cứ nôn nao hết cả. Cuối cùng bà cũng nuốt được xuống mà hỏi Mộc Trà:
- Bây giờ con muốn ly hôn không?
- Có ạ / không ạ
Mộc Trà đồng ý còn Khải Viễn thì không. Anh nhìn cô lắc đầu nhưng Mộc Trà quả quyết:
- Mẹ, con rất yêu mẹ, cũng muốn làm con dâu mẹ nhưng người ta có người cũ về thì quên con. Vậy nên con trả tự do cho anh ấy để anh ấy không phải lựa chọn. Con muốn ly hôn. Nếu có kiếp sau, con nhất định sẽ làm con mẹ để báo đáp ân tình của mẹ.
- Em lấy gì mà bồi thường hợp đồng?
- Còn lâu tôi mới bồi thường, trong ấy có ghi rõ khi An Chi trở về thì hợp đồng chấm dứt. Tôi đã thuộc hợp đồng rồi nên anh đừng có mơ mà bắt bẻ được tôi.
- Em... tóm lại anh không ly hôn.
Bà Kiểm nhìn sự ấm ức của con dâu liền với tay lấy thêm tờ giấy nữa trên tay Đông Huy đặt xuống bàn:
- Đơn ly hôn mẹ cũng chuẩn bị hộ rồi, hai đứa kí vào đi.
Khải Viễn bất lực vò đầu bứt tai, lời nói chứa đầy sự phẫn uất:
- Mẹ... chẳng phải mẹ thích Mộc Trà sao? Mẹ muốn con kết hôn với cô ấy thì con đã làm rồi còn gì?
- Vậy là mày kết hôn vì mẹ chứ không phải mày muốn đúng không? Bây giờ mẹ không cần mày nữa, mày thích thì đi lấy người mày nhắm mắt yêu mấy năm kia đi, giải thoát cho Mộc Trà. Mẹ sẽ kén chồng khác xứng đáng hơn cho con bé.
Mộc Trà ngỡ ngàng nhìn mẹ chồng còn Khải Viễn mặt mũi âm u muốn nổi sóng.
- Mẹ... con không ly hôn.
- Kệ mày... Trà, con muốn thì kí đi, mẹ giúp con đơn phương ly hôn.
- Vâng ạ.
Khải Viễn nghiến răng kèn kẹt khi thấy Mộc Trà không ngần ngại cầm bút kí xuống đơn ly hôn. Anh nhìn cô đau đáu:
- Trà, em không hiểu anh sao? Em không cảm nhận được là anh yêu em sao?
Đôi mắt Mộc Trà lúc này hoe đỏ, cô lau giọt nước mắt vừa rơi xuống một cách dứt khoát. Cô đã cố tỏ ra mình không sao cả vì luôn nghĩ rằng ngay từ đầu anh không phải là của mình nên sớm muộn gì cũng phải buông tay. Cô nghĩ mình không đủ tầm với Khải Viễn nên tự an ủi lòng đừng tham như vậy để không đau nhưng lúc này, nghe anh hỏi, lòng cô lại nhức nhối, khó chịu hơn bao giờ hết.
- Không... tôi ngu ngốc, dại dột nên mới tin vào lời nói của anh. Chúng ta kết thúc đi.
- Không, anh không ly hôn. Em cũng yêu anh cơ mà phải không?
- Không... tôi chưa từng yêu anh.
Danh Sách Chương: