Mặc dù đã rời xa khu vực trò chơi Boomerang, lòng của Cường vẫn ngổn ngang trăm mối. Cậu vừa giận vừa thương hành động trẻ con của Mộc Thảo, nhưng hơn hết vẫn là lo cho sự an toàn của cô. Điều đó ám ảnh Cường đến mức cậu bật ra thành tiếng:
- Nhã Uyên! Liệu Thảo sẽ không sao chứ?
Nhã Uyên kinh ngạc nhìn Cường. Chàng trai này nãy giờ hoàn toàn phớt lờ mọi điều cô nói trong lúc hai đứa đi chơi với nhau, anh ta chỉ đau đáu về hình bóng người con gái khác mà thôi. Cô mỉm cười đau khổ:
- Cô ấy chỉ đi chơi cùng với những người lạ thôi mà! Dù nhìn họ có vẻ không đàng hoàng thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu. Anh đừng lo lắng quá!
- Anh không biết nữa… - Cường buồn bã đáp lại - Anh có cảm giác mọi chuyện đều là lỗi của anh. Thảo là một cô gái tốt, anh muốn cô ấy luôn phải bình an nhưng mà… anh có linh cảm cô ấy sẽ gặp nguy hiểm…
- Sẽ không sao đâu! - Nhã Uyên cầm lấy bàn tay đang siết chặt và run lẩy bẩy của Cường - Anh hãy đợi ở đây một lúc nhé! Em sẽ đi mua trà cho tụi mình.
Nói rồi Nhã Uyên nhanh chóng rời đi. Cô thừa biết người con trai kế bên có lẽ không hề để tâm đến mình, và việc đi mua trà chỉ là một cái cớ để cô thử thách anh ta mà thôi. Vừa mới đi được mươi bước, Nhã Uyên quay lại thì đã hoàn toàn không thấy bóng dáng chàng trai của cô ở đó nữa. Mỉm cười chua chát, hai bàn tay của cô gái siết chặt lại trong khi nói thầm: “Chí Cường! Anh làm tôi thật sự thất vọng quá!”
Cường chạy như bay đến khu vực trò chơi Boomerang, khi cậu nhìn xuống dưới thì đã không còn thấy bóng dáng của Mộc Thảo ở đâu nữa. Cậu vội vàng hỏi người quản lý:
- Này anh! Khi trò chơi kết thúc thì những người chơi sẽ được cuốn theo đường ống để xuống khu vực bể bơi chung đúng không ạ?
- Thì đúng là vậy… - Anh ta hớt hải - Nhưng mà lúc nãy, rõ ràng tôi thấy cô gái và hai chàng trai kia hoàn toàn biến mất. Tôi cũng không rõ là họ đã đi đâu nữa!
“Biến mất! Không ổn rồi!” - Cường lo lắng suy nghĩ nguyên nhân tại sao chuyện này lại xảy ra. Cậu cố gắng lục lại kí ức về các Gift có thể liên quan và kết luận chắc chắn có ai đó đã kích hoạt năng lực liên quan đến việc đóng mở các chiều không gian. Nhưng mục đích của họ là gì khi cố gắng làm điều đó chứ. Đang phân vân thì bất ngờ người quản lý thốt lên:
- Tôi nhớ ra rồi! Hèn gì lúc đầu thấy ngờ ngợ. Hai tên hồi nãy là Dương Khắc Thủy và Dương Hữu Linh, hai tên tội phạm hiếp *** gần đây đó!
Cường nhăn mặt hoảng sợ, Khắc Thủy và Hữu Linh là hai cái tên mà cậu tình cờ nghe trong bản tin thời sự vào chiều hôm qua. Hai gã này bị cáo buộc sàm sỡ và hiếp *** con gái mọi lứa tuổi, “trẻ không tha già không thương”. Điểm mấu chốt là chúng có gia thế và luôn thủ tiêu mọi vật chứng rất kĩ khiến cho các nạn nhân không thể tố cáo được. Vậy nên dù ai ai cũng biết chúng là thủ phạm thực hiện hơn cả trăm vụ án hiếp *** nhưng vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Con gái nhà lành nếu mà rơi vào tay lũ đồi bại này coi như tan một đời hoa. Nghĩ đến Mộc Thảo, lòng Cường tràn đầy hối hận. Cậu biết tìm cô ấy ở đâu bây giờ? Phải chi lúc đó cậu nhịn cô ấy một chút thì đã không có chuyện gì xảy ra. Đang lo lắng đến phát điên thì kế bên đã cất lên một giọng nói ma mị:
- Hi hi! Thật là trùng hợp à nha! Cường cũng đến đây chơi với bọn mình à!
Đó là Tuyết Nhi, nhưng giờ phút này cậu đâu còn tâm trí đâu để mà đùa giỡn với cô ta nữa chứ. Mà khoan đã, cô ấy nói “bọn mình” tức là… Cậu ngẩng mặt lên và hạnh phúc tột độ khi thấy người đi cùng nhỏ là Nghĩa - em trai của cậu…
***
- Ôi! Đây là đâu? - Mộc thảo nhíu mày tự hỏi. Lúc cái phao vừa trượt xuống máng thì cũng là lúc không gian xung quanh của cô bị vặn xoắn lại. Kết quả là cô bị dịch chuyển đến đây, một căn phòng đầy những món đồ chơi tình dục và các hình ảnh khiêu ***.
- Ha ha! Em gái, lại đây với bọn anh nào! - Khắc Thủy cười khả ố. Hôm nay hắn và chiến hữu quá may mắn khi vớ được một thiên thần thế này. Từ lúc bị chính quyền điều tra thì bọn chúng chỉ còn có thể hiếp mấy bà già U40 và đá phò để thỏa mãn cái sở thích bệnh hoạn của mình mà thôi.
- Các người… Khoan đã! Là hai kẻ hiếp *** trong bản tin… - Mộc Thảo thốt lên sợ hãi. Lúc nãy vì quá tức giận Cường nên cô không để ý đến nhân diện của chúng. Bây giờ mới phát hiện thì đã quá muộn rồi.
- Đúng! Là anh đây! Xin giới thiệu Gift của anh là [Không Gian Tình Dục], nó mở ra một vùng không gian đầy rẫy các món đồ chơi theo ý anh muốn. Tất nhiên để kích hoạt nó thì anh cần ngồi bên cạnh người anh muốn đem theo và phải cùng nhau di chuyển ở vận tốc cao.
- Ngồi cạnh và vận tốc cao… - Mộc Thảo nhớ lại và thầm kêu khổ. Thì ra chúng dụ cô chơi trò đó là để tiếp cận và cùng di chuyển với nhau ở vận tốc cao. Mục đích thực sự là đưa cô đến đây để họ có thể thực hiện hành vi đồi bại của mình.
- Các người đừng có hòng đạt được mục đích! Mau thả tôi ra! Các bạn của tôi sẽ sớm tìm ra tôi thôi! - Mộc Thảo cố gắng mạnh mẽ đáp trả.
- Ha ha! Em bị ngốc sao? - Khắc Thủy phá lên cười sặc sụa - Đây là một không gian ảo của anh, không phải ở bất kì đâu trên thế giới cả nên việc có người khác đến đây là bất khả thi đấy. Ngoan ngoãn chiều anh đi rồi chút hai tiếng nữa hết hiệu lực bọn anh sẽ thả em đi.
- Không bao giờ nhé! Bọn súc vật! - Mộc Thảo lạnh lùng đáp trả và kích hoạt Saint của mình. Dù cô có năng lực chính là Gift [Hồi Phục] nhưng kĩ năng dùng Saint chiến đấu cũng không hề tệ vì dù gì cô cũng là hậu duệ của một đại tông sư mà. Cô tin mình có thể dựa vào thực lực để cầm cự với chúng được hai tiếng. Đáp lại thái độ của cô, tên Hữu Linh nãy giờ ngồi im trên ghế bất ngờ lạnh lùng đứng dậy và tỏ ra xem thường:
- Phí công vô ích! Em nghĩ cái bộ Saint dùng cho học sinh đó có được bao nhiêu tác dụng với chúng tôi chứ?
- Sao ông biết? - Mộc Thảo lo sợ hỏi lại, trong lòng đã nóng như lửa đốt rồi.
- Vì Gift của anh là [Phân Tích]. Anh có thể nhìn được vài thông tin cơ bản của em đấy. Mộc Thảo, 16 tuổi, học sinh trường Xà Cừ và hơn hết còn là một trinh nữ nữa. Yên tâm đi bọn anh sẽ cho em nếm trải niềm hạnh phúc chính đáng của một người đàn bà...
- Các người câm miệng đi. Thật là tục tĩu! - Mộc Thảo đỏ mặt hét lên.
Tên Khắc Thủy có vẻ không chờ đợi được nữa, hắn ta nhanh chóng kích hoạt Saint Sắt và lao vào đánh nhau với cô. Mộc Thảo từ nhỏ đã được học Phan Gia Cước danh bất hư truyền nên liên tiếp ra những đòn chân lợi hại để ngăn cản. Nhưng tên hái hoa tặc kia cũng chẳng phải dạng tầm thường, hắn ta cũng nhanh trí dùng tốc độ vượt trội từ bộ giáp Saint vượt cấp của mình mà né đòn. Vừa né hắn vừa cười lớn:
- Ha ha! Đúng rồi em gái! Phải chống trả như vậy thì mới thú vị chứ!
- Thú vị cái đầu ông ấy! - Mộc Thảo tức khí đáp trả. Cô liền dùng tuyệt kĩ tối hậu Tam Bộ Cước để tấn công. Thực chất chiêu này là một kĩ thuật giúp người sử dụng có thể liên tiếp tung ra ba đòn chân để tấn công liên hoàn. Kĩ thuật này rất khó sử dụng trong thực chiến vì cần phải có khả năng điều phối năng lực Saint cực tốt cũng như phải đạt đến đẳng cấp đai đen của môn võ này. Khắc Thủy chống cự không nổi, bị trúng cước thứ ba ngay giữa ngực, lăn ra đất mà rên ư ử.
- Kĩ thuật thì có nhưng bộ giáp Gỗ lại quá thiếu sức mạnh! - Tên Hữu Linh đã bất ngờ áp sát cô từ lúc nào. Mộc Thảo tiếp tục sử dụng đòn này với hắn ta nhưng đã bị đỡ gạt cả ba cước. Gần như ngay lập tức tên Khắc Thủy từ phía sau rút súng ra bắn trúng vào chân cô một phát chí mạng. Viên đạn với sức công phá mạnh mẽ không chỉ đã phá hủy hoàn toàn bộ giáp mà còn khiến Mộc Thảo bi tê liệt toàn thân nữa.
Hai tên *** tặc chậm rãi tiến lại phía cô, Khắc Thủy vẫn là kẻ đầu tiên lên tiếng trước:
- Em gái! Mau cầu xin bọn anh đi nào!
- Đừng… có… hòng! - Mộc Thảo lắp bắp đáp lại với vẻ mặt đau khổ.
- Ha ha! Đúng là một cô gái hư! - Khắc Thủy bất ngờ đổi giọng dữ tợn, vừa nói hắn vừa tiến đến xé đi mảnh trên chiếc áo tắm của cô rồi gằn giọng - Nghe lời ông mày đi con phò này! Mày muốn bị hiếp đến chết à?
Tên Hữu Linh nhìn vào gương mặt đang kinh hoàng tột độ của Mộc Thảo mà nói:
- Người như mày thì bọn tao đã thu thập cả chục đứa rồi! Lúc đầu thì cũng cố chống trả! Sau đó thì trở nên *** **** như một con điếm nhà nghề. Nhưng mà, về sắc đẹp mà nói thì bọn chúng so với mày chẳng khác gì so phân với vàng! Ê thằng kia! Để tao chơi nó trước.
Nói xong hắn ta kéo tên Khắc Thủy mặt vẫn còn ngơ ngác như con nai vàng kia ra và thế vào chỗ của gã. Bỗng bất ngờ phía dưới cơ thể cường tráng của hắn phát lên tiếng khóc thút thít:
- Tôi xin lỗi! Làm ơn… hãy dừng lại đi mà!
Dưới con mắt của hai tên hiếp *** hiện ra hình ảnh một người con gái xinh đẹp với gương mặt đẫm lệ đang lấy tay che phần cơ thể bị lộ ra của mình một cách yếu ớt. Cô như một kiệt tác của tạo hóa đầy mê hoặc mà cũng đầy ám ảnh. Đặc biệt là gương mặt thiên thần và cơ thể quyến rũ kia như một đóa hoa xinh đẹp chỉ chờ lũ ong bướm đến mà vùi dập. Hai tên *** tặc nuốt nước miếng cái ực, quay sang nhìn nhau rồi đồng thanh:
- Hà hà! Thiên thần, bọn anh đến đây, hãy cùng nhau vui vẻ nào...
Danh Sách Chương: