Khai tiệc, Kỳ Đông bỏ cô một mình đi đâu mất tích. Cô buồn chán ngồi một mình nhìn mọi thứ xung quanh. Vô tình cô phục vụ vấp chân va vào người cô, đổ ly rượu lên váy trắng cô đang mặc. Cô ta rốt rít xin lỗi trong sợ hãi, cô thương cảm nói không sao rồi tìm nhà vệ sinh để xử lý vết ố trên bộ váy.
Theo hướng dẫn của người phục vụ, cô đi mãi không tìm thấy lại bị lạc đến nơi nào đó không thấy bóng người. Hạ Vi đang loay hoay tìm lối ra, thì nghe tiếng cải vã ở căn phòng trước mắt, cánh cửa chỉ khép hờ, cô nhìn thấy Kỳ Đông ở bên trong.
“Đông Đông, cậu phải biết chúng ta đã kết thúc, cậu mang thứ này đến tặng tôi là có ý gì hả?” - Bích Phương ném chiếc hộp về phía Kỳ Đông tức giận nói.
“Tại sao cậu không cố gắng một chút nữa thôi hả, không phải cậu từng hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi.” - Kỳ Đông ôm chầm lấy Bích Phương, giọng nói cậu ta vô cùng đau lòng.
“Mọi thứ đã kết thúc rồi Đông Đông, chiếc nhẫn hẹn ước kia tôi đã trả lại cho cậu và không muốn nhìn thấy nó nữa. Nếu cậu còn yêu tôi, hãy để cho tôi và Kỳ Nam hạnh phúc.”
Kỳ Đông nhặt chiếc nhẫn lên như kẻ thua cuộc, sau đó đi về phía cửa. Hạ Vi giật mình luống cuống tìm nơi trốn nhưng đã không kịp, ánh mắt của Kỳ Đông đã hướng về phía cô.
“À, tôi…. Tôi tìm nhà vệ sinh.” - Cô lui về phía sau ái ngại nói.
“Cô đã thấy hết mọi việc.” - Kỳ Đông tiến về phía cô.
Hạ Vi lắc đầu chối bay: “Việc gì vậy nhỉ, tôi chỉ vừa đi qua đây liền gặp anh.”
“Cô biết đó, trong căn nhà này nơi nào cũng lắp camera.” - Kỳ Đông đe dọa.
“À thì, tôi… tôi…” - Hạ Vi ấp úng, nghe lén chuyện của người khác thật không có gì tốt đẹp.
Kỳ Đông càng lấn tới Hạ Vi càng thoái lui tìm cách tránh né. Cho đến khi vấp phải vật cản phía sau liền té ngã, một bàn tay đỡ lấy cô, cô như tựa vào lòng người vừa cứu mạng.
“Ơ, xin lỗi.” - Hạ Vi vội vàng rời khỏi lồng ngực Kỳ Nam.
“Có chuyện gì vậy anh?” - Bên trong Bích Phương đi ra, tiến về phía ba người.
“Anh đang tìm em, chúng ta đi chào hỏi các vị khách mời.” - Kỳ Nam không quan tâm đến sự có mặt của Kỳ Đông, nói chuyện với Bích Phương.
“Anh thật khéo đóng kịch. Không lẽ không còn chút cảm giác với tình xưa.” - Kỳ Đông khiêu khích.
Trái với sự tức giận, Kỳ Nam chỉ mỉm cười nhìn Hạ Vi rồi đáp: “Cậu quan tâm đến người anh trai này, thật cảm động.”
Hạ Vi không hiểu bọn họ đang nói về vấn đề gì, cũng không quan tâm đến. Cô nhanh chóng tìm đường trốn thì bị Kỳ Đông bắt lấy tay kéo đến ôm vào lòng, cô muốn đẩy ra nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô như ra lệnh. Cô là con nợ, cô cần hợp tác.
“Em yêu, tối nay anh rất hứng thú… đêm nay em nên ăn nhiều một chút, sẽ rất mệt nha.”
Tuy đã kết hôn nhưng sau ngày kết hôn gia đình gặp chuyện, rồi tang lễ của cha mẹ khiến cô và Minh Luân dường như chưa từng đụng chạm thể xác. Vậy nên với chuyện Hàn Kỳ Đông nói, Hạ Vi đỏ mặt ngượng ngùng.
“Kỳ Nam, chúng ta đi thôi. Không phải anh nói khách mời đang đợi chúng ta.” - Bích Phương kéo tay Kỳ Nam rời đi, nhưng ánh mắt của anh ta đang nhìn Hạ Vi chăm chú, rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc này Kỳ Đông mới buông cô ra, tâm trạng có lẽ cũng không được tốt, liền để mặc cô một mình mà rời đi. Cô nhìn theo hướng Kỳ Đông, thì ra là có tình cảm với chị dâu, nhưng xem ra mối quan hệ giữa bọn họ khá phức tạp. Đúng là lắm thứ trái ngang, hai anh em lại đi yêu cùng một mỹ nữ.
Có lẽ tâm trạng của Kỳ Đông không tốt nên trên xe ra về cậu ta không nói một câu nào, như vậy cũng tốt, cậu ta không truy cứu chuyện cô nghe lén bí mật của bọn họ.
Buổi sáng như mọi ngày, cô đến công ty Hiểu Pha làm việc. Hôm nay là ngày ông chủ của mình, cô sực nhớ đến ông chủ chính là Hàn Kỳ Nam đêm qua đã từng gặp mặt. Không ngờ vừa trẻ tuổi đã đảm nhận vai trò tổng giám đốc này, xem ra là một con người rất tài giỏi.
“Hạ Vi, sao giờ này cô mới đến chứ. Tổng giám đốc đã đến rồi, mau mang cafe sáng vào cho anh ấy.” - Hoàng Châu nhìn thấy cô vội nói.
“Cafe sáng sao, mỗi ngày đều phải mang vào sao?” - Cô vội bỏ túi xách vào trong tủ mà hỏi.
Minh Tuyết ngắt ngang: “Đúng vậy, ở vị trí của chúng ta nên đi làm sớm một chút, vả lại muốn giữ chiếc ghế hiện tại phải ra sức nhẫn nhịn.”
Cô không hiểu câu “nhẫn nhịn” mà Minh Tuyết nói là ý gì, vội vàng chạy đi pha cafe cho Tổng giám đốc. Gõ cửa phòng Tổng giám, được phép cho vào, cô cầm tách cafe nóng hổi bước vào đi về phía bàn làm việc đặt xuống: “ Tổng giám đốc, đây là cafe của anh.”
“Cảm ơn, không có chuyên gì nữa, cô ra ngoài đi.” - Kỳ Nam không nhìn Hạ Vi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào máy tính bảng trên tay, đưa tay bưng tách cafe lên miệng uống. Cặp chân mày hơi nhăng lại, anh lại nói: “Hôm nay cô bị ốm sao, Ngọc Nhi.”
“Thưa Hàn tổng, tôi là Hạ Vi, hai hôm trước vừa thay thế cho vị trí của Ngọc Nhi.” - Hạ Vi nhanh chóng đáp.
Vừa nghe thấy tên của Hạ Vi, tách cafe trên tay anh hơi khựng lại, đôi mắt thâm trầm long lên một chút tức giận nhưng rồi nhanh chóng thi lại cảm xúc. Anh nhìn về phía cô, lạnh nhạt hỏi: “Hạ Vi, nói đi, cô tiếp cận tôi là có mục đích gì?”
Mục đích đưa cô đến nơi này thì xem ra anh ta phải hỏi cậu em trai yêu quý của mình, thật ra từ lúc vào công ty đến hôm nay Kỳ Đông vẫn chưa ra một yêu cầu cô phải làm gì cả, vậy nên hiện tại anh ta hỏi cũng bằng thừa.
“Hàn tổng, tôi hiện tại là thư kí của anh, tôi có làm điều gì đi quá giới hạn của một thư kí của anh sao?” - Hạ Vi đáp, có lẽ anh ta nghĩ cô là loại phụ nữ thích câu dẫn sếp.
“Tốt nhất cô nên nhớ rõ lời cô nói. Ra ngoài đi.” - Hàn Kỳ Nam chấn tĩnh đôi chút, ánh mắt cũng không nhìn về phía cô nữa, trực tiếp đọc hồ sơ trên bàn làm việc.
Sau khi Hạ Vi rời khỏi văn phòng, Hàn Kỳ Nam đưa tay day mi tâm, ánh mắt hướng về phía cửa ra vào nhìn chằm chằm như nhớ về điều gì đó, chỉ nhìn ra nét mặt anh càng lúc càng trở nên lạnh đi.
“Hạ Vi, là tự cô tìm đến.” - Anh dựa đầu ra phía sau ghế êm ái, nhắm mắt lại khẽ nói.
Hạ Vi bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, cô tựa lưng vào cửa mà thở dốc. Không hiểu sao cái ánh mắt mà sếp tổng nhìn cô khiến tim cô nhảy thót khó thở, phải bình tĩnh lắm mới có thể cố gắng mang xác ra khỏi.
Lịch làm việc của Kỳ Nam hôm nay có đi dự một buổi tiệc sinh nhật của một đối tác làm ăn. Bình thường Hoàng Châu sẽ đi cùng anh ta nhưng hôm nay cô ấy bận làm cho xong một số hồ sơ cho buổi họp ngày mai, cứ nghĩ Minh Tuyết sẽ đi thay thế, không ngờ Hàn tổng lại chỉ đích danh cô sẽ đi cùng anh.
Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn lớn, là sinh nhật của con gái tổng giám đóc công ty đối tác. Từ khi có cảm giác kỳ lạ kia, cô có chút e dè với Hàn Kỳ Nam, suốt chuyến đi trên xe cả hai đều im lặng. Anh chăm chú nhìn vào ipad, cô xem lại lịch trình ngày mai, mỗi người mỗi việc và suy nghĩ khác nhau.
“Tôi không uống được nhiều, vậy nên một chút nữa cô sẽ uống thay tôi.” - Kỳ Nam nói.
“Vâng, tôi hiểu thưa Hàn tổng.”
“Cô cũng như bộ mặt của Hiểu Pha, vậy nên trong bất cứ tình huống nào, cũng phải giữ gìn thể diện cho công ty, lấy công việc làm trọng.”
“Vâng, tôi hiểu.”
Gặp gỡ chào hỏi các khách mời, tưởu lượng cô cũng không kém vậy nên dù uống hơi nhiều một chút vẫn còn khá tỉnh táo. Cô đứng cùng Hàn Kỳ Nam đang chúc mừng chủ nhân bữa tiệc, từ phía xa một cặp đôi cũng tiến về phía họ. Cô hơi khựng lại, đó chẳng phải Minh Luân và cô ca sĩ nổi danh Thư Thư.
“Yến Oanh, chúc mừng sinh nhật cậu.” - Thư Thư ôm chầm lấy chủ nhân bữa tiệc xem chừng khá thân thiết.
“Cảm ơn cậu, Thư Thư.... Chào anh Minh Luân, rất vui khi anh đã đến tham gia.”
Minh Luân mỉm cười đáp: “Em khách sáo rồi, bạn của Thư Thư cũng là bạn anh mà.”
Yến Oanh nhìn sang Hàn Kỳ Nam liền giới thiệu: “Đây là anh Hàn Kỳ Nam, tổng giám đốc tập đoàn Hiểu Pha”, sau đó lại nói: “Đây là ca sĩ Thư Thư và bạn trai của cô ấy.”
Hàn Kỳ Nam nâng ly chào hỏi: “Lần đầu gặp gỡ, thật vinh hạnh.”
Hạ Vi từ khi nhìn thấy Minh Luân đã núp phía sau Hàn Kỳ Nam, nhưng hiện tại cô phải uống thay anh ta, đúng là trái đất tròn, một vòng trái đất cũng đi về vị trí cũ.
“Đây là thư kí của tôi.” - Hàn Kỳ Nam kéo tay cô giới thiệu với mọi người: “Hạ Vi, giúp tôi mời mọi người một ly.”
“Vâng, xin chào mọi người, tôi là Hạ Vi, rất vui được gặp mặt.” - Cô nâng ly cụng ly với mọi người rồi uống cạn.
Cô tỏ ra không quen biết bọn họ, nghĩ đi nghĩ lại là do bọn họ làm việc xấu xa, cô có gì phải tránh né, nếu tránh né không phải chính là đôi cẩu nam nữ bọn chúng.
Buổi tiệc gần kết thúc, trong lúc chuẩn bị ra về cô vô tình gặp Minh Luân đang đứng một mình phía trước. Cô toan quay đầu bỏ đi vì không muốn đụng mặt con người đo nữa.
“Hạ Vi.” - Giọng Minh Luân vang lên.
Cô vờ như không nghe mà bước đi thẳng.
Minh Luân kéo tay cô lại, sự đụng chạm này khiến cô ghê sợ, anh ta đã từng dùng nó mà ép cô vào đường cùng.
“Hạ Vi, em không nghe anh gọi sao?” - Minh Luân kéo tay cô lại nói.
“Tôi không có gì để nói với anh cả.” - Hạ Vi rút tay về mà nói.
“Em vẫn còn giận anh sao, không phải nhờ anh em mới có vị trí ngày hôm nay.” - Minh Luân nói
Từ khi yêu anh ta cho đến lúc hận anh ta, chưa bao giờ thấy anh ta vô sỉ như hiện tại. Cô khẽ cười khinh bỉ mà nói: “Chẳng lẽ tôi phải cảm kích trước những gì anh làm.”
“Hạ Vi, công ty anh đang có dự án bên Hiểu Pha, em có thể giúp anh nói với Hàn tổng một tiếng, để bên anh được chọn tham gia.” - Minh Luân cầu cạnh.
“Anh mất trí rồi Minh Luân.” - Cô thật không thể tin được, anh ta hiện tại muốn nhờ vả cô, chẳng lẽ anh ta không biết cô căm hận anh ta ra sao?
Cô không còn lời lẽ nào để nói nữa, mặc kệ người đàn ông đê hèn đó mà rời đi. Không ngờ anh ta vẫn mặt dày bám theo, kéo tay cô lại như kẻ mất trí.
Lúc này Thư Thư đợi Minh Luân lấy xe lại không thấy ra nên đi vào bên trong tìm kiếm. Tình cờ nhìn thấy Hạ Vi và Minh Luân đang nắm tay nhau. Thư Thư tiến đến đẩy ngã Hạ Vi buông lời xúc phạm: “Ai cho phép cô động vào bạn trai tôi, đồ phụ nữ lẳng lơ.”
Hạ Vi tự mình đứng lên, phủi những vết bẩn trên bộ váy bật cười: “Quý quá thì mang về để trong lòng mà nuôi, tôi đây không hứng thú với những thứ đã vứt đi.”
Thư Thư tức giận tiến đến lao vào cô định tát, Hạ Vi đưa tay đỡ,nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô ca sĩ mà nói: “Cô nghĩ tôi sẽ để cô ức hiếp mãi sao, đồ tiểu tam.”
Nói rồi mặc kệ bọn họ, Hạ Vi chuẩn bị đón taxi ra về thì Hàn Kỳ Nam dừng xe trước mặt. Anh mở cửa sổ xe mà nói: “Lên đi, tôi đưa cô về nhà.”
Cô vội lắc đầu từ chối: “Không sao đâu, tôi sẽ đón taxi về, không dám phiền Hàn tổng.”
“Hôm nay cô uống nhiều rồi, đi taxi cũng không an toàn. Dù sao cũng là người của em trai tôi, cô xảy ra chuyện Đông Đông không bỏ qua cho tôi.”
Tổng giám đốc đã nói như vậy cô cũng không từ chối được. Thầm nghĩ nếu anh ta sợ Kỳ Đông buồn đã không tranh mất cô nàng Bích Phương kia. Cô lẳng lặng mở cửa xe sau mà bước lên, chiếc xe hơi lăn bánh.
Trong xe để điều hòa hơi thấp nên cô có cảm giác lạnh run
Danh Sách Chương: