Editor: Yuhina
Thời Tiểu Niệm thấy thế tưởng là trò đùa, đang muốn tiếp tục thuyết giáo, bỗng nhiên Thời Địch cười vang lên, "Mày cho là tao vì những việc đó mà trói mày mang đến đây à"
"…"
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn cô ta, chờ câu nói tiếp theo của cô ta
"Chị à" Thời Địch ngồi xuống ở trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, “Chắc mày cho rằng mày chẳng làm sai việc gì đi"
"Cô muốn nói cái gì"
Thời Tiểu Niệm mím môi
"Từ nhỏ đến lớn tao chỉ bại dưới tay mày một chuyện, một người, cũng từ đó tao bại cả đời" Thời Địch cay đắng nói, đôi mắt ửng hồng
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện đôi mắt cuả cô ta đỏ hồng, không biết là đã khóc bao lâu, đôi mắt có chút sưng được lớp trang điểm che đi
Bại một chuyện, một người
Người kia tự nhiên là Mộ Thiên Sơ
Thời Địch nhìn cô, "Mày nhất định không biết đi, tao thích Thiên Sơ sớm hơn mày, thời điểm Thiên Sơ vừa tới nhà chúng ta, tao đã thích anh ấy"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngẩn người, "Làm sao có khả năng"
Khi đó cô ta cùng cha nuôi đều như nhau, không quan tâm đến Thiên Sơ, mà mẹ nuôi coi hắn là người bình thường, chỉ cần biết một ngày cung cấp cho hắn đủ ba bữa ăn, cũng không thèm quan tâm xem hắn đã thích ứng được với hoàn cảnh xa lạ hay chưa
"Khi đó là tao quá kiêu ngạo" Thời Địch nói, vừa nhắc tới Thiên Sơ viền mắt lại tiếp tục đỏ hồng, "Tao cho là anh ấy cũng sẽ như những người khác, chủ động tới tiếp cận tao, lấy lòng tao, kết quả anh ấy không Khi tao quyết tâm bỏ sự kiêu ngạo của mình đi, quyết định đến gần anh ấy hơn, thì mày đã tới trước"
Vào lúc ấy, cô ta chỉ có thể xa xa mà đứng, nhìn Thời Tiểu Niệm nói chuyện với Mộ Thiên Sơ
Sau đó, ngày ngày cô ta phải nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau, chứng kiến tình cảm của hai người bọn họ sâu sắc thêm, càng ngày càng tốt
"…"
Thời Tiểu Niệm như bị hồi ức kéo về thời còn trẻ đó, nghĩ đến Thiên Sơ, cô càng cảm thấy áy náy
"Từ đó về sau, Thiên Sơ chỉ nguyện ý nói chuyện với mày, chỉ đồng ý gọi tên mày, không thèm để ý đến tao" Thời Địch nói, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, "Chị, rõ ràng cái gì mày cũng đều không theo kịp tao, nhưng tại sao chuyện của Thiên Sơ, mày lại nhanh hơn tao một bước"
"…"
"Mày biết không, ngày đó tuyết rơi lớn, tao cũng đi tìm anh ấy, nhưng thời điểm tao chạy tới, thì liền phải trơ mắt mà nhìn mày kéo Thiên Sơ từ trong tuyết lên"
"…"
Nguyên lai ngày tuyết rơi đó, Thời Địch cũng đi tìm Mộ Thiên Sơ
Cả cô và Thiên Sơ đều không biết
"Mày kéo Thiên Sơ lên, cũng kéo luôn trái tim của anh ấy" Thời Địch đau khổ nói, nước mắt rơi xuống gò má, "Mà tao cứ như vậy ở nhà nhìn hai người, phải nhìn nhiều năm như vậy, mãi đến tận khi Thiên Sơ làm phẫu thuật"
Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt Thời Địch trở nên đỏ bừng, đột nhiên thấy có cảm giác khó chịu, khẽ nói, "Kỳ thực tôi vẫn luôn không rõ, cô thực sự yêu Thiên Sơ hay là giả Nếu như cô yêu anh ấy, tại sao cô phải bỏ thuốc anh ấy"
Lúc trước tình cảm của Thiên Sơ và Thời Địch đột nhiên tốt lên, xung quanh Thời Địch luôn có nhiều người vây quanh, nhiều thêm một Thiên Sơ mọi người cũng coi là lẽ dĩ nhiên
Cô thừa nhận, lúc đó côrất đố kị
Vào lúc ấy, đối với chuyện tình yêu cô cũng mơ mơ hồ hồ, cô chỉ biết người bạn duy nhất của cô đã bị Thời Địch đoạt mất
"Mày cho rằng tao muốn à" Thời Địch có chút kích động nói, hai mắt oán hận trừng mắt cô, "Tao thấy sau khi phẫu thuật trí nhớ của Thiên Sơ trở nên không hoàn chỉnh, sau đó tao lén đọc được quyển nhật ký của mày, tao mới biết, nguyên lai mày chỉ muốn bồi dưỡng một đứa bạn để chơi cùng, mày không phải thật tâm với Thiên Sơ, không phải thật tâm thích anh ấy"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị nói đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt cụp xuống, trong lòng như bị kim đâm, càng thêm áy náy
Đúng, cô không phải là người tốt lành gì, từ khi vừa mới bắt đầu tiếp cận Thiên Sơ chính là có mục đích, cho dù cô đối tốt với Thiên Sơ là thật sự, không phải giả
"Mày nói xem, người như mày làm sao xứng đáng để Thiên Sơ yêu" Thời Địch nói, "Thiên Sơ không nên nhớ tới mày, anh ấy nên quên hết mọi thứ về mày đi, nếu như ngay từ khi vừa mới bắt đầu, tao là người đầu tiên đến gần anh ấy, thì người anh ấy yêu sẽ là tao, sự thực chứng minh, tao đúng rồi"
Sau khi Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ, hắn quả nhiên yêu cô ta
Sáu năm này, là những tháng ngày cô ta vui vẻ nhất, cô ta cẩn thận từng li từng tí một bảo vệ phần tình cảm này, chỉ sợ sẽ có một ngày Mộ Thiên Sơ sẽ nhớ lại
Vì lẽ đó, ngay cả hài tử cô ta cũng không dám muốn, chỉ có thể xoá sạch
Thời Tiểu Niệm nghe những lời của cô ta, cay đắng nói, "Đúng, đối với Thiên Sơ mà nói, tôi không phải là người tốt, nhưng cô đã tự mình nhìn lại mình chưa, cô bỏ thuốc anh ấy, suýt chút nữa cô biến anh ấy thành một kẻ ngu si"
"Vậy cũng còn hơn so với mày bây giờ hại chết anh ấy" Thời Địch kích động hét lên, đột nhiên đưa tay tát cô một cái lên mặt
"…"
Thời Tiểu Niệm bị đánh đến nỗi nghiêng mặt đi, vết thương nơi khóe miệng máu chảy ra càng nhiều
Thời Địch oán hận trừng mắt cô, "Nếu như không phải tại mày, làm sao Thiên Sơ phải ra đi, nếu như không phải tại mày, làm sao Thiên Sơ có thể gặp tai nạn máy bay"
Vậy cũng còn hơn so với mày bây giờ hại chết anh ấy
"…"
Từng câu nói của Thời Địch như thanh đao tàn nhẫn mà đâm vào trong lòng Thời Tiểu Niệm, cô thấp mâu, sắc mặt tái nhợt
Cô có thể phản bác bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ riêng chuyện này cô không phản bác được
Là nàng gián tiếp hại chết ngàn mới
Thương tổn mà cô mang đến cho Thiên Sơ còn lớn hơn nhiều so với thương tổn mà Thời Địch mang đến cho anh ấy
"Không nói được lời nào phải không" Thời Địch nhìn cô, đỏ bừng hai mắt oán hận nhìn kỹ lấy cô, "Chị gái, chị gái tốt của tao, mày khiến cho nhà tao tan cửa nát nhà, mày phá hủy đi công việc của tao, mày… mày hại chết người đàn ông của tao "
"…"
"Tất cả những thứ này đều là do mày ban tặng Tao nói rồi, tao sẽ không bỏ qua cho mày, cái gì tao cũng đã mất, mày cũng đừng mong có thể sống tốt" Thời Địch bỗng nhiên lau sạch nước mắt, từ dưới đất đứng lên, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, "Alo, các ngươi có thể tiến vào"
Các ngươi
Ai
Thời Tiểu Niệm choáng váng, tâm trạng chìm xuống, "Thời Địch cô muốn làm cái gì"
"Tao muốn làm cái gì" Thời Địch nở nụ cười tươi, ánh mắt oán hận đến gần như vặn vẹo, "Mày nói xem, mày phá huỷ tất cả mọi thứ của tao, tao cũng phải phá huỷ thứ gì đó của mày chứ"
Dứt lời, một trận bước chân truyền đến
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn tới, chỉ thấy dưới ánh đèn, mấy người đàn ông cao to đi tới, mỗi người mang chiếc mặt nạ kỳ quái, để trần nửa người trên, lộ ra cơ bắp rắn chắc lực lưỡng
Bọn họ đến gần, từng người từng người nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt lộ ra dục vọng
Thời Tiểu Niệm nhất thời đoán được Thời Địch muốn làm gì, trong thân thể dâng lên một trận rùng mình, lạnh lùng nói, "Thời Địch, thủ đoạn này bộ cô còn chưa chơi đủ hả"
Ba năm trước cũng vậy, bây giờ lại muốn dùng thủ đoạn cũ
Thời Địch không để cho người khác cường bạo cô thì sẽ không chịu thu tay lại sao
"Mày muốn tiến vào cửa hào môn sao, đừng hòng, tao xem qua đêm nay, Cung Âu còn có thể cần mày nữa không" Thời Địch nhìn cô, sau đó từng bước từng bước lui về phía sau, trong mắt dần dần lộ ra sự vui vẻ
Mấy người nam nhân kia từng bước một hướng về phía Thời Tiểu Niệm đi đến
"Thời Địch, cô không sợ Cung Âu sẽ giết cô sao"
Thời Tiểu Niệm bắt đầu sợ sệt, lớn tiếng mà hô, trên mặt toát lên một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh
"Sợ, tao còn có cái gì để sợ Ngược lại mày nên lo cho mình thì hơn, sau đêm nay, Cung Âu nhất định sẽ coi mày như chiếc giày rách mà vất đi Chị gái tốt của tôi ơi, căn bản mày không xứng được hưởng hạnh phúc, hiểu sao" Thời Địch nhìn thấy vẻ sợ sệt trên mặt Thời Tiểu Niệm không khỏi cười lên, cười đến đặc biệt hài lòng, sau đó lập tức rời đi, đi ra ngoài
"Thời Địch"
Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà gọi cô ta, nhưng Thời Địch cũng không quay đầu lại, tiếp tục rời đi
Chỉ để lại Thời Tiểu Niệm ở trong cung điện khổng lồ này
Những người đàn ông kia không ngừng hướng về phía Thời Tiểu Niệm
Tay chân Thời Tiểu Niệm đều bị cột, cả người khó khăn lui về phía sau, cô hoảng sợ nhìn mấy nam nhân trước mặt, hô hấp không ngừng dồn dập, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, "Các ngươi không được đến đây, biết tôi là ai không, tôi là bạn gái Cung Âu "
"Biết, vậy thì như thế nào, chúng tao mang mặt nạ làm việc, ai có thể tra ra được chúng tao"
Một người dùng khẩu âm kỳ quái nói, ngay sau đó mấy nam nhân đều đồng loạt cười lên, cười đến bỉ ôi
"Bạn trai tôi là Cung Âu, không có gì Cung Âu không tra ra được "
Thời Tiểu Niệm kích động nói, không ngừng mà lui về phía sau, mồ hôi lạnh túa ra, "Các ngươi không phải là muốn tiền à, tôi cho các người, Cung Âu là người có tiền, Thời Địch cho các người bao nhiêu, tôi để Cung Âu trả cho các người gấp mười lần "
Chỉ cần để cho cô đi ra ngoài
Chỉ cần để cho cô rời đi
"Oa nha, thật nhiều tiền nha" một người trong đó cười nói, nhún nhún vai, "Thật xin lỗi, tiểu thư, chúng tao cũng có quy tắc, tiền nhiều hơn đi chăng nữa cũng không cầm hai lần tiền"
Thời Tiểu Niệm hoảng sợ nhìn bọn họ, "Gấp 20 lần được không, tôi trả các người gấp 20 lần"
Đám người Thời Địch tìm rốt cuộc lại ai
Ngay cả tiền cũng không muốn
Cô phải làm sao bây giờ, lẽ nào đêm nay cô thật sự bị…
Không, không được
Thời Tiểu Niệm gấp đến độ toàn thân phát run, hai tay liều mạng mà giãy dụa, lúc nói chuyện cùng Thời Đ ịch, cô cũng không ngừng giãy dụa, tay đã sớm bị dây thừng mài đến rách da, vết máu loang lổ
Cô không để ý tới đau đớn, tiếp tục giãy dụa
"Cô nàng này vóc dáng rất khá, ngày hôm nay chúng ta cũng có thể nếm thử tư vị nữ nhân cảu người giàu nhất thế giới, đừng cột cô ta, cởi trói cho cô ta, hảo hảo mà chơi đùa"
Có người nói
Một người mang mặt nạ con mèo lập tức đi lên phía trước, đem dây thừng trên tay và chân Thời Tiểu Niệm cởi ra
Vừa được cởi trói, Thời Tiểu Niệm cố gắng dùng hết khí lực đẩy hắn ra, lao nhanh ra bên ngoài
"Đừng để cho cô ta chạy"
Mấy nam nhân đuổi theo
Thời Tiểu Niệm căn bản không chạy khỏi bọn họ, cô vọt tới trước một loạt giá nến, trước những ánh nến lung linh, Thời Tiểu Niệm liều lĩnh đẩy giá nến
"Thảo mã nê”
Mấy nam nhân đồng thời lui về phía sau một bước, tránh đi mấy cây nến dưới chân
Thời Tiểu Niệm lập tức chạy đi, vọt tới cửa hông nho nhỏ đang muốn mở cửa ra, cổ áo đã bị người từ sau nắm lấy, cô sợ sệt hét ầm lên
"Muốn chạy"
Một người đàn ông giữ chặt bờ vai của cô
Thời Tiểu Niệm cầm lấy cây nến gần đó, đem cây nến đang cháy đỏ rực trực tiếp đốt cánh tay của hắn, nhất thời trên cánh tay của người đàn ông hiện ra một vết cháy xém, đau đến nỗi hắn phải buông tay ra, lớn tiếng kêu lên, "A"
Thời Tiểu Niệm nhân cơ hội chạy mất, lao nhanh trong cung điện khổng lồ, không ngừng đẩy ngã bất cứ thứ gì chung quanh, từng cái từng cái bị cô đẩy ngã lăn trên mặt đất
Làm sao bây giờ
Cô không thể lại gần cửa ra vào
Cung Âu mau tới cứu cô, mau tới cứu cô
Thời Tiểu Niệm dần dần chạy hết nổi, chạy đến trước bậc thang Ngọc Thạch, cả người nặng nề té lộn nhào một cái, phía sau truyền đến tiếng cười trắng trợn không kiêng dè của mấy người kia
Thời Tiểu Niệm từ trên bậc thang bò lên thật nhanh, xoay người trừng mắt về phía bọn họ, hai tay đều cầm cây nến, cơ bản ngọn lửa trên ngọn nến đã bị tắt, nhưng đỉnh vẫn nóng
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn