"Chị, có người tới tìm em, em cúp máy trước nhé!"
Nói xong, Nhan Chỉ Yên cúp điện thoại, rồi ả ôm chặt chiếc điện thoại vào ngực mình, thở hổn hển nghĩ.
Đúng là càng ngày càng khó qua mắt Nhan Thanh Nhược mà!
Phía bên kia, Nhan Thanh Nhược lạnh lùng ngồi nhìn chiếc điện thoại dần tối đen của mình.
Tất cả những gì cô trải qua trong quá khứ, Nhan Thanh Nhược cô chưa bao giờ quên cả. Vậy nên, những gì mà cô đã phải chịu, cô sẽ từ từ trả lại cho đám người đó.
Ánh mắt của Nhan Thanh Nhược dần dần trở nên lạnh lùng hơn, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhan Thanh Nhược nhìn điện thoại hồi lâu, sau đó mới chậm rãi trả lời:
"Thụy Khắc?"
"Ngải Duy!"
Giọng nói đầy sự lo lắng của người đàn ông kia nhanh chóng truyền vào tai cô.
"Em đã mấy ngày không trả lời điện thoại đấy!"
"Xin lỗi anh, điện thoại của em bị mất. Hơn nữa, khoảng thời gian trước em cũng không có ở đây."
"Không sao đâu, anh cứ sợ em gặp chuyện thôi!"
Khẽ thở dài, sau đó Thụy Khắc tiếp tục nói:
"Ngải Duy, em có biết cuộc thi ngày mốt không?"
"Vâng, em biết."
Nhan Thanh Nhược nhẹ nhàng trả lời.
"Ngải Duy, một trong những giám khảo của cuộc thi ngày mai là bạn thân của giám đốc Adela. Ông ấy đã rất vui khi biết chúng ta là cấp dưới của giám đốc, vậy nên ông ấy hi vọng có thể gặp chúng ta vào sáng mai."
"Một cuộc hẹn vào sáng mai?"
"Ừ, hơn nữa em cũng có thể mời ông ấy cùng đi ăn tối."
Thụy Khắc vui vẻ trả lời.
"Được rồi, em sẽ đi. Cảm ơn anh đã thông báo cho em."
"Còn nữa, em nhớ phải chú ý đến điện thoại của mình đấy. Đừng để anh gọi không được."
"Em biết rồi mà."
Nhan Thanh Nhược cười cười trả lời. Rồi cô nói lời tạm biệt với Thụy Khắc, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng cô được đẩy ra, và người đã mở cửa chính là Cảnh Trường Bách.
Anh ta nhìn Nhan Thanh Nhược hồi lâu, thì thầm hỏi:
"Em đã khôi phục kí ức rồi sao?"
Nhìn thấy đôi mắt đầy sự bối rối, khó hiểu của Nhan Thanh Nhược, Cảnh Trường Bách buồn bã nói tiếp:
"Ánh mắt bây giờ và ánh mắt khi trước của em không hề giống nhau!"
Nhan Thanh Nhược đơn giản và thuần khiết ngày trước đã biến mất từ đêm qua. Hiện tại trước mặt Cảnh Trường Bách anh, chính là một người phụ nữ bình tĩnh và lạnh lùng.
"Vâng, em đã khôi phục kí ức của mình."
Nhan Thanh Nhược nhìn thẳng vào mắt Cảnh Trường Bách nói.
"Vì vậy, em không thể sống ở đây được."
Trước đây khi không có kí ức, cô đã coi Cảnh Trường Bách thành người thân của mình, chỉ là hiện tại, cô không thể tiếp tục dựa vào anh ấy nữa.
Cảnh Trường Bách im lặng nghe Nhan Thanh Nhược nói, anh ta ngay lập tức có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Nhan Thanh Nhược.
Sau khi Nhan Thanh Nhược khôi phục kí ức, cô ấy đã không còn là một người phụ nữ đơn thuần. Chung quy nam nữ cách biệt, cô ấy cũng không thể tiếp tục sống chung với Cảnh Trường Bách anh.
Đây cũng luôn là điều khiến Cảnh Trường Bách sợ hãi nhiều năm nay.
Bốn năm qua, anh ta đã bỏ phí rất nhiều cơ hội. Dù làm bao nhiêu cách, anh vẫn không để lại chút dấu vết trong tim Nhan Thanh Nhược cả.
Không biết từ lúc nào, trong mắt Cảnh Trường Bách đã ánh lên sự buồn bã:
"Nếu thế em có thể tiếp tục sống ở đây cho đến khi em tìm được nhà mới."
Rồi anh quay người rời đi.
Lúc mở cửa ra ngoài, Cảnh Trường Bách nghe được tiếng nói khẽ của người phụ nữ phía sau.
"Cảm ơn anh, Trường Bách."
Dù là trước đây, hay là hiện tại, đều cảm ơn anh.
Đây chính là những điều mà Cảnh Trường Bách không bao giờ muốn nghe. Lời cảm ơn này của Nhan Thanh Nhược làm anh cảm thấy, tất cả những gì trong bốn năm qua, cô ấy đều muốn quên đi.
Cảnh Trường Bách cau mày nghĩ.
Nhan Thanh Nhược ngơ ngác ngồi trong phòng ngủ, cho đến khi bé Cảnh Vận chạy vào phòng.
Cô bé chạy đến ôm chân Nhan Thanh Nhược, ríu rít:
"Dì nhỏ ơi, ba đã ra ngoài rồi. Ba kêu con ở lại với dì nhỏ."
"Dì nhỏ?"
Nhan Thanh Nhược kinh ngạc hỏi lại.
"Vâng."
Bé Cảnh Vận mím chặt môi, tức giận kể:
"Ba không cho phép con gọi ma mi."
Trước khi bé Cảnh Vận đến đây, Cảnh Trường Bách đã nói cho cô biết con bé thật sự là con gái ruột của cô.
Bây giờ, cô đã khôi phục trí nhớ. Mà Cảnh Trường Bách cũng không để cô gặp khó khăn gì, anh ấy thậm chí còn giúp cô vạch sẵn ra một lối thoát.
Nhan Thanh Nhược ôm bé Cảnh Vận vào lòng, khóe mắt cô cay cay.
Người đàn ông này sẽ luôn nghĩ về cô ấy, bao nhiêu thứ đã được thực hiện, nhưng họ không bao giờ yêu cầu trả lại.
Trong lòng Nhan Thanh Nhược vô cùng cảm kích Cảnh Trường Bách. Cô không biết mình nên làm gì để có thể đền đáp lại lòng tốt này của anh.
Nhưng Nhan Thanh Nhược không biết, Cảnh Trường Bách để bé Cảnh Vận ở với mình cũng có chút ích kỉ. Uploaded nhiều tại Việt Nam Overnight Truyện
Rốt cuộc, đứa trẻ nào cũng sẽ nhớ mẹ. Thế nên, Cảnh Trường Bách có thể lấy lí do đó để đến gặp Nhan Thanh Nhược bất kì lúc nào.
Thanh Nhược trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, lâu đến mức bé Cảnh Vận đã thiếp đi trong tay cô lúc nào cũng không hay.
Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, sau đó cười khẽ. Bây giờ, Nhan Thanh Nhược cô, đã có thể dũng cảm chiến đấu cho hiện tại và tương lai của mình!