HƯỚNG ĐÔNG LƯU - TRẦN YÊN 2
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chẳng mấy chốc mà chúng thị hầu đã dọn đồ ăn lên. Trần đút Yên ăn một chút, rồi nhận lấy chén thuốc, dỗ Yên uống hệt như khi còn bé.
Các thị nữ ở Đông Cung đều biết tình cảm giữa Thái tử và muội muội sinh đôi rất sâu đậm, đã không còn kinh ngạc khi thấy Thái tử ngồi bên giường hầu hạ Công chúa dùng bữa nữa, trong lòng không chừng còn nói thầm Thái tử thật bảo vệ muội muội, tỷ muội tình thâm.
Yên cau mày uống hết thuốc, được thưởng cho một viên mứt táo. Trần thấy muội muội ngậm mứt táo mới giãn mày, cười nói: "Được rồi, không đắng. Muội nghỉ ngơi cho tốt, mau mau khỏe lại thì không cần phải uống thuốc đắng thế này nữa."
Yên từ bé đã sợ đắng. Vì Hoàng đế thắp hương tu đạo nên những đồ vật sử dụng trong quan cũng có vẻ rất kham khổ, đặc biệt là nước trà, đắng đến mức người lớn còn sợ. Ba, bốn tuổi đã bị ôm vào quan tu hành, Yên uống không quen loại trà ấy, bị đắng đến mức khóc ròng. Khi đó, mẹ đẻ của các nàng vẫn còn, mỗi cuối tháng được phép đến quan thăm nom thì Yên cùng Trần đều nước mắt lưng tròng mà nằm nhoài trong lòng mẫu thân than đồ trong quan ăn không ngon.
Mẫu thân tội nghiệp các nàng, lần nào đến cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều điểm tâm ngọt, dù luật trong Thái Nhất Quan rất khó. Nhưng lão sư trong quan quản thúc các Hoàng tử cực kì nghiêm khắc, đồ ăn bị khống chế chặt chẽ. Khi bé không hiểu chuyện, đồ ăn khó tránh bị đoạt lại, còn phải bị phạt mấy trận. Đến bảy, tám tuổi, mẫu thân bệnh qua đời, chút ít ngọt ngào ấy cũng biến mất.
Cái đắng trong quan, Trần chịu mấy năm rồi cũng quen. Chỉ có Yên là nhớ mãi một chút ngọt ngào kia, có làm sao cũng không ưa được cái vị đắng chát.
Cũng chính vì thế mà khi còn trong quan, Trần luôn muốn để dành ít đồ ngọt cho muội muội. Lâu dần, Yên cũng quen với những phần thưởng ngọt ngào ấy.
Yên cau mày, ăn mứt táo xong lại nằm xuống, nhìn Trần bên giương, hỏi: "Còn Trần thì sao? Chốc nữa Trần đi đâu? Đến thư phòng ôn tập hay đi xem tấu chương?"
Diện mạo hai người không khác nhau mấy. Ngoại trừ nét mặt Trần sắc bén hơn một chút, đôi mắt Yên nhu hòa hơn một chút thì người ngoài hầu như không thể phân biệt được hai người. Cũng chính vì thế mà Yên thế thân Trần phải vẽ mặt cho tuấn tú hơn.
Vì nét tương đồng ấy mà không nỡ để muội muội học hành quá vất vả, Trần thường mặc triều phục Thái tử giúp muội muội xử lí việc triều chính như hôm nay. Hai người các nàng còn hay trao đổi những điều tâm đắc trong quá trình học, thế nên dù thay đổi thân phận cũng không ai biết. Dần dà, tấu chương của triều đình hầu như là Trần xem một nửa, Yên xem một nửa.
Cho dù là cùng sinh ra thì lúc này, nhìn muội muội xõa tóc dài nằm trong chăn, Trần vẫn cảm thấy đối phương nhỏ hơn mình một, hai tuổi. Nàng vươn tay xoa tóc Yên, dịu giọng nói: "Ta ở đây trông muội. Chờ muội ngủ rồi ta lại đi thư phòng ôn tập."