Diệp Vân Linh thật ra cũng không quá để ý chuyện này, tổ tiết mục cũng không có khả năng mãi nhốt bọn họ trong này. Đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy mấy vị khách quý các cô trong hoàn cảnh đặc biệt phát sinh được tình mẫu tử cảm động trời đất gì.
Kể cả có không làm gì đi nữa thì đến giờ tổ tiết mục cũng phải mở cửa mà thôi.
Diệp Vân Linh dứt khoát leo lên sofa trong góc, nằm chơi điện thoại tiếp.
Làm trò trước màn hình, Diệp Vân Linh cũng lười giả vờ, dù sao hảo cảm người qua đường đối với nguyên chủ cũng đã âm điểm, mặc kệ cô có làm gì thì dân cư mạng cũng sẽ mắng cô thôi.
Lục Ngữ Nịnh dựa sát vào Lục Tử Hạo, nửa đầu ngó ra ngoài. Bước vào một không gian hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, bé hơi sợ hãi mà níu lấy ống tay áo anh trai, nhẹ giọng nói: "
Ca ca, em không thích ngốc ở đây, em muốn ra ngoài."
Lục Tử Hạo an ui: "Được, anh trai dắt em ra ngoài."
Lục Tử Hạo nghiêng cái đầu nhỏ, nắm tay Lục Ngữ Nịnh đi về phía cửa phòng cũng không phải khoá kín, có nới ra một khoảng tầm 7-8 centimet, tay trẻ con có thể lách qua.
Lục Tử Hạo thò tay ra ngoài kéo kéo, phát hiện phía trên có một cái khoá mở bằng mật mã.
Lục Ngữ Nịnh nhìn mặt trên ổ khoá hỏi: "
Ca ca, anh biết mật mã không?"
Lục Tử Hạo lắc lắc đầu, nhìn ba cái rương đặt ở góc phòng sau lưng, dắt tay Lục Ngữ Nịnh nói: "
Nịnh Nịnh, anh trai dắt em đi tìm kho báu. "
Lục Ngữ Nịnh vừa nghe tới tìm kho báu liền hứng thú, cao hứng ngửa đầu nhìn: "
Thật không? Em thích nhất là đi tìm kho báu."
Hai đứa nhóc ngồi xổm xuống trước ba cái rương đen.
Lục Tử Hạo mở cái rương đầu tiên, bên trong có rất nhiều dải lụa màu rực rỡ, bên cạnh còn có đèn pin nhỏ, chính giữa là một tấm thẻ.
Phía trên tấm thẻ là một câu đố chữ."Ở giữa chữ tâm có một mũi tên."[ Câu đố này thật ra cũng không khó lắm. Trẻ con chỉ cần đã đi học đọc sách biết chữ là có thể đoán ra. ][ Nhưng vấn đề là tiểu Lục tổng mới 6 tuổi nha. Vẫn còn đang đi nhà trẻ, thằng bé có thể đoán ra được sao? ][ Haiz, kiểu câu đố chữ như thế này trẻ con đều sẽ nhờ mẹ mình giúp đỡ. Vốn dĩ rất dễ dàng qua cửa, ai ngờ gặp phải Diệp Vân Linh. ]Mọi người nhìn sang Diệp Vân Linh nằm như người có xương trên sofa trong góc liền muốn nổi giận.
Cách một màn hình vừa kêu vừa mắng Diệp Vân Linh mau qua hỗ trợ giải đố.Đáng tiếc Diệp Vân Linh không đọc được comment.Đang lúc người xem ở đó sốt ruột, Lục Tử Hạo cầm cây bút bên cạnh, viết xuống tấm thẻ chữ "
tất".
Cư dân mạng:...... Được rồi, hiện tại trẻ con biết chữ sớm, là bọn họ lo thừa.
Ngay khi Lục Tử Hạo viết xong đáp án, loa nhỏ bên cạnh kêu lên: "
Chúc mừng bạn nhỏ Lục Tử Hạo đã thành công mở rương thứ nhất, lấy được số đầu tiên trên mã khoá là số 2".
Lục Tử Hạo còn chưa nói gì, Lục Ngữ Nịnh đã hưng phấn kêu lên: "
Oa oa, anh trai thật lợi hại."
Lục Tử Hạo thấy trên mặt em gái tươi cười rạng rỡ, khoé miệng cũng hơi hơi dương lên.
Cậu lại tiếp tục mở rương thứ hai, bên trong cũng gần giống với rương thứ nhất.Điểm duy nhất khác nhau là đề mục trên tấm thiệp thay đổi.[ Trong lớp Tiểu Minh có 10 bạn học. Cứ 2 bạn thành một nhóm chụp 1 tấm ảnh tốt nghiệp. Xin hỏi tổng cộng phải chụp bao nhiêu tấm ảnh? ]Cái này cũng là đề mục toán Olympic cấp tiểu học. Có rất nhiều học sinh tiểu học cũng không biết làm.
Người xem nhìn thấy đề mục này cũng đại khái hiểu đề thứ 2 là chuẩn bị cho các bà mẹ.Đề bài này đối với trẻ con là quá khó, nhưng đối với người trưởng thành thì bình thường.
Các dân cư mạng lại bắt đầu đau lòng cho Lục Tử Hạo.Ở các phòng phát sóng trực tiếp khác, lúc này đây các bé đều đang nhờ mẹ mình giúp đỡ, chỉ có Lục Tử Hạo bên này người xem đều lo lắng thay cho bé.
Lục Tử Hạo và Diệp Vân Linh hai người quan hệ bất hoà, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Lục Tử Hạo tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có cá tính riêng, sao có thể đi nhờ vả Diệp Vân Linh giúp đỡ.
Không nhờ trợ giúp thì chỉ có thể mong chờ đến lúc tổ tiết mục nương tay mở cửa thả bọn họ ra.
Danh Sách Chương: