Chuyện sau đó đều là Diệp Thâm xử lý, nghe nói Vưu Trinh đã không còn thân nhân. Cha mẹ anh ta lúc trước tự do yêu đương lại bị hai bên gia đình phản đối, vì thế dứt khoát kiên quyết rời khỏi cố hương đến thành phố này xây dựng một gia đình mới.
Sau đó có Vưu Trinh.
Đáng tiếc khi Vưu Trinh vừa thành niên, cha mẹ anh ta vì tai nạn giao thông mà cùng qua đời, để lại anh ta sống lẻ loi một mình.
Khi đó, bên cạnh anh ta chỉ có Diệp Thâm.
Diệp Thâm bầu bạn với anh ta trong khoảng thời gian đau khổ, vì thế anh ta đổi lấy một tấm thâm tình.
Khi Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu về đến nhà trời đã khuya.
Chuyện xảy ra hôm nay hết thảy đều nằm ngoài dự đoán của họ. Vẻ mặt Ô Bách Chu nghiêm túc, hắn kéo Bạch Đường Sinh có chút hốt hoảng đến trước sô pha, ấn bả vai khiến cậu ngồi lên.
“Vì một đoạn cảm tình mà đòi chết đòi sống không đáng.”
Ô Bách Chu ngồi trên mép bàn trước sô pha, nắm cằm Bạch Đường Sinh ép cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt mình.
“Vưu Trinh chọn cái chết, cậu… Lúc trước cũng vậy.”
“Tôi không biết vì sao, nhưng tôi hy vọng…” Ô Bách Chu tạm dừng trong chốc lát, “Tôi hy vọng cậu sẽ không giống như cậu ta, giống như trước vậy, tôi muốn cậu sống tốt.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu nghiêm túc lại chuyên chú, “Đường Sinh, sinh mệnh của cậu đáng giá để cậu quý trọng nó.”
Bạch Đường Sinh như là bị nhấn chìm trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm trước mặt ấy, lần đầu tiên cậu thật sự đối mặt với nhịp đập dồn dập từ trong lồng ngực.
Thì ra, đã từ lâu trước đó, lòng cậu chưa từng bình lặng.
Cậu không đáp lại câu nào của Ô Bách Chu mà do dự nói: “Có thể cho tôi một cái ôm không?”
Ô Bách Chu khựng lại, hắn buông cằm Bạch Đường Sinh ra, giữ nguyên tư thế mặt đối mặt này, đứng lên, ôm Bạch Đường Sinh vào trong lồng ngực.
Bọn họ đã từng ôm rất nhiều lần, chỉ có điều đều là trong phim.
Bạch Đường Sinh ngồi trên sô pha, gương mặt cậu vừa vặn dán vào ngực Ô Bách Chu.
Nhịp tim nơi đó vững vàng lại thong thả.
Điện thoại Ô Bách Chu vang lên, Bạch Đường Sinh chủ động rời khỏi vòng ôm, bên người lại bị không khí xa lạ quây quanh.
Điện thoại là Diệp Thâm gọi tới, một lát sau, Ô Bách Chu cúp máy.
Vẻ mặt Bạch Đường Sinh lại trở về như bình thường, bình thản như là chẳng thèm để ý gì: “Làm sao vậy?”
Ô Bách Chu chậm rãi nói: “Cho dù Vưu Trinh không tự sát, có khả năng cũng không sống được bao lâu.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt: “Có ý gì?”
Trong mắt Ô Bách Chu hiện lên nét thương xót, “Cậu ta có khối u não ác tính."
Tai Bạch Đường Sinh ù đi trong nháy mắt, máu toàn thân như đang chảy ngược, cả người khó nhịn được mà rét run.
Cậu như là nghe được một chuyện hoang đường, không thể tin nổi, kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào Ô Bách Chu: "U não... ác tính?”
“Đúng vậy.”
Ô Bách Chu cảm thấy phản ứng của Bạch Đường Sinh có chút kỳ quái, sắc mặt cũng tái nhợt quá mức, “Cậu sao vậy?”
“Tôi không sao… Chỉ là có hơi mệt, tôi đi ngủ trước… Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Bạch Đường Sinh đứng lên, bước ra theo khoảng trống giữ Ô Bách Chu và sô pha.
Ô Bách Chu nhìn cơ thể cứng còng của Bạch Đường Sinh, nhíu mày thật sâu.
- -
Cái chết Vưu Trinh cũng không gây ra quá nhiều bọt sóng, hoặc là nói, trừ mấy người Bạch Đường Sinh, không có bao nhiêu người biết Vưu Trinh đã chết.
Người này biến mất dường như cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn với mọi người. Fan ồn ào mấy ngày đã bị thịt tươi mới ra mắt hấp dẫn, sôi nổi chuyển fan, ánh mắt người qua đường cũng bị tin tức giải trí mới quấn quanh, xoay người đến hóng hớt chuyện khác.
Bạch Đường Sinh cũng giải thích chuyện thất thố ngày đó, cậu nói với Ô Bách Chu, cậu từng có một người bạn cũng bị u não ác tính.
Nhưng lại không tiến hành trị liệu, sau đó xảy ra tai nạn giao thông qua đời.
Ô Bách Chu không truy hỏi chuyện này, chỉ dặn dò cậu chút chuyện quay Đến gần idol của bạn cần phải chú ý.
Địa điểm quay là một thành phố cách ngàn dặm, Lâm Hải, tổ tiết mục thuê một căn biệt thự ở đó.
Tổ tiết mục yêu cầu khách mời chỉ có thể mang quần áo để thay, còn lại đều không được phép, hơn nữa yêu cầu khách mời đến trình diện.
Bạch Đường Sinh một thân một mình tới địa chỉ tổ tiết mục cung cấp. Là cửa vào một căn biệt thự, nhưng cánh cổng biệt thự lại đóng chặt. Cậu ấn vang chuông cửa, vang lên một giọng nói: “Xin trả lời câu hỏi, trả lời chính xác mới có thể tiến vào.”
“Xin nghe câu hỏi: Tiểu Trương uống nhiều quá rượu, bị một vị nữ đồng nghiệp để lại dấu hôn trên ngực. Cậu ta sợ bị vợ phát hiện, vì thế soi gương dán băng cá nhân, nhưng vì sao cậu ta về đến nhà vẫn bị vợ phát hiện?”
“…”
Bạch Đường Sinh trả lời: “Bởi vì băng cá nhân dán ở trên gương.”
“Trả lời chính xác.”
Âm thanh máy móc lạnh băng vang lên, cánh cửa mở ra, Bạch Đường Sinh đi vào vườn hoa nhỏ trước biệt thự, nơi này đã có hai vị khách mời đang chờ.
Người đầu tiên chào hỏi cậu là một nữ minh tinh tên Tiêu Duyệt, khi cô nàng nhìn thấy Bạch Đường Sinh thì hai mắt sáng ngời: “Chào thầy Bạch! Tôi là Tiêu Duyệt, đã muốn gặp cậu từ lâu!”
Một vị nam minh tinh khác đến từ trước tên là Minh Triều, dường như khá thân với Tiêu Duyệt, “Cậu là đã muốn hóng chuyện từ lâu có phải không?”
Thái độ của cậu ta vẫn bình thường: “Chào thầy Bạch, tôi tên Minh Triều.”
Bạch Đường Sinh cười đáp lại hai người, hai người bọn họ đều xem như sao trẻ mới nổi trong giới, bằng tuổi Bạch Đường Sinh, nhưng về tuổi nghề, Bạch Đường Sinh xem như tiền bối của bọn họ.
Bạch Đường Sinh thấy những người khác vẫn chưa tới, liền bắt đầu tìm đề tài: “Cô vừa mới nói hóng chuyện gì?”
Tiêu Duyệt nghe vậy thì cọ cọ sáp qua, vẻ mặt tò mò: “Thật ra tôi là fan của ảnh đế Ô, tôi chính là muốn chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần vị thần tiên đầu tiên có tai tiếng với nam thần tôi!"
Thần tiên Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ cười: “Đó là ngoài ý muốn.”
Tiêu Duyệt cười hì hì nói: “Vậy cho phép tôi hóng hớt chút, khi cậu và nam thần quay Diều phi lệ thiên, có dùng…”
Lời của cô nàng còn chưa nói xong, đã bị Minh Triều kéo đi: “Đừng nói chuyện lung tung.”
Tiêu Duyệt sửng sốt một chút che miệng lại, lúc này mới phát hiện xung quanh đều là camera và mic thu âm ẩn.
Bạch Đường Sinh vẫn chưa nói gì, cậu đoán được đại khái Tiêu Duyệt muốn hỏi gì. Xác nhận cô gái này cũng không có ác ý, hào phóng trả lời: “Không dùng, dù sao nam thần của cô cũng rất chuyên nghiệp."
Tiêu Duyệt sửng sốt một giây rồi la hoảng lên, giây tiếp theo lại nhanh tay che miệng, phát ra tiếng cười khúc khích.
Qua mười phút, cuối cùng một vị nữ khách mời cũng trình diện. Là một nữ minh tinh tên Ngụy Lạc, đã sắp hoạt động trong giới mười năm, xem như một vị nữ man diễn viên vô cùng có thực lực.
Bình thường Ngụy Lạc ở trước màn ảnh đều mang cảm giác trưởng thành quyến rũ, nhất cử nhất động đều lộ phong tình.
Nhưng vì lần này tổ tiết mục yêu cầu mặt mộc lên hình, mất đi lớp trang điểm lại thêm vào nét thanh thuần trên người Ngụy Lạc. Hơn nữa trang phục của cô là thiên về đồ vận động phong cách học sinh, bề ngoài thoạt nhìn lại không cách biệt mấy với ba người ở đây.
Minh Triều nói: “Bây giờ chỉ còn lại hai người."
Ngụy Lạc sờ sờ cằm, “Ừ” một tiếng: “Khi mọi người vừa mới tiến vào, yêu cầu để mở cửa là gì?”
Minh Triều nghe vậy thì khóe miệng giật giật: “Nó bắt tôi phải hát Hai con hổ*.”
(*) Bài này là kìa con bướm vàng bản tiếng trung á=)
Tiêu Duyệt cười cong cả lưng: “Tôi đơn giản lắm, nó hỏi thần tượng của tôi là ai, cái này còn phải hỏi sao, mọi người đều biết tôi thích thầy Ô nhất.”
Cô nói rồi thở dài một hơi: “Tôi phải cố gắng nỗ lực, nếu không đến bao giờ mới có thể có cơ hội hợp tác cùng thầy Ô chứ, dù là đóng vai phụ cũng được nữa."
Bạch Đường Sinh nghe vậy khóe miệng khẽ cong lên, cậu biết đây có lẽ là manh mối tổ tiết mục gợi ra, “Sẽ có cơ hội thôi.”
“Câu hỏi khi tôi vào cửa là một câu đố mẹo.” Cậu nghiêng người hỏi: “Cô Ngụy, chị thì sao?”
Ngụy Lạc nhún vai, cười đến là thần bí: “Nó bảo tôi đoán khách mời thần bí kỳ này là ai."
Tiêu Duyệt “Oa” một tiếng: “Đúng rồi, chúng ta còn có một khách mời thần bí nữa! Cô Ngụy, chị đoán được sao? Có thể tiết lộ chút trước được không?”
Ngụy Lạc sâu xa khó dò nhìn thoáng qua Bạch Đường Sinh, cười nói: “Khó mà làm được, tôi đứng ngoài cửa đoán hơn mười lăm phút mới trúng, thể nào cũng muốn cho mọi người ngứa ngáy trong lòng để lát nữa hết hồn tới rớt cằm.”
Tiêu Duyệt không cam lòng mà nói mấy cái tên, Ngụy Lạc đều lắc đầu không nói lời nào.
Tiêu Duyệt chớp đôi mắt nhìn về phía Bạch Đường Sinh: “Thầy Bạch cậu cảm thấy sẽ là ai?”
Bạch Đường Sinh trân trối, đang muốn nói chuyện Hạ Bạc đã đi đến.
Bề ngoài Hạ Bạc thoạt nhìn phúc hậu vô hại, dường như rất dễ ở chung, ấn tượng đầu tiên của cậu ta rất dễ sinh hảo cảm.
Cậu ta chào hỏi mọi người theo theo thứ tự bối phận, dáng vẻ rất khiêm tốn.
“Mặt mộc thầy Bạch thật quá đẹp, quả thật là như người trong tranh vậy."
Rõ ràng kiểu nịnh nọt này như nói mát, nhưng phát ra từ trong miệng Hạ Bạc lại có sự chân thành nói không nên lời.
Bạch Đường Sinh hơi nhíu mày, lại là như vậy, đời trước không phải là cậu bị vẻ mặt này lừa sao?
Cậu còn chưa nói lời nào đã nghe thấy Ngụy Lạc nhàn nhạt nói: “Mặt mộc tiểu Hạ mới xem như đẹp, trắng như phát sáng vậy.”
Bạch Đường Sinh và Minh Triều chưa nghe ra được ngụ ý của Ngụy Lạc, chỉ có Tiêu Duyệt như suy tư gì đó.
Đột nhiên, cửa trên căn biệt thự chính mở ra, không biết âm thanh lạnh băng ở đâu vang lên, "Chào buổi sáng các vị khách mời, hoan nghênh đến với Đến gần idol của bạn. Lần dừng chân này là hai vị khách mời ở chung một phòng, trừ hai vị khách nữ, mời khách mời nam đến phòng khách rút bài tây để chia phòng theo thứ tự.”
Mọi người đều thấy trên bàn trong phòng khách để ba lá bài tây, Tiêu Duyệt thắc mắc nói: “Hai người một phòng, chỉ có ba nam thôi mà?”
Minh Triều rút ra lá ngoài cùng bên phải trước, “Cậu quên rồi? Còn có một khách mời thần bí.”
Hạ Bạc cũng tiến lên theo, rút ra lá ở giữa, “Nói như vậy giữa ba người chúng ta ai cũng có khả năng ở một chỗ với khách mời thần bí.”
Cậu ta nói đùa: “Tôi thật ra muốn ở chung với thầy Bạch hơn."
Bạch Đường Sinh chẳng hề chừa mặt mũi cho cậu ta, cầm lá bài tây dư lại kia, “Thật ra tôi rất muốn ở cùng vị khách thần bí này, dù sao không biết mới thú vị, đúng không?”
Ngụy Lạc nhìn ra kỳ lạ giữa hai người, cô xách vali lên cầu thang trước, “Đi xem phòng trước đi.”
Lầu hai có tổng cộng ba gian phòng, mỗi cánh cửa phòng đều có một ký hiệu lần lượt là J, Q, K.
Tiêu Duyệt ngừng trước cửa phòng K, “Trực giác của tôi nói đây là phòng của tôi với cô Ngụy.”
Bạch Đường Sinh nhìn lá K đỏ trong tay, tàn nhẫn vạch trần sự thật trực giác đánh bậy đánh bạ của cô nương này, “Đây hẳn là phòng của tôi.”
Tiêu Duyệt yên lặng xoay người, đi đến cửa phòng Q, “Vậy thì là cái này?”
Minh Triều quơ quơ lá Q đen trong tay, tươi cười rặng rỡ: “Thật không khéo, đây là phòng tôi.”
Vẻ mặt Tiêu Duyệt bi thương, níu tay áo Ngụy Lạc, đầy đáng thương lên án: “Tổ tiết mục bắt nạt người ta mà!”
Ngụy Lạc cao hơn Tiêu Duyệt không ít, hai người đứng chung một chỗ, trông hệt như ngự tỷ và nhóc loli. Cô xoa đầu Tiêu Duyệt, “Ngoan, chúng ta tới phòng J, đó mới là nhà của chúng ta.”
Hai cô gái đi vào phòng trước, để lại ba tên đàn ông đứng ở cửa. Hạ Bạc cười cười, thoạt nhìn có chút tiếc nuối, “Tôi không có cơ hội ở chung một phòng với thầy Bạch rồi, tôi bốc đượt lá Q đen."
Bạch Đường Sinh nhướng mày, tuy rằng cậu nói muốn ở cùng với khách mời thần bí, song lại không ngờ thật sự bốc dính lá bài ấy.
Khi cậu đẩy cửa phòng ra, đi vào đã thấy Ô Bách Chu đứng ở huyền quan: “Hoan nghênh về nhà.”
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi kết thúc show tạp kỹ sẽ bắt đầu phát đường đường đường!
- --------------
Tự nhiên thấy chị ngụy với cô em tiêu duyệt cũng dễ thương thế ối giời không biết tác giả có để hai người này có chems không.
Danh Sách Chương: