Có lẽ Trình Tố và Tần Tiêu Nam đều chưa từng nghĩ tới, họ sẽ dùng phương thức như vậy để chính thức quen biết nhau.
Mấy tên côn đồ kia Trình Tố căn bản chưa từng nhìn thấy, nhưng chuyện cỏn con này không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ biết anh, hơn nữa còn trực tiếp gọi tên anh ngay trước mặt Tần Tiêu Nam.
Mọi thứ đều xảy ra theo cách không được chuẩn bị trước, nhưng lại hợp tình hợp lý đến không chỗ chê.
Không khí thoáng rơi vào giằng co.
Trình Tố mặt không biểu cảm gạt đám người của tên đeo dây xích vàng lớn ra.
Anh nhìn Tần Tiêu Nam, từ từ đi về phía trước hai bước, chỉ là hai bước rất ngắn, Tần Tiêu Nam như bị cái gì dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau.
Cũng chỉ có vậy, Trình Tố nghĩ.
Trong mắt Trình Tố, hành vi của Tần Tiêu Nam không khác gì đứa con nít ghé chơi nhà, vừa buồn cười vừa trẻ con.
Cho nên cuối cùng, Trình Tố chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn đứa trẻ này một cái rồi rời đi, dùng cách hờ hững nhất để đáp lại sự khiêu khích của cậu ta.
Rốt cuộc, không đếm xỉa đến chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Anh đi rồi, Tần Tiêu Nam và người bạn chơi thân từ nhỏ trố mắt ngay tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Dây xích vàng lớn lúc này mới liên tục kêu khổ: “Hai ông chủ chơi tôi có phải không, để tôi tới dạy dỗ gã đó, là tôi ngại mạng dài hay là tại chán sống ngày lành rồi chứ?”
Tuy Tần Tiêu Nam là tên công tử bột nhà giàu không bước ra xã hội, nhưng cũng nhận ra được từ hướng gió xoay chiều rõ rệt này... Trình Tố tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu.
Tần Tiêu Nam nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc nó là ai?”
Dây xích vàng lớn nghĩ mà sợ, xua tay: “Ngài đến Thành Đông hỏi thăm tên Trình Tố một vòng là hiểu, xin khuyên hai người tự mà đi đường của mình cho tốt, đừng đưa người ra trước mặt gã ta, gã không dễ trêu vào đâu.”
Đứa bạn nối khố của Tần Tiêu Nam hừ một tiếng, “Cái loại gì mà giỏi giang như vậy chứ, để tôi gọi điện hỏi bạn tôi ở Thành Đông giúp ông.”
Bạn thân từ nhỏ nọ khinh thường gọi điện cho bạn bè, hỏi thăm tên của Trình Tố, Tần Tiêu Nam nhìn chằm chằm cậu chàng, sau đó phát hiện chưa tới nửa phút, sắc mặt cậu ta bắt đầu thay đổi nhanh chóng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, bạn từ nhỏ của Tần Tiêu Nam mất tự nhiên cất điện thoại, hơi dừng, khuyên Tần Tiêu Nam:
“Hay là… Vẫn là thôi đi.”
-
Sau khi về nhà Lộ Tri Nghi tắm rửa một lượt, lúc từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện Tần Tiêu Nam mà lại gửi tin nhắn cho mình.
Bọn họ đã thêm wechat rất lâu, nhưng chưa từng nói chuyện, nếu không phải hôm nay có tin nhắn, Lộ Tri Nghi còn nghi Tần Tiêu Nam đã xóa cô luôn rồi.
Tần Tiêu Nam gửi đến bốn năm tin nhắn liên tục.
[Lộ Tri Nghi cậu điên rồi sao?]
[Lộ Tri Nghi cậu có biết bản thân đang làm gì không?]
[Cậu cảm thấy mình ngầu lắm à?]
[Trả lời tôi!]
[Bố cậu biết những việc đó không?]
Lộ Tri Nghi đọc mà ù ù cạc cạc, trả lời cậu ta bằng một dấu chấm hỏi.
Tần Tiêu Nam trực tiếp gọi điện thoại tới.
Nhìn màn hình chớp tắt, Lộ Tri Nghi vốn không định nghe, nhưng sau khi trải qua một ngày như vậy cô đã suy nghĩ rõ ràng, dũng cảm đối mặt với nội tâm mình, cho nên, cô cũng quyết định nói rõ ràng với Tần Tiêu Nam.
Cuộc điện thoại này, cuối cùng Lộ Tri Nghi vẫn nhận.
Không đợi cô mở miệng, giọng nói nóng nảy của Tần Tiêu Nam đã rơi xuống trước: “Có phải cậu điên rồi hay không?”
“Ai điên chứ?” Lộ Tri Nghi nhíu mày: “Cậu đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”
“Cậu không hiểu? Vậy tôi sẽ nói rõ một chút, tên họ Trình kia có quan hệ gì với cậu?”
Tuy Lộ Tri Nghi có chột dạ nửa giây, nhưng vẫn bình tĩnh đáp lời cậu ta: “Quan hệ của bọn tôi là gì thì liên quan gì tới cậu, cậu dựa vào cái gì mà chất vấn tôi như vậy.”
“Chỉ bằng vào chuyện bảy tháng nữa chúng ta sẽ đính hôn, bằng vào việc cậu sắp thành hôn thê của tôi!”
Nghe lại mấy lời này một lần nữa, Lộ Tri Nghi đã có thể thản nhiên đối mặt, cô bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không đính hôn với câu, tôi cũng không phải hôn thê của cậu, Tần Tiêu Nam, cậu sẽ có một cuộc đời tốt đẹp, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa, chúng ta đều nên tìm lý tưởng cuộc sống của mình, chứ không phải làm con rối cho cha mẹ, không phải sao?”
Đây là lần đầu tiên Lộ Tri Nghi nói chuyện nghiêm túc như vậy với Tần Tiêu Nam, từng chữ rõ ràng, Tần Tiêu Nam có thể nghe ra được thành ý của cô.
Ít nhất vào lúc đầu, người không muốn làm con rối của cha mẹ chính là cậu.
Nhưng Tần Tiêu Nam không cam lòng.
Cậu ta lạnh lùng hỏi Lộ Tri Nghi: “Cậu thật sự nghĩ kĩ rồi chứ, thân phận của gã như vậy.”
Lộ Tri Nghi cho rằng cậu ta đang chỉ quan hệ thầy trò giữa mình và Trình Tố, kiên định nói với cậu: “Bất luận là thân phận gì cũng được, tôi chỉ nghe theo trái tim mình.”
Nói xong câu này, cô mới chậm chạp phản ứng lại, hỏi Tần Tiêu Nam: “Vì sao cậu lại đột nhiên nói với tôi về anh ấy, có phải cậu đi tìm anh ấy rồi không?”
Tần Tiêu Nam ngược lại cũng thẳng thắn: “Phải, tôi tìm rồi.”
“Cậu…” Lộ Tri Nghi nhất thời khó thở, “Sao cậu lại như vậy, cậu thật quá đáng!”
“Tôi quá đáng? Tôi có thể làm gì được loại người như gã? Rốt cuộc là ai quá đáng? Tôi mới là người có hôn ước với cậu, nhưng cậu vẫn đứng về phía gã đó? Lộ Tri Nghi...” Lòng tự tôn của Tần Tiêu Nam tan nát, thất vọng cùng cực, “Nhất định cậu sẽ hối hận.”
Cuộc điện thoại kết thúc trong sự không vui.
Sau khi cúp điện thoại Lộ Tri Nghi rất bình tĩnh, càng thêm phản cảm với Tần Tiêu Nam.
Cái gì mà gọi là “Cái loại người như gã ta”.
Có phải trong mắt của đám cậu ấm ăn chơi trác táng bọn họ, tiền có thể dùng để đánh giá mọi thứ, một giáo viên bình thường không xứng được tôn trọng không?
Còn có câu nói dữ dội cuối cùng kia của cậu ta.
Hối hận?
Lộ Tri Nghi nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, nhớ lại những hình ảnh bay cùng Trình Tố vào ban ngày, nghĩ thầm sao cô có thể hối hận.
Mỗi ngày dù mưa dù gió vẫn đưa cô đến lớp học chính là anh, kiên nhẫn giảng đề cho cô chính là anh, người cổ vũ cô lúc cô không vui vẫn chính là anh.
Mấy tháng cô đơn này, trong cuộc sống của cô nơi nơi đều thấy được bóng dáng của anh.
Lộ Tri Nghi có lẽ còn chưa đủ trưởng thành, chưa nhìn thấu được rất nhiều đạo lí trên thế gian này, nhưng thứ duy nhất cô có thể xác định chính là câu cô vừa nói ra.
Cũng là Trình Tố dạy cho cô.
Dũng cảm đi về phía trước, nghe theo trái tim của mình.
-
Từ khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, sau mười phút, Trình Tố đã lái xe tới câu lạc bộ.
Trì Duệ dẫn anh tới phòng bao V3, nói với anh bên trong có một vị khách chỉ đích danh muốn gặp anh.
Tưởng là một ông chủ nào đó quen biết từ trước, Trình Tố không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa vào.
Lại không ngờ, người ngồi trong phòng bao là một người phụ nữ xa lạ.
Bà mặc bộ váy tơ tằm trắng ngọc, tuổi không lớn, khoảng chừng trên dưới 40, khí chất đoan trang tao nhã.
Bên cạnh bà còn có vài người đàn ông đi theo, cách ăn mặc nhìn qua đều không giống người bình thường.
Khoảnh khắc Trình Tố đẩy cửa tiến vào, mấy người đàn ông bỗng chốc đều đứng dậy.
Đứng thẳng người như hành lễ, cung cung kính kính.
Trong ấn tượng của Trình Tố cũng không quen biết họ, nhưng anh vẫn vươn tay về phía người phụ nữ, theo quy tắc xã giao thông thường: “Chào bà, bà tìm tôi?”
Người phụ nữ nắm lại anh, “Chào cậu, Trình Tố.”
Đoàn người ngồi xuống, người phụ nữ tự giới thiệu, “Tôi họ Lâm.”
Trình Tố không đáp, chờ câu sau của bà ta.
Quả nhiên, người phụ nữ lại nói: “Đã sớm được nghe nói An Ninh có một anh Tố rất giỏi giang, cuối cùng hôm nay cũng gặp được, thật vui khi được quen biết cậu.”
Trình Tố không thích nghe mấy câu hình thức như vậy.
Anh dựa gần sô pha phía sau thêm một chút, “Cô Lâm nếu tìm tôi có việc thì chi bằng nói thẳng.”
Người phụ nữ chỉ cười cười, “Không có gì, chỉ là muốn làm quen cậu một chút.”
Bà ta đổ một ít rượu vào ly không, đưa qua, “Uống một ly cùng cậu.”
Nói thật, mấy năm nay đã quen gặp đủ loại khách, đây cũng không phải lần đầu tiên Trình Tố nghe được những lời như vậy.
Vốn anh đã không kiên nhẫn, càng miễn bàn bây giờ trong lòng còn có chuyện.
“Vậy chỉ có thể xin lỗi, xin lỗi không tiếp đón cô được.”
Trình Tố không hề nể mặt, lập tức đứng lên đi ra ngoài, người phụ nữ ngược lại không hề sốt ruột, nhàn nhạt để lại một câu: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Lời của bà ta tựa như còn có ẩn ý, bước chân Trình Tố hơi khựng lại, vẫn không quay đầu, lập tức đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, có hai bóng người chậm rãi đi ra từ phòng bên.
Người phụ nữ quay đầu nhìn, cười: “Cảm ơn đã để tôi gặp thằng bé một lần.”
Vẻ mặt của Lương Mỹ Lam bình thản, thậm chí còn có thể dùng từ không thân thiện để hình dung, “Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ là vì mẹ nó thôi, gặp xong rồi thì đi đi.”
Người phụ nữ đứng dậy tạm biệt, lúc đi không biết nhớ tới gì đó, lại hỏi Lương Mỹ Lam, “Nghe nói thằng bé xảy ra xung đột với một cậu nhà họ Chu ở địa phương, không biết…”
Lương Mỹ Lam trực tiếp cắt lời bà ta, “Mấy chuyện đó đều không liên quan tới các người.”
Người phụ nữ hơi chững lại, đành từ bỏ, xoay người nói tạm biệt.
Người đi rồi, vệ sĩ đi theo cạnh Lương Mỹ Lam mới tò mò hỏi: “Đây là người như thế nào với anh Tố ạ?”
Lương Mỹ Lam im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thở một tiếng thật dài, không nói gì.
Bên kia, Trình Tố không biết gì về những chuyện xảy ra trong phòng bao.
Sau khi anh rời đi thì đến phòng nghỉ, Trì Duệ đang ở đó chơi bài cùng mấy người phục vụ.
Từ khi Chu Hành đến Danh Trăn làm loạn một trận lại bị Trình Tố chỉnh đốn đến ngoan ngoãn, trong câu lạc bộ gần như không có ai dám gây chuyện nữa.
Bình thường thỉnh thoảng sẽ có mấy người thích động tay động chân với nữ phục vụ, nhưng chỉ cần biết Trình Tố còn ở trong quán thì đều sẽ nghiêm chỉnh lại, vô cùng hiền lành.
Cũng bởi vậy, mấy ngày nay Trì Duệ ở trong quán thật sự quá rảnh, không có việc gì nên tóm người đến chơi bài.
“Thế nào, người tìm anh là ai, nghe giọng không giống người địa phương.” Trì Duệ vừa ra bài vừa hỏi Trình Tố.
Trình Tố không đáp lời anh ta, đi qua bên cửa sổ châm điếu thuốc. Trì Duệ phát hiện cảm xúc của anh không đúng, lập tức ném bài trong tay, “Không chơi nữa, anh có việc nói với anh Tố, mấy đứa đi ra ngoài trước đi.”
Mọi người thức thời rời đi, cửa đóng lại, Trì Duệ hỏi anh: “Sao vậy, có tâm sự?”
Trình Tố khép hờ mắt, điếu thuốc kẹp trong tay lại không hút, khẽ ấn vào giữa mày nói: “Có thể em ấy đã biết.”
Trì Duệ ngơ ngẩn, “Nhanh như vậy?”
Trình Tố vừa mới lộ tên trước mặt Tần Tiêu Nam, có lẽ rất nhanh thôi đối phương sẽ biết thân phận của anh.
Lấy thái độ thù địch của cậu ta với mình, bước tiếp theo chắc chắn sẽ đi nói cho Lộ Tri Nghi.
Trình Tố vốn tưởng rằng đã tránh thoát khi ở nhà hàng rồi, không ngờ tới nửa đường lại có một Tần Tiêu Nam, tình tiết vở kịch vẫn đi đến cái kết cuối cùng.
Mà tất cả điều này, anh chỉ có thể nhìn, không có cách nào ngăn cản.
Cái danh thầy Trình vốn là do trộm được, lời nói dối rốt cuộc đều sẽ bị vạch trần thôi.
Hai người rơi vào im lặng, một lát sau, Trì Duệ an ủi anh: “Cho dù biết, cũng không có nghĩa cô ấy nhất định sẽ giận, sẽ rời bỏ, không phải sao?”
Trong lòng Trình Tố khẽ lung lay, nhưng chỉ là giây lát, anh lại rũ mắt cười, hỏi Trì Duệ, “Nếu là em, em sẽ chọn như thế nào?”
Trì Duệ nhất thời nghẹn họng, không biết trả lời thế nào.
Câu hỏi này vốn không có đáp án tuyệt đối, chuyện tình cảm có ai suy đoán được, chỉ là người đời vốn đã có thành kiến với loại người như bọn họ, huống chi Lộ Tri Nghi là cô gái xuất sắc như vậy.
Cô đứng ở chỗ cao lấp lánh tỏa sáng, thật sự sẽ sẵn lòng lăn vào vũng nước bùn này sao.
Không đáng, quá không đáng.
Có lẽ là bị cảm xúc ảnh hưởng, Trì Duệ cũng không đầu không đuôi nói một câu: “Cho nên em mong Triển Triển sẽ bay cao một chút, đừng đi theo chúng ta.”
Hai người duy trì một khoảng im lặng rất dài, cuối cùng, Trì Duệ đột nhiên nhớ ra gì đó, nhắc nhở Trình Tố:
“Nghe nói gần đây Chu Hoành rất thường xuyên qua lại với đám lão Miến, em cảm thấy không đúng lắm, anh cẩn thận một chút.”
Hiện giờ Trình Tố căn bản không có tâm trạng để ý những chuyện này, huống chi việc Chu Hoành không chịu để yên vốn đã nằm trong dự kiến.
Trì Duệ vỗ vỗ anh, “Hôm nay quán không bận rộn gì, nếu anh lo thì về nhà sớm để tâm sự cùng cô ấy đi.”
Trình Tố dừng một chút, không nhúc nhích.
Anh không muốn về.
Tựa như cách xa cái nhà đó một chút, thời gian bị lật tẩy cũng sẽ dài hơn một chút.
Anh không biết hiện giờ Lộ Tri Nghi đang làm gì, Tần Tiêu Nam đã nói bao nhiêu thứ với cô, cô lại mang tâm trạng gì để nghe hết.
Trình Tố tựa như một kẻ trộm chờ đợi bị xét xử, lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được mùi vị hoảng sợ khó yên.
Đó không phải ai khác, là Lộ Tri Nghi.
Ánh sáng kia là do anh ăn cắp, từ đầu chí cuối đều không thuộc về anh.
Rạng sáng bốn giờ, câu lạc bộ đóng cửa, tất cả mọi người rời khỏi quán, Trình Tố cũng chỉ có thể tan làm về nhà.
Xe chạy đến dưới lầu nhưng không đi lên.
Cách giờ hai người gặp nhau hằng ngày chỉ còn hai tiếng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trình Tố ngồi trong xe, tưởng tượng các loại tình huống có thể xảy ra.
Đêm tối chưa bao giờ dài như vậy.
Nhớ tới khúc đàn piano ban ngày Lộ Tri Nghi nhắc tới, Trình Tố mở điện thoại, nghe đi nghe lại bằng loa xe.
Giai điệu bên trong xe bật mãi, gương mặt cùng nụ cười lóa mắt của Lộ Tri Nghi xuất hiện, rồi biến mất.
Là một khúc nhạc rất êm đềm, viết tên cô, lại khác biệt như trên trời dưới đất với thế giới của anh.
Không biết qua bao lâu, từ chân trời xa xa cuối cùng cũng hơi tỏa ra ánh sáng nhạt, ánh bình minh buông xuống, lòng Trình Tố lại vẫn đang nằm trong bóng tối.
Anh không thể biết được, ngày hôm nay trôi qua, có phải mọi thứ đều sẽ trở về dáng vẻ vốn có của nó hay không.
Thậm chí anh còn không có can đảm gọi điện thoại cho Lộ Tri Nghi, thử xem ý tứ của cô một chút.
Trình Tố chỉ có thể chờ, chờ kết quả không biết trước kia.
6 giờ 40, bóng dáng của Lộ Tri Nghi cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của Trình Tố.
Có thể là đứng dưới lầu không nhìn thấy Trình Tố, Lộ Tri Nghi sau khi ra khỏi tiểu khu còn nhìn khắp nơi xung quanh, Trình Tố không xác định được tâm trạng lúc này của cô, đang do dự xem có bóp cò nhắc nhở một chút hay không thì Lộ Tri Nghi liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh ở trong xe.
Bốn mắt đối diện, Lộ Tri Nghi nhíu mày, chạy tới rất nhanh.
Người ngày càng gần, nhịp tim của Trình Tố đập càng lúc càng nhanh theo.
Lộ Tri Nghi đi đến cạnh xe, kéo cửa ghế phụ ra, khom lưng hỏi anh: “Sao anh lại ở đây? Điện thoại cũng không gọi được.”
Có lẽ là qua một đêm, điện thoại hết pin lúc nào không biết.
Trình Tố hết sức áp chế cảm xúc trong lòng, bình tĩnh hỏi cô, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Lộ Tri Nghi gật đầu, trực tiếp ngồi vào xe.
Mới vừa ngồi vào, như ngửi thấy mùi gì đó, xoay người nhìn Trình Tố, “Anh uống rượu à?”
Mỗi ngày sau khi tan làm Trình Tố đều sẽ tắm rửa gột sạch mùi thuốc lá và rượu trên người rồi mới đi đưa Lộ Tri Nghi đi học, nhưng tối hôm qua quá đột ngột, anh không ngủ cả đêm.
“Một chút.” Giọng nói của Trình Tố hơi khàn.
Lộ Tri Nghi nghiêng mặt quan sát anh, hình như không tin lắm.
Trình Tố bị ánh mắt cô nhìn đến mất tự nhiên, anh quay mặt đi, “Đưa em đến trường trước đã.”
Lộ trình đi xe tổng cộng chỉ có năm phút, chớp mắt đã tới cổng trường.
Trình Tố giúp Lộ Tri Nghi mở cửa xe, cô lại không xuống.
“Em có việc muốn hỏi anh.”
Tay nắm vô-lăng của Trình Tố bỗng chốc siết chặt, máu toàn thân nháy mắt như đông cứng lại, gân xanh trên mu bàn tay đập theo nhịp tim nặng nề.
Thấy anh không nói lời nào, Lộ Tri Nghi lại hỏi: “Anh có đang nghe không?”
Ngay lúc này Trình Tố rất muốn một điếu thuốc, nhưng không thành hiện thực được.
Anh buông tay lái, sau khi đã xây dựng tâm lý xong mới nhìn về phía Lộ Tri Nghi: “Em nói đi.”
Là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn tránh không có ý nghĩa gì hết.
Lộ Tri Nghi đối diện với tầm mắt anh, ngưng vài giây mới nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Em biết Tần Tiêu Nam đã đến tìm anh, có phải cậu ta đã nói lời rất chướng tai không?”
Trình Tố ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng lại được, “… Cái gì?”
Lộ Tri Nghi thở dài, “Tối qua cậu ta gọi điện cho em, rồi nói mấy câu chẳng hiểu nổi, em cũng biết cậu ta đã tìm đến anh, mặc kệ là cậu ta đã nói gì với anh, anh đừng để trong lòng được không?”
Yên tĩnh một lúc, Lộ Tri Nghi nhỏ giọng nói: “Em không muốn anh buồn.”
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, chỉ một chút đã xóa bỏ gánh nặng của Trình Tố.
Trình Tố suy nghĩ một đêm, suy nghĩ đến bao nhiêu khả năng, nhưng lại không ngờ thứ chờ đợi mình không phải xét xử, mà lại là đắm chìm một lần nữa.
Anh đứng trong bão lốc, không có chút sức lực để chống cự cô.
“Được rồi, em phải đi học rồi.” Lộ Tri Nghi cười nhẹ với anh, đôi mắt lộ ra sự đơn thuần của thiếu nữ, “Tối có chờ em nữa không?”
Trình Tố còn chưa dứt ra khỏi cú xoay ngược này, anh nói không nên lời, chỉ theo bản năng khàn giọng ừ một tiếng.
“Vậy tan học gặp.”
Lộ Tri Nghi nói xong duỗi tay đẩy cửa xe. Nhìn bóng dáng cô, có lẽ là tình cảm khó kiềm nén trong một khoảnh khắc nọ, hoặc có lẽ là cảm xúc đè nén cả một đêm cuối cùng cũng bùng nổ, Trình Tố đột nhiên bật thốt gọi cô lại: “Tri Nghi.”
Lộ Tri Nghi theo tiếng gọi quay đầu, còn chưa kịp mở miệng, người đã bị vòng tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
Mất đi rồi tìm lại cũng được, khó cầm lòng nổi cũng được, giờ phút này, Trình Tố chỉ muốn ôm chặt lấy cô.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn bỏ lên năm coi như là một lần đẩy ngã nhẹ đi nhỉ? -3-
PS: Chương này đại ca không phải say rượu lái xe, giải thích riêng một chút, là vì trên người anh có mùi rượu với thuốc lá trong câu lạc bộ, cho nên mới nói vậy với Tri Nghi.
*Đeo dây xích vàng là loại như thế này: