• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A… "

Tiếng hét đau đớn vang lên. Trong lúc những người khác vẫn còn bàn hoàn thì vệ sĩ đã nhanh chóng bắn về phía người kia, nhưng viên đạn trong khẩu súng của hắn ta đã rời khỏi nòng mà bay về phía bọn họ. Người đang ngồi trong phạm vi phát súng là Đỗ Hồng Như, cô bé hoàn toàn không thể động đậy mà chỉ biết sợ hãi nhìn chằm chằm về phía tên đang từ từ ngã xuống.

Người bình thường chẳng thể nào nhìn thấy tốc độ của viên đạn, ai cũng chỉ biết sợ hãi mà chôn chân tại chỗ, nhưng Võ An Tú lại không phải người bình thường, cô nhìn thấy viên đạn sắp bắn vào ngực của cô bé liền không chút do dự mà lao ra đẩy cô bé ra, nhưng cô cũng không thể tránh viên đạn bởi vì phía sau cô vẫn còn hai cô bé đang ngồi.

“Hự.”

Tiếng rên khẽ từ trong miệng cô phát ra, tuy không thể tránh nó nhưng cô vẫn canh nơi mà viên đạn bắn vào, vùng da khá dày không phải nơi yếu hại vì vậy cô chỉ cảm thấy một cơn đau ụp đến nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

“Chị Tú.” Lý Nhã lúc này mới phản ứng mà hét lớn. Nhìn máu chảy từ vùng bụng của cô chảy ra khiến cô bé hai mắt đỏ lên nước mắt nhanh chóng rơi xuống, sự mạnh mẽ của cô biết đến giờ phút này triệt để đứt đọn.

Vệ sĩ thấy vậy cũng không dám lơ là cảnh giác nữa, cửa phòng đã mở có thể chỉ trong một lát sẽ có rất nhiều người chạy vào chỉa súng về phái bọn họ.

Ba cô bé kia cũng bật khóc nức nở nhìn cô, vừa sợ hãi vừa lo lắng không thôi, mà cô bé vừa được cô cứu trực tiếp khóc rống lên trong miệng không ngừng gọi cô.

“Ngoan, chị không sao, đừng khóc.” Võ An Tú ôm lấy miệng vết thương đang chảy máu, cô có thể điểm huyệt để giảm tốc độ chảy máu nhưng hiện tại ở trước mặt bốn người cô không thể làm vậy. Chỉ có thể căn răng chịu đau sau đó đưa tay còn lại đến trước mặt vệ sĩ:

“Đưa súng cho cô.”

Cho đến hiện tại cô vẫn chưa có súng để đem theo Trần Tuấn Phong nói nếu muốn đem súng thì cô phải đi theo anh đến quân bộ sau đó khảo sát để lấy chứng nhận cấp súng, nếu không có chứng nhận mà đem theo súng thì sẽ bị xem là tội phạm.

Bởi vì thời gian qua anh vẫn bận rộn với công ty cũng như điều tra về cục bộ nên không có thời gian dẫn cô đi vì vậy tài năng thiện xạ của cô đến giờ ngoại trừ anh ra thì vẫn không có ai biết được, những người từng chứng kiến cô bắn cũng chỉ biết cô tiếp thu khá nhanh nhưng chưa thể có tầm nhấm chính xác được.

Vệ sĩ nghe cô nói liền không chút do dự đưa qua, hiện tại trong mắt anh ta là sự sùng bái vô hạn đối với cô, mệnh lệnh của cô chính là sứ mệnh của anh ta.

Võ An Tú không quá để tâm, cô nhận lấy súng sau đó nói: “Ở yên đây.”

“Chị Tú, chị đang bị thương mà.” Lý Nhã ngơ nhác nhìn cô sau đó bật thốt. Nhưng tiếng nói của cô bé vang lên vẫn không kịp ngăn lại động tác của cô.

Võ An Tú không nhìn lại mà nhanh chóng len lỏi qua những cái ghế ngồi xếp thành một đường từ bàn cho đến cửa, nhờ chúng nó mà cô có thể tránh những viên đạn đang được xả ra của hai tên bắn tỉa bên ngoài cửa sổ. Cô lao thẳng đến cửa, vết thương nhỏ trên bụng không thể nào gây trở ngại đối với cô.

Lần đầu tiên khi bị trúng đạn mà ngã xuống là bởi vì cô bị sóc đạn khi lần đầu bị bắn, hiện tại là lần thứ hai cảm giác đã không quá sóc như lần đầu nên cô vẫn có thể di chuyển được, tuy nhiên mỗi động tác đều khiến lượng máu chảy ra nhiều hơn bình thường.

Nhưng chuyện này không phải là vấn đề lớn, khi cô rời khỏi bốn người kia liền nhanh tay ấn huyệt ngăn máu chảy từ vết thương lên cơ thể mình, bởi vì cô đang đưa lưng về phía bọn họ nên chẳng ai nhìn thấy động tác của cô cả. Dù vậy để tránh bị nghi ngờ cô đã tạo một vết thương trên cổ tay mình để nó nhiễu máu xuống nền đất, cho dù nhìn kỹ cũng chẳng phát hiện ra rốt cuộc đây là máu do vết thương ở bụng hay ở tay tạo thành.

Võ An Tú nhanh chóng chạy ra cửa, hai mắt híp lại xác định tình hình bên ngoài. Tổng cộng mười hai vệ sĩ đang giằng co với hai mươi người mặc trang phục nhân viên, bởi vì đã lộ tẩy nên bọn họ đều cầm súng bắt đầu bắn loạn xạ, nhóm vệ sĩ ít người nên cũng khó khăn trong viện tránh né, nhưng may mắn bên vệ sĩ chỉ bị thương do đạn xẹt qua mà không ghim vào da thịt còn bên địch đã ngã xuống vài người.

Tên xông vào phòng bởi vì nhìn thấy tình hình bất lợi nên mới mạo hiểm mà xông vào muốn cá chết lưới rách với người trong phòng, có lẽ không chỉ hắn ta nghĩ vậy. Khi cô chạy đến cửa thì có bốn tên muốn vọt vào phòng vừa vặn chạm mặt cô, cô không để bọn hắn kịp phản ứng liền giơ súng bắn liền bốn phát đạn.

Bốn viên đạn chuẩn sát bay xuyên vào người bốn tên khiến bọn hắn ngã xuống đất mà không kịp phản ứng gì. Loại súng bình thường sẽ có từ bốn đến sáu viên, nhưng loại súng này được sáng chết mười hai viên, hình thể nhỏ nhắn nhưng sát thương mạnh hơn loại đạn thông thường.

Hiện tại bên trong khẩu súng chỉ còn sáu viên đạn, mà kẻ địch phía trước vẫn còn mười hai tên. Cô nhắm kỹ không chút do dự gì mà nổ sáu phát đạn cùng một lúc, dưới sự giúp đỡ của cô nhóm vệ sĩ cũng nhanh chóng giải quyết sáu tên còn lại.

Nhóm vệ sĩ thấy vậy liền muốn chạy lại nhưng cô ngăn cản sau đó nói lớn: “Không thể vào, khiên bàn làm lá chắn rồi hãy lại đây.”

Nhóm vệ sĩ nghe vậy nháy mắt liền hiểu, ba ngươi chia thành một nhóm vào các phòng xung quanh nghiêng bàn rồi khi lên, để mặt bàn thành lá chắn rồi chặm rãi khom người đi vào trong phòng của cô.

Võ An Tú sau khi nói xong liền thoăn hoắc chạy trở về rồi nói với bốn người kia: “Mỗi người chui sau bàn của một nhóm rồi cùng bọn họ rời khỏi đây được chứ.”

“Được ạ.” Ba đứa nhỏ gật đầu nhanh chóng trả lời. L;ý Nhã thì lo lắng nhìn cô rồi hỏi: “Còn chị thì sao ạ.”

“Không sao, chị không muốn các em bị liên lụy vào sâu trong chuyện này.” Võ An Tú dịu dàng mỉm cười: “Cảm ơn các em đã cùng chị đi mua sắm, hôm nay thật sự rất vui.”

“Chị…” Lý Nhã nghe cô nói như thế liền hiểu ra cô muốn làm gì, có lẽ vì hôm nay để bọn họ bị cuốn vào chuyện nguy hiểm như thế này khiến cô cảm thấy ấy náy. Từ nay về sau cô sẽ không cùng nhau đi với các cô nữa, nếu như cô bé muốn gặp cô thì chỉ có thể gặp khi cô đi cùng với anh Phong mà thôi.

Võ An Tú lắc đầu ngăn cản cô bé tiếp tục nói sau đó ra hiệu cho nhóm người vừa đi vào: “Đưa bọn họ về nhà an toàn.”

“Rõ.” Nhóm vệ sĩ đáp lại sau đó che chắn cho bốn cô bé rời đi.

Bây giờ trong phòng chỉ còn cô cùng một vệ sĩ, cái bàn che chắn trong phòng đã gần như nát bấy không thể tiếp tục trụ lâu được nữa mà cũng không thể di dời nó được. Hai người nhìn nhau sau đó cực kỳ ăn ý mà phòng đi, len lõi qua từng cái ghế rồi chạy ra khỏi cửa.

Một người là cao thủ võ lâm, một người là vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc đối với những đường đạn bay loạn không thể nào không né tránh được, vì vậy bọn họ không chút thương tích mà chạy ra khỏi phòng.

Đúng lúc này tiếng xe cảnh xác vang lên, Vỏ An Tú nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ của một nhóm người, nháy mắt cô liền giải huyệt trên người để cho vết máu trên bụng tiếp tục chảy ra, tuy nhiên khả năng tự lành cảu con người vẫn có, vết thương tuy chảy máu nhưng nó không còn chảy ra như lúc nãy mà rất chậm rãi cùng từ tốn.

Hai người vọt xuống dưới tầng trệt của nhà hàng vừa vặn đụng phải nhóm cảnh sát đang chạy lên. Cảnh sát nhìn thấy cô chạy xuống nháy mắt liền minh bạch chuyện gì xảy ra, bọn họ là những người từng chứng kiến cả hai vụ tập kích cựu tướng quân cùng vợ ngài ấy, vì vậy khá quen mặt với cả hai người.

“Phu nhân.” Người đứng đầu trong nhóm cảnh sát cung kính gọi.

“Nhờ mọi người xử lý giúp, còn hai tên bắn tỉa bên ngoài chắc chắn đã chạy thoát.” Võ An Tú gật đầu sau đó nói.

Người đứng đầu gật đầu rồi phất tay để một nhóm cảnh sát lên lầu rồi nhìn cô nói: “Để chúng tôi hộ tống ngài về.”

“Không cần đâu, mọi người vất vả rồi.” Võ An Tù lắc đầu rồi xoay người đi.

Người đứng đầu nhìn cô cũng không lên tiếng ngăn cản, ông ta cũng chỉ là một viên cảnh sát bình thường ở thành phố này mà thôi không liên quan gì với giới cầm quyền hay quân đội, tuy biết được đang có một sự bất công đối với vị anh hùng của đất nước nhưng ông ta lại chẳng thể nói hay làm gì cả chỉ trơ mắt nhìn bọn họ hết lần này đến lần khác gặp nguy hiểm sau đó chỉ có thể đi lại dọn dẹp giúp mà thôi.

Đúng lúc này biến cố xảy ra, một viên cảnh sát đang đứng trong đội ngủ vọt ra cằm súng chỉa vào cô. Khoảng cách quá gần không ai có thể kịp ngăn chặn, tất cả cảnh sát có mặt chỉ có thể trơ mắt mà nghe tiếng súng nổ lên.

Pằng.

“Tao không tin mày không chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK