Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chết, đã chết... Thật sự sẽ chết người..."

Vu Hồng sợ tới mức cả người run bần bật, bà ta chỉ là một người phụ nữ trung niên bình thường, ngày thường mua gà vịt cá cũng đều đã được làm sạch hết rồi, bây giờ một cái xác chết cháy nằm trước mặt bà ta khiến bà ta hồn bay phách tán.

Lâm Đóa Hoan cũng không khá hơn là bao, che miệng nước mắt thi nhau chảy xuống.

Bây giờ mới chết Mã Đại Quan, người tiếp theo sẽ là bọn họ.

Cổ Sở chen vào từ giữa hai vợ chồng thôn trưởng, móc ra một đôi bao tay cao su từ sau quần ra, cẩn thận kiểm tra.

Sử Nhân kinh ngạc nhìn cô, tò mò không biết Cố Sở làm nghề gì, người đứng đắn ai lại tùy tiện mang loại bao tay này đi khắp nơi cơ chứ.

Sử Nhân kinh ngạc nhìn mắt, tò mò Cố Sở rốt cuộc là đang làm gì, người đứng đắn ai tùy thân mang theo loại này bao tay nơi nơi chạy đâu.

"Là bị thiêu sống."

Cố Sở kiểm tra tứ chi của thi thể một chút, hai đầu gối, hai tay của Mã Đại quân cuộn lại, đây là do dưới sức nóng cực lớn đốt cháy, cơ bắp bị co lại, cơ bắp căng chặt, khi bị co lại bởi nheietj sẽ sinh ra hiện tượng co tứ chi như thế này.

Hơn nữa cô đã kiểm tra rồi, xoang mũi và miệng của Mã Đại Quan đều là khói bụi cháy đan.

Kỳ thật để kiểm tra kỹ hơn có thể cắt khí quan ra, nếu trong khí quản cũng có khói bụi, thì có thể hoàn toàn chứng minh là anh ta bị thiêu sống.

Bây giờ điều kiện rúa hữu hạn, kiểm tra chay như vậy là đủ rồi.

"Tối qua tôi và Bàng Trùng ngủ bên cạnh anh ta, nhưng bọn tôi đều không ai chú ý... Chỉ có thứ đó mới có thể khiến chuyện này xảy ra thôi."

Sử Nhân cười khổ, dưới tình huống bình thường, bên cạnh mà có mồi lửa bùng lên thì sẽ bị phát hiện đầu tiên, huống gì là một người bị thiêu sống như thế cơ chứ.

"Nơi này có quỷ.... Khụ khụ.... Không có một chút dấu hiệu nào."

Sử Nhân kiêng kỵ đám người thôn trưởng nên không tiện nói thẳng.

"Chỗ này có hơi kỳ quái."

Lúc Sử Nhân nói thầm, Cố Sở đã trở mặt thi thể, ghé vào quan sát.

Bàng Trùng bên cạnh chưa kịp định thần lại nhìn thấy hành động của Cố Sở, che miệng, suýt nữa thì nôn.

Người đàn bà bất nam bất nữ này rốt cuộc là ai, người bình thường mà thấy thi thể ai mà dám động tay vào.

Cố Sở không để ý tới những ánh mắt khác thường đó, ánh mắt dừng lại phía sau lưng của Mã Đại Quân.

"Kỳ quái chỗ nào?"

Theo Sử Nhân, thi thể này đã bị đốt thành cục than, chỗ nào cũng giống nhau.

"Anh xem vết mỡ ở vị trí này đi."

Thi thể bị thiêu cháy sẽ dính một ít mỡ màu vàng ở bên ngoài, đó là mỡ tinh luyện của thi thể, lớp mỡ phía sau lưng Mã Đại Quân lại hơi khác một chút.

Sử Nhân quan sát cẩn thận, vẫn không hiểu nó khác chỗ nào và có ý nghĩa gì, dù sao thì mỡ trên cơ thể con người cũng không phân bố đều nhau.

"Phần da ở chỗ này đã bị lột lúc anh ta còn sống."

Cố Sở vươn tay, mô tả một khoảng da phía sau lưng gã ta, nếu Mã Đại Quân còn sống, chắc chắn sẽ kích động nói với mọi người, chỗ mà Cố Sở mô tả, chính là vị trí khối da mà đêm qua gã bị lột, không sai một chút nào."

Cố Sở vừa dứt lời, không chỉ có mỗi đám người nhát gan sẵn như đám Vu Hồng, mà ngay cả Sử Nhân người tự nhận mình có thể chịu đựng được cũng lạnh gáy, rùng mình nhìn về phía người phụ nữ bình tĩnh từ đầu tới cuối này.

"Ọe——"

Vu Hồng không nhịn được, che miệng chạy sang một bên nôn ọe, vừa nôn vừa sợđến bên cạnh phun đi, một bên phun một bên nghĩ mà sợ.

Tối hôm qua lúc đi ngủ bà ta cảm thấy vị trí đụng tường sau lưng mình hình như chạm phải cái thứ gì đó quái quái, bây giờ nhìn lại vị trí mà thi thể Mã Đại Quân đang nằ, cũng là dựa lưng vào tường.

Không biết vì nguyên nhân gì, thứ kia chỉ giết một người, nếu không bà ta sợ là mình cũng sẽ có kết cục giống như Mã Đại Quân.

Sao bà ta có thể không sợ được cơ chứ.

"Phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Kinh Cố Sở, ngày hôm qua nhận đưuọc thư báo án nặc danh của quần chúng, báo rằng trong thôn Thần Hỏa đã xảy ra hai vụ tử vong do chết cháy không rõ nguyên nhân, tính thêm vụ việc ngày hôm nay, tổng cộng đã phát sinh ba vụ án, hy vọng thôn trưởng có thể phối hợp điều tra cùng với tôi."

Cố Sở lấy sổ chứng minh trong túi áo ngực của áo khoác ra, cho thôn trưởng xem cảnh huy rồi cất lại.

Giấy nghiệp vụ là thật, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng là thật.

Chẳng qua khu vực cô làm việc không phải là thành phố Tây Kinh, đây là tin tức và vị trí mà chiều qua lúc đợi xe ở bến xe cô có lướt thấy, mà trong hiện thực, phó đội trưởng cô đây cũng đang vì một nguyên nhân nào đó mà bị tạm cách chức.

Những chuyện này, không cần phải nói rõ ra làm gì.

Hai vợ chồng thôn trưởng đã bị tên tuổi của Cố Sở dọa sợ, vừa nghe Cố Sở rõ ràng nêu ra hai vụ án khác trong thôn mình, chỉ nghĩ rằng trong thôn thật sự có người lén lút báo cảnh sát, uể oải tỏ vẻ bản thân sẽ phối hợp điều tra.

Là cảnh sát?

Nghe xong lời nói của Cố Sở, Sử Nhân nhẹ nhàng thở phào, sự hoài nghi lúc trước đã biến mất hơn nửa.

Nói như vậy, trừ phi là bối cảnh riêng trong truyện của nhân vật, khi người đọc tiến vào thì mọi thứ trên người sẽ được bê nguyên vào trong thế giới này.

Cố Sở mấy người đều là người mới, chắc chán sẽ không biết trước được mà chuẩn bị, nói cách khác, giấy tờ chứng minh của Cố Sở là giấy tờ tùy thân mang theo, đủ để chứng minh được thân phận thật sự của cô ở thế giới thực.

Là cảnh sát hình sự thì chắc chắn đã nhìn thấy thi thể quen rồi, gan cũng lớn hơn người bình thường, hiểu biết sâu rộng cũng phù hợp với lẽ thường.

Đừng nhìn bây giờ trên mạng có nhiều người ghét bác sĩ, thầy giáo hoặc là cảnh sát như thế, trong hiện thực nếu gặp cảnh sát thì đa phần mọi người đều cảm thấy đáng tin cậy.

Đặc biệt trong tình huống như vậy, thân phận của Cố Sở càng khiến cho thái độ mọi người biến đổi.

Vu Hồng đã quên một phút trước mình còn đang chửi thầm Cố Sở bán nam bán nữ, nghĩ thầm đây mới đúng là dáng vẻ đoan chính của nhà nước, đây mới đúng là nữ cảnh chứ. Còn về phần Lâm Đóa Hoan, lúc trước khi Cố Sở cởi khẩu trang cô thật sự có cảm thấy cô ấy hơi quái quái, nhưng sau khi Cố Sở bỏ khẩu trang ra cô đã không kìm lòng được nhìn thêm mấy lần.

Khác với những người lớn cổ hủ đó, một cô bé như Lâm Đóa Hoan, sao lại không thích một chị gái đẹp trai được, nếu không phải trường hợp này không đúng lắm, cô còn có thể chảy dãi mà nói chị ơi em mê chị.

Bây giờ đã biết công việc của Cố Sở càng khiến cho Lâm Đóa Hoan sinh ra một cảm giác an toàn mãnh liệt, chỉ hận không thể rúc hẳn người vào lòng Cố Sở.

Lúc trước tiếng thét chói tai của Bàng Trùng đã hấp dẫn không ít người tới, càng ngày càng nhiều người biết có một người

Một hai giờ sau, mấy người lúc trước lén xuống núi ủ rũ cụp đuôi đi về, hơn nữa còn mang về một tin tức.

Hóa ra đêm qua sạt lở, có rất nhiều cây đại thụ bị gãy, bụi đất đã chắn đường xuống núi rồi.

Bây giờ người dưới chân núi đã nhận được tin báo, đội cứ hộ đang khai thông con đường, nhưng chắc cũng phải mất hai tới ba ngày.

Nói cách khác, trong khoảng thời gian khai phá đường, người trong thôn không thể đi xuống mà người dưới thôn cũng không thể đi lên.

Đám người Sử Nhân biết, đây có lẽ là do lực lượng thần bí 《 mười vạn 》 gây ra, để ngăn cách sơn thôn nhỏ bé này với thế giới bên ngoài, khiến cho bọn họ không thể mượn sức ngoại giới.

Hiện giờ, bọn họ cũng chỉ có thể ở trong cái sơn thôn nhỏ bé này, chịu đựng thêm hai ngày nữa.

******

"Con gái tôi chết oan chết uổng, con bé ngoan như thế, rốt cuộc đã đắc tội với ai mà nỡ lấy mạng của con bé cơ chứ."

"Mấy con mũ lắm mồm kia dám nói con gái tôi đắc tội Hỏa thần cơ đấy, tôi nhổ vào, từ nhỏ đã đã dạy con bé là không được chạy nhảy bừa bãi trong từ đường, phần cung kính với tượng thần, ai mà như thằng bé nhà Vương lão nhị đâu, nó còn từng tè vào mặt sau của từ đường cơ đấy..."

Người đàn bà mù lải nhải, bà là quả phụ một mình nuôi con đã chẳng dễ dàng, bây giờ nữ nhi đã mất, bà muốn báo cảnh sát người trong thôn còn ngăn cản, sao có thể không tủi thân cho được.

Đừng tưởng bà ta không biết, người trong thôn hay nói sau lưng là mấy người chết toàn là do bị thiêu, có thể là Hỏa thần trong từ đường biết từ đường sắp bị hủy rồi nên đang trừng phạt bọn họ.

Bởi vì lời đồn này, người trong thôn thường hay quan sát chặt chẽ người nhà nạn nhân, không cho bọn họ báo công an, sợ sau khi chuyện vỡ lở, toàn bộ người trong thôn sẽ gặp họa.

Người đàn bà mù cũng không tin những lời đồn này, chuyện về từ đường đã là của mấy chục năm trước, ai mà tin nữa.

Những người có điều kiện trong thôn đều đã dời phần mộ tổ tiên xuống nghĩa địa công cộng dưới chân núi, trong từ đường chỉ còn bài vị của tổ tông Chúc Dung của gia tộc họ Bành trong truyền thuyết ra thì chỉ còn một số bài vị người già góa bụa, quanh năm suốt tháng trừ những người già được thuê để quét tước từ đường ra thì căn bản chẳng có ai tới thăm.

Khu từ đường kia sớm đã lụi bại, lần quét lại sơn hồng gần nhất đã là chuyện của bốn chục năm trước rồi. Nếu Hỏa thần thật sự tồn tại sớm đã nên tức giận từ vài chục năm trước.

Khi biết Cố Sở là cảnh sát hình sự nhận được tin báo án tới đây để điều tra, bà vội vàng kể hết mọi chuyện mà mình biết.

Trước cái chết của Mã Đại Quân là hai nạn nhân khác trong thôn, một người đàn ông trung niên 47 tuổi, chuyện xảy ra khi vợ ông ta trở về nhà mẹ, thi thể đưuọc phát hiện ở phòng con trai bên cạnh.

Một người khác là con gái của bà ta, 21 tuổi, trung chuyên tốt nghiệp ở dưới chân núi vệ sinh trong viện đương tiểu hộ sĩ, mấy ngày hôm trước nghỉ ngơi mang theo dưới chân núi mua sắm đồ dùng sinh hoạt tới xem người mù nương, ai biết đã xảy ra như vậy ngoài ý muốn.

Người đàn ông trung niên là nạn nhân đầu tiên, thi thể đã hạ táng, cả nhà dọn xuống chân núi ở, không được sự đồng ý của bọn họ, người trong thôn không cho đào mồ nghiệm thi, nhưng người đàn mà mù trước mặt lại bướng bình muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, thà chịu đựng thi thể bị phân hủy thối rữa trong mùa hè nắng nóng, cũng không cho người chôn cất.

Vừa nãy Cố Sở đã kiểm tra một cách cẩn thận, tình trạng tử vong của nữ thi và Mã Đại Quân giống nhau, đều khuyết một miếng da mặt hoặc da ngực.

*****

Từ tình trạng của hai thi thể trước đó mà đánh giá, có vẻ như nguyên nhân kích phát cơ chế tử vong là đi một mình, nhưng Mã Đại Quân vẫn luôn ở cùng đám bọn Sử Nhân chưa từng tách riêng, cái gọi là chia cách là nguyên nhân dẫn tới cái chết ấy, rốt cuộc là để ám chỉ điều gì đây?

Trên đường trở về, Cố Sở suy ngẫm một cách cẩn thận.

Sau khi rời khỏi nhà của bà cô mù đó, đi tới nhà thôn trưởng sẽ phải đi qua từ đường.

Khu từ đường so xánh với những ngôi nhà ngói bên cạnh mà nói thì chuêms diện tích lớn, nhìn thông qua cửa sân rộng mở có thể nhìn thấy thau lư hương đồng rỉ sét nằn giữa sân, đủ để thấy hương khói cường thịnh những năm đó.

Mà giờ đây, tường bị sụp xuống một nửa, tại, màu sơn đã từng tinh xảo giờ đây bing trõ từng mảng, từng mảng, những cây cột trụ cũng đã hị mục ruỗng, cả tòa từ đường, lung lay sắp đổ.

Cố Sở đừng ngoài từ đường nhìn một lát, bỗng nhiên ánh mắt cô ngừng lại một chập, tốc độ phản ứng của cơ thể lúc này nhanh hơn so với não bộ, Cố Sở lùi lại vài bước, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Không biết từ bao giờ, phía sau cô xuất hiện một người phụ nữ.

Giữa trưa mà lại mặc quần dài, làn da vàng vọt, dung mạo bình thường.

"Da của cô đẹp thật."

Cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Sở, đôi mắt đen bóng khiến cho Cố Sở lạnh gáy, ánh mắt cô ta quét một vòng trên người cô.

Nói xong, không đợi Cố Sở trả lời, cô ta nhếch mép, xác cái làn trong tay, từ từ bước vào từ đường cách đó không xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang