Nữ nhân thời này vẫn còn sử dụng nguyệt kinh đái cổ xưa. Vưu Uyển cầm miếng nguyệt kinh đái đơn sơ - một tấm vải lót tro, bỗng chốc bi thương vô hạn.
Nếu có thể quay trở về thời hiện đại, nàng mới không thèm ở lại cái nơi quái quỷ này đâu!
Ngẫm lại tuổi mười bốn của mình, dậy thì mới sớm làm sao, chẳng biết còn có thể cao lên nữa không.
Vậy là mỗi sáng Vưu Uyển đều dậy sớm, đứng sát vào tường, đo xem mình có cao thêm chút nào so với hôm trước hay không.
Mặt tường cũng bị nàng vạch loạn, bị Trần ma ma tới thị sát nhìn thấy bèn gõ trán nàng hai cái.
Vưu Uyển chịu đau che trán: “Sao ma ma lại đánh con?”
“Đây có phải là việc làm của con không hả?” Trần ma ma chỉ vào mặt tường loang lổ, “Sao suốt ngày chỉ biết táy máy chân tay thế?”
“Nào có!” Vưu Uyển vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, dưới sự truy hỏi của Trần ma ma đành phải khai ra chuyện quỳ thủy của mình.
Trần ma ma ngẩn người, trên dưới quan sát nàng vài lần, ánh mắt đặc biệt đảo quanh địa phương phì nhiêu nào đó.
“Chuyện này thì có gì mà phải thẹn, nữ nhân đều phải trải qua một lần. Hôm nào ta sẽ đưa tin cho ngạch nương con, để bà ấy biết con đã trưởng thành rồi.” Trần ma ma thản nhiên nói.
Vưu Uyển cho rằng Trần ma ma cũng chỉ đơn giản là đưa tin thôi. Ai ngờ mấy ngày sau, nương nàng liền sai người mang tới một bọc vải nhỏ, nghe nói bên trong có đồ vật ngạch nương đặc biệt gửi cho nàng.
Trong cung quy củ sâm nghiêm nhưng cũng không cấm cung nữ liên hệ với người nhà. Mỗi tháng đều có cung nữ gia cảnh thanh bần gửi tiền về cho gia đình, cũng có gia đình giàu sang gửi đồ vào cung cho con gái.
Chỉ có điều qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra, lại thêm hối lộ cho thủ vệ, thái giám, tiêu tốn có lẽ còn nhiều hơn cả giá trị của đồ vật đưa vào.
Vưu Uyển mừng rỡ nhận lấy tay nải, đem về mở ra, còn tưởng bên trong có thứ gì tốt, ai ngờ đều là táo đỏ và đường đỏ. Chiếm hơn phân nửa không gian còn lại là từng chiếc yếm nhỏ được gấp gọn.
Vưu Uyển nhìn áo yếm xếp đầy giường mà đờ người ra. Trong bao đồ còn có một phong thư. Ngạch nương nàng viết, sợ nữ hồng của Vưu Uyển không tốt, không biết may quần áo lót và đồ dùng hàng ngày nên đặc biệt làm ra các loại yếm đủ mọi kích cỡ, đảm bảo Vưu Uyển có thể mặc tới tận năm hai mươi lăm tuổi.
Nguyên Thu ở bên cạnh cười đến gập bụng. Vưu Uyển vơ vội đám yếm hồng, nhanh như chớp mà nhét vào trong ngăn kéo, tức giận nạt Nguyên Thu: “Không được cười.”
Nguyên Thu che miệng cười khanh khách một hồi lâu mới ngừng lại được, rồi ghé vào bên người Vưu Uyển nói: “Vưu tỷ tỷ, ngạch nương của tỷ thật là yêu thương tỷ.”
Vưu Uyển hơi không muốn nói chuyện. Loại cảm giác được mẹ sắm cho đồ lót đủ dùng từ nhỏ tới lớn này, sống qua hai đời nàng mới lần đầu được trải nghiệm.
Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Nàng quả thực có một người mẹ thương yêu mình hết mực.
Nguyên Thu còn đang nghĩ về những thứ vừa trông thấy. Toàn bộ chỗ đồ lót này đều dùng tới tơ lụa thượng hạng, thêu thùa cũng khá tinh xảo xinh xắn. Hơn chục món, e là giá trị không nhỏ.
Gia cảnh Vưu Uyển giàu có thì Nguyên Thu cũng biết. A mã là thống lĩnh Kiêu Dũng kỵ binh, trong nhà ngạch nương có cửa hàng, có điền trang. Quan trọng là chịu tiêu tốn vì Vưu Uyển.
Đâu như nhà nàng, chỉ là Bao y bình thường nhất, bạc mỗi tháng đều phải tiết kiệm gửi về hơn phân nửa. Trong khi đó, lương tháng của Vưu Uyển thì đều bị nàng ấy lấy ra mua đồ ăn vặt.
Vưu Uyển không biết Nguyên Thu lại suy nghĩ sâu xa đến vậy. Dạo gần đây nàng mặc yếm thấy không thoải mái, bắt đầu nhớ nhung đủ loại nội y ở hiện đại, khổ nỗi bản thân không biết làm, chỉ có thể vẽ ra kiểu dáng.
Vưu Uyển lấy ra bản vẽ giấu dưới gối, nói với Nguyên Thu: “Nguyên Thu tốt ơi, ta biết nữ hồng của muội rất giỏi, ta nhờ muội giúp một chuyện được không?”
Nguyên Thu hoàn hồn: “Hả, giúp chuyện gì?”
Vưu Uyển đưa nàng xem bản vẽ trong tay, tỉ mỉ giải thích từng chút một. Nguyên Thu nghe xong vài câu, cả khuôn mặt đều xấu hổ tới đỏ bừng.
“Loại... loại vật này sao có thể mặc được…” Nguyên Thu lắp bắp.
“Ôi dào, thứ này thoải mái hơn so với quần lót nhiều. Muội giúp ta sửa đổi một chút nhé! Không để muội làm không công đâu, ta sẽ dạy cho muội ba loại điểm tâm!” Vưu Uyển giơ lên ba ngón tay trắng nõn.
Nguyên Thu hiện vẫn đang công tác ở bên ngoài, chưa được đụng tới điểm tâm của các chủ tử. Nhưng nếu nàng học được cách làm ba loại điểm tâm thì có thể vượt qua kỳ khảo hạch cuối tháng mà tiến vào trong bếp.
Đối với điều kiện trao đổi này, Nguyên Thu đương nhiên là đồng ý, cặm cụi vài buổi tối, đem toàn bộ quần lót của Vưu Uyển sửa thành hình thức mà nàng mong muốn.
Tiết Ban Kim rất nhanh đã tới.
Ngày này, toàn bộ hoàng tử, phúc tấn đều phải vào cung từ sớm.
Hoàng thượng dẫn theo chúng a ca tế bái tiên tổ, dâng hương cầu phúc. Cung nữ, thái giám các cung đều qua lại rộn ràng. Lò bếp trong cục điểm tâm chưa từng ngừng lại dù chỉ một khắc. Từng món bánh trái thành hình thành dạng đều được bưng tới trên yến tiệc, ngoài ra còn làm bánh vuông, bánh nướng xốp, bánh đường nâu. Năm nào cũng phải có những món quen thuộc này.
Vưu Uyển không biết bàn tiệc của Vạn tuế gia trông như thế nào. Chẳng qua những món điểm tâm mà nàng phụ trách quả thực không tính là gì. Loại tiệc rượu cung đình này, quan trọng là bài vị, mùi vị chỉ xếp thứ hai. Dẫu sao thì người dự tiệc cũng không tới vì đồ ăn.
Từ Điện Thái Hòa trở về, Nguyên Thu cực kỳ hưng phấn, vẫn luôn lôi kéo Vưu Uyển kể lại những gì mắt thấy tai nghe: “Vưu tỷ tỷ, tỷ biết không? Các a ca uống rượu, đều say sưa, còn chơi đánh đố tại chỗ! Hoàng thượng cũng không trách cứ các ngài ấy, ngược lại còn ban thưởng cho người thắng cuộc.”
Vưu Uyển câu được câu không mà nghe, trong tay nắm một cái bánh bột mì hình thỏ con trắng muốt.
Nguyên Thu lại nói: “Muội còn trông thấy mấy vị phúc tấn, mặc cát phục trông rất khí thế. Trâm cài trên đầu các nàng thật là đẹp mắt. Nhưng mà…”
Ánh mắt Nguyên Thu qua lại trên mặt Vưu Uyển, nói: “Vưu tỷ tỷ, muội thấy các phúc tấn kia còn không đẹp bằng tỷ! Nếu tỷ đổi sang trang phục tương tự, nhất định sẽ khiến cho các nàng phải ảm đạm thất sắc.”
Vưu Uyển tức giận giơ tay che miệng nàng: “Sao cái gì cũng dám nói thế hả? Lời này nếu bị người khác nghe được, muội có còn muốn cái mạng của mình nữa hay không?”
Thế mà dám bàn tán sau lưng con dâu hoàng gia, sao Nguyên Thu có thể nói ra những lời này? Chẳng phải trước đây còn rất nhát gan ư?
Vưu Uyển hơi cau mày.
“Được rồi được rồi, muội không nói nữa.” Nguyên Thu lập tức đem lời nuốt trở lại.
Vưu Uyển thấy nàng nghe lời, lúc này mới buông tay.
“Nhưng mà tỷ tỷ thực sự không tới xem yến tiệc một chút à? Tề Giai Liên Âm kia không ngừng loanh quanh bên bàn tiệc, tranh giành việc rót rượu chia đồ ăn cho Thái tử đó!”
“Ta không đi. Sao Tề Giai Liên Âm lại để mắt tới Thái tử rồi, nàng ta không phải là người của Huệ phi à?” Vưu Uyển mơ hồ còn chút ấn tượng.
Tin tức của Nguyên Thu linh thông hơn nàng nhiều lắm: “Huệ phi nương nương đã sớm bỏ quên nàng ta rồi. Đại a ca không muốn thêm người vào phủ, Huệ phi nương nương cũng hết cách. Thế là Tề Giai Liên Âm bèn toan tính tới Dục Khánh Cung.”
Dục Khánh Cung là nơi Hoàng thái tử cư ngụ. Là hoàng a ca duy nhất được ở lại trong cung sau khi thành niên, tất nhiên sẽ là miếng bánh thơm trong mắt đám cung nữ có “chí tiến thủ”.
Nhưng Vưu Uyển nhớ rõ, kết cục của vị Hoàng thái tử này không tốt cho lắm, bị Khang Hi phế truất, giam giữ. Tứ gia đăng cơ chưa được hai năm thì vị Lý thân vương này đã bị bệnh chết.
Nghĩ tới đây, Vưu Uyển không khỏi nhắc nhở Nguyên Thu: “Muội tránh xa Tề Giai Liên Âm này ra. Tính tình đó của nàng ta, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân.”
Nguyên Thu cái hiểu cái không mà gật đầu, đôi mắt hơi rũ, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Vĩnh Hòa Cung.
Tứ phúc tấn và thập tứ phúc tấn phân biệt ngồi hai bên Đức phi. Ngồi phía dưới tứ phúc tấn là Lý trắc phúc tấn Lý thị của phủ tứ bối lặc, hiện đang mang thai bảy tháng, cái bụng nhô cao.
Đức phi trước hết hỏi thăm tình hình mang thai của Lý thị, lại nhắc tới đại cách cách và nhị a ca trong phủ tứ gia, giọng điệu vô cùng thân thiết.
Hiện tại, tất cả con trẻ trong phủ tứ bối lặc đều do Lý thị sinh ra. Trong bụng nàng lại đang mang thai một đứa nữa, hiển nhiên vô cùng đắc ý. Đối với sự quan tâm của Đức phi, nàng càng thêm tỏ vẻ, mặt mày hoan hỉ, không ngừng vỗ về cái bụng.
“Nhị a ca đã tròn ba tuổi, sớm nhận biết mấy chữ, rất là thông tuệ đấy ạ.” Lý thị vui vẻ nói.
Đức phi rời mắt, kéo tay tứ phúc tấn: “Không sai, đứa nhỏ được nuôi nấng tử tế đều là nhờ công lao của đích ngạch nương là con đây.”
Khuôn mặt Lý thị bỗng chốc cứng đờ. Nhị a ca là con trai của nàng, liên quan gì tới phúc tấn. Nàng đề phòng phúc tấn hãm hại con trai của mình cũng đủ mệt.
Biểu tình tứ phúc tấn vốn nhàn nhạt, nghe được Đức phi nhắc tới mình bèn mỉm cười: “Nương nương quá khen, con dâu không dám nhận. Lần này tiến cung cũng là vội vàng tới báo tin vui cho nương nương. Nữu Hỗ Lộc cách cách và Cảnh cách cách mà nương nương đưa vào phủ lần trước đều đã mang thai một tháng rồi ạ.”
Đức phi nghe thấy thế, dù là tính cách trầm ổn được tôi luyện chốn thâm cung cũng không nhịn được mà tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cái tác phong ít khi ghé thăm hậu viện kia của lão tứ mà có thể khiến cho hai cách cách mau chóng mang thai như vậy, không phải là có gì mờ ám đấy chứ!?
Đức phi có chút hoài nghi quan sát tứ phúc tấn.
Tứ phúc tấn hơi cúi đầu, không nói năng gì.
Đúng là nàng có sử dụng chút thủ đoạn để Tứ gia mang theo hai vị cách cách cùng đi An Huy, nhưng thế thì đã sao? Nàng chỉ là muốn có một đứa con trai mà thôi. Tứ gia cũng đâu chịu thua thiệt, phải không nào?
Nữu Hỗ Lộc là thế gia vọng tộc người Mãn, nàng không thể động chạm, nhưng Cảnh cách cách xuất nhân Bao y, lại thuộc Hán quân kỳ thì có thể đắn đo.
Tứ phúc tấn đã sớm tính toán tốt từng bước. Thứ nàng muốn là thể diện của phúc tấn. Có con trai dưới gối cũng là điều mà nàng mong mỏi.
Thập tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị mới sinh hạ con trai trưởng cho thập tứ gia trước đó không lâu. Hai người đang lúc tình cảm nồng nhiệt, nghe được phủ tứ ca có người mang thai, tứ tẩu lại vẫn một bộ không chút để tâm, nàng không khỏi lên tiếng: “Tứ tẩu thực sự là hiền lành độ lượng.”
Đức phi cười như không cười nhìn thập tứ phúc tấn: “Sao nào, con muốn học theo tứ tẩu con à? Bổn cung thấy con học không nổi đâu, vẫn nên chiếu cố cháu ngoan của bổn cung cho thật tốt đi thì hơn! Những chuyện khác cứ để đám nam nhân lo liệu.”
Thập tứ phúc tấn gật đầu đáp ứng, trong lòng lại nói thầm: Lại còn để đó cho thập tứ gia lo liệu? Người kia chính là một đứa trẻ chưa lớn, cả ngày chỉ biết vũ đao lộng thương, những chuyện khác đều chẳng thèm quan tâm.
Tứ phúc tấn cười cười, đáy mắt bình tĩnh không một gợn sóng.
Danh Sách Chương: