Sau khi hỏi rõ chuyện của Lâm Phong xong Lục Vô Trần không nói nhiều nữa, hắn trực tiếp lệnh cho người của Thiên Thủy thánh địa chuẩn bị hành cung để mình nghỉ lại.
Lục Vô Trần vừa rời đi đám cao tầng trong thánh địa đã bùng nổ.
“Thánh chủ, sao không xin điện hạ giúp đỡ chứ!” Một vị trưởng lão sốt sắng hô lên.
“Tuy người của Kim Đao thánh địa và Trầm Sơn thánh địa hôm nay không tiếp tục tấn công nhưng vẫn cứ trấn giữ bên ngoài như cũ, cấm chế của chúng ta sớm muộn cũng sẽ bị phá hủy!”
Chuyện liên quan tới tồn vong của thánh địa và tính mạng bản thân nên họ không thể không sốt ruột được.
Thiên Thủy thánh địa đã không còn ổn định được nữa.
Không có đại năng Đạo Thân cảnh áp trận thì chỉ có nước biến thành cá nằm trên thớt mặc người khác chém giết. Liên tục chiến đấu ba ngày qua giờ họ đều đã bị thương, khó lòng chống chọi lâu hơn được.
Mộ Sơn lại chỉ lắc đầu, ông ta thở dài: “Nói thì dễ đấy nhưng việc này Đại đế đã đồng ý rồi, chúng ta nên thuyết phục điện hạ thế nào đây?”
Cả đám người lặng im.
Lúc này có người nhỏ giọng nói một câu: “Điện hạ... hình như coi trọng thánh nữ.”
Mộ Dao Thần lạnh nhạt đứng một bên nghe thế thì biến sắc.
Mộ Sơn nhìn về phía con gái rồi nói: “Được rồi, đừng nói nữa, việc này không phải chuyện chúng ta có thể thay đổi được. Điện hạ tới đây là cũng đã giúp chúng ta có chút thời gian tranh thủ nghỉ ngơi rồi, mọi người tận dụng thời cơ tĩnh dưỡng để chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng đi.”
Nghe thế những người khác cũng không dám nói gì thêm, cả đám lần lượt rời đi.
Trong đại điện chỉ còn một mình Mộ Thần Dao đứng im hồi lâu, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Trong hành cung.
Hành cung này nằm trên đỉnh núi, vốn là nơi ở của thánh chủ.
Vì Lục Vô Trần ghé qua nên thánh chủ mới phải vội vã rời đi, nhường lại nơi này cho hắn sử dụng.
Xuyên qua khung cửa sổ có thể trông thấy tầng mây lượn lờ bao bọc lấy núi non, xung quanh là sương mù dày đặc, mọi thứ hòa quyện thành một bức tiên cảnh tráng lệ.
Lục Vô Trần ngồi trước bàn, nhìn vào giao diện hệ thống.
Một loạt hành động của hắn khi tiến vào Thiên Thủy thánh địa đã khiến giá trị phản diện tăng lên 1000 điểm.Đồng thời hệ thống cũng mở ra thêm một cột phụ.[Lâm Phong: Khí vận chi tửTiến độ nội dung cốt truyện: 45Bảo vật bí mật: Băng Phách thần phù,《Đại tổ long quyền》...
Khí vận: Kim sắc 1000Khi giá trị số mệnh giảm xuống dưới 100 sẽ mất đi danh hiệu [Khí vận chi tử.]Phần thưởng khi giết chết hiện tại: Không.]
“Xem ra mình đã tham dự nội dung cốt truyện của Lâm Phong nên mới có bảng giới thiệu chi tiết thế này.”
“Hệ thống, ‘phần thưởng khi giết chết hiện tại’ là ý gì?”[Giết chết khí vận chi tử sẽ đạt được phần thưởng ngoài định mức, nếu khí vận của khí vận chi tử vẫn còn rất cao thì lúc giết chết sẽ không nhận được bất cứ phần thưởng nào hết.][Mỗi lần làm giảm khí vận của khí vận chi tử sẽ gia tăng tỷ lệ rơi đồ, khi đối phương đã mất danh hiệu khí vận chi tử thì giết chết sẽ nhận được toàn bộ cơ duyên của khí vận chi tử]Còn có chuyện này nữa cơ à?Đây xem như hiệu quả đặc biệt của vòng hào quang nhân vật chính phải không?
Xem ra nếu muốn nhận được toàn bộ lợi ích thì không thể tùy tiện giết nhân vật chính rồi.
“Thú vị đấy, dù sao cũng là khí vận chi tử mà, cơ duyên nhiều thế có muốn giết cũng không dễ gì. Hơn nữa trên người hắn ta có rất nhiều thứ tốt, nếu tùy tiện giết chết thì những thứ ấy sẽ chịu số mệnh tác động rồi không rơi vào tay ta nữa.”
“Nếu muốn có được tất cả thì phải từng bước chèn ép, cướp đoạt thuộc tính khí vận của hắn ta mới được.”
“Thế này có khác gì nuôi dưỡng hòm báu vật đâu nhỉ? Coi nhân vật chính như hòm kho báu, lần lượt rút ra báu vật cất giấu bên trong.”
“Có điều cũng không thể chỉ nghĩ tới chuyện nuôi dưỡng thế được, có khí vận chi tử nếu giết được thì cứ giết luôn là hơn.”
Lục Vô Trần không muốn để lại cho chính mình quá nhiều mối họa ngầm.Đúng lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng thị tùng bẩm báo.
“Thưa điện hạ, Thiên Thủy thánh nữ cầu kiến.”
Danh Sách Chương: