Nhìn phản ứng của Cố Tử Tình trái tim Dạ Lăng Vân như sắp nứt ra rồi, không quan tâm nữa mà vọt qua đem thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo mới vừa chạy đến ngạch cửa của Cố Tử Tình một phen ôm vào trong lòng ngực, gắt gao mà siết lấy.
"Không cần" Cố Tử Tình bắt đầu hét lên, liều mạng giãy giụa: "Không cần, buông tay, buông tay."
"Ta không buông." Dạ Lăng Vân hét lớn một tiếng, trong mắt có ánh sáng đỏ chợt lóe qua.
Hắn cảm thấy hắn có chút không thích hợp, vừa rồi Tử Tình suýt làm hắn buông tay trong nháy mắt, hắn thậm chí sinh ra xúc động lợi hại muốn hủy diệt toàn bộ Linh Võ giới, xem ra đời trước tâm ma cũng không có hoàn toàn tiêu tán, có một phách cũng theo hắn trọng sinh trở về, hóa thành chấp niệm đối với Cố Tử Tình.
Cố Tử Tình bị Dạ Lăng Vân hét lớn một tiếng sợ tới mức ngốc lăng đứng im tại chỗ, một cử động cũng không dám thân thể gầy yếu ở trong lòng ngực Dạ Lăng Vân rất nhỏ phát run, người nọ khác hẳn với nhiệt độ cơ thể người thường, không mang lại cho hắn ấm áp ngược lại mang đến cảm giác so với ngày đông giá rét còn lạnh thấu xương hơn.
Khuôn mặt Cố Tử Tình tái nhợt hai tay nắm chặt, đốt ngón tay đều bị hắn siết trắng bệch, con ngươi không sáng lắm tràn đầy tuyệt vọng trên mặt hiện lên hai hàng nước mắt, y nhỏ giọng nức nở: "Dạ công tử, ta cầu xin ngươi, Cố công tử chưa bao giờ không dưới ta, ta có thể tự mình đi hướng hắn chịu tội, quỳ xuống, dập đầu hay như thế nào đều được, ta cầu xin ngươi không cần lại tra tấn ta."
Dạ Lăng Vân miệng đầy chua xót, cánh tay vây quanh Cố Tử Tình cũng khống chế không được mà run rẩy.
Đây là người yêu hắn nhất trên đời, lại bị hắn xúc phạm tới hoàn cảnh như thế này, hắn đời trước rơi vào kết cục thê thảm như vậy, quả thực chính là báo ứng đáng phải chịu chỉ là khổ cho Tử Tình.
Dạ Lăng Vân muốn Tử Tình đối xử với hắn thay đổi, chỉ có thể từ từ gấp cũng vô dụng, không biện pháp hắn chỉ có thể hạ tính tình, nhu thanh tế ngữ làm Tử Tình an tĩnh lại: "Tử Tình, Tử Tình đừng sợ ta sẽ không đánh ngươi, càng sẽ không tra tấn ngươi, ngươi không phải cần phải sợ, ngoan một chút, nghe lời, ngoan một chút."
Cố Tử Tình nghe vậy, cảm xúc dần dần ổn định, một mặt không hề phản kháng cũng không có xin tha nữa.
Dạ Lăng Vân thấy mục đích của chính mình đạt được, cũng không do dự cánh tay duỗi dài ra, liền đem cả người Cố Tử Tình ôm lên xoay người đi vào trong nhà tranh.
Ở bên ngoài chỉ nhìn thấy gian nhà tranh rách nát đến cực điểm, căn bản là không phải nơi cho người ở, chờ đến khi chân chính đi vào mới phát hiện nơi này có thể hình dung là quá rách nát.
Tường da đã sắp bóc ra sạch sẽ, lộ ra bên trong bùn đất hôi thối, trên tường là một cái cửa sổ bị phá được một khối phá bố dán lại, gió lạnh vèo vèo hướng vào trong.
Góc tường là một giường gỗ, chỉ có chiều dài bằng nửa người trưởng thành, nếu ai nằm ở chỗ này ngủ khẳng định chỉ có thể cuộn tròn thân mình, mặt trên phủ một tầng cỏ khô cái đệm đều không có, ở trên là một khối vải rách tung toé, chăn bông ướt lộc cộc, Tử Tình chân vốn bị đứt, lại cả ngày sinh hoạt ở nơi này không chuyển biến xấu mới là lạ.
Chỉ có thể nói, trừ bỏ còn tính sạch sẽ bên ngoài, hoàn cảnh này quả thực không bằng heo thú.
Dạ Lăng Vân cau mày, ở giới tử trong không gian tìm kiếm hồi lâu cuối cùng tìm được, vừa lòng với đồ vật, tay áo vừa lật một giường ngọc ngàn năm liền xuất hiện ở trong nhà tranh.
Đây là hắn ở một hội đấu giá thấy vật hiếm lạ này nên đem vật đoạt tới tay, nguyên bản là muốn đem lại niềm vui cho Cố Ninh, nhưng bây giờ nó càng thích hợp hơn ở nơi này.
Danh Sách Chương: