• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kích tình qua đi, Băng Di mệt mỏi dựa người vào lòng ngực của Lãnh Mặc Phàm. Anh yêu thương vén những sợi tóc dính trên má cô ra sau, hôn lên trán Băng Di rồi bế cô vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ Lãnh Mặc Phàn bế Băng Di cẩn thận bước ra ngoài, vì anh biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau. Anh cẩn thận đấp chăn cho Băng Di, rồi nằm xuống, ôm cô vào lòng. Băng Di thấy hơi ấm quen thuộc cô co rút đầu vào ngực anh cọ cọ để tìm vị trí thoải mái rồi ngủ tiếp. Lãnh Mặc Phàm cười vì hành động đáng yêu của cô rồi chính mình cũng chìm vào giấc ngủ, trên môi còn vương lên một nụ cười hạnh phúc.

Sáng hôm sau, những ánh nắng ấm áp của một ngày mới, trên chiếc dường rộng lớn có hai thân thể đang ôm nhau ngủ say sưa. Băng Di khẽ động, lông mi run run cô mở đôi mắt đen ra. Đập vào mắt Băng Di là khuôn mặt phóng đại đang ngủ của Lãnh Mặc Phàm. Băng Di cử động thân thể nhưng một cảm giác đau đớn từ hạ thân chuyền đến, làm cô nhớ đến chuyện tối hôm qua. Bất giác, mặt Băng Di đỏ như trái ớt chín nhưng môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Băng Di ôm chặt lấy Lãnh Mặc Phàm, cọ cọ đầu vào ngực anh rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp bởi vì bây giờ cô đang rất mệt.

Khi tỉnh lại lần thứ hai đã là hai tiếng sau, lúc mở mắt ra Băng Di phát hiện Lãnh Mặc Phàm đang nhìn cô.

"Chào buổi sáng, ông xã...." Băng Di lí nhí nói, nhưng Lãnh Mặc Phàm nghe rất rõ anh cười híp mắt

"Bà xã, chào buổi sáng"

Băng Di cười vui vẻ, muốn rời giường nhưng lại phát hiện trên người mình không mặc quần áo. Cô luống cuống tay chân kéo chăn che thân thể mình lại, Lãnh Mặc Phàm thấy vậy liền phì cười

"Thân thể của em có chỗ nào anh chưa nhìn qua chứ?!"

Cô nghe anh nói vậy vừa thấy ngại ngùng vừa xấu hổ mà xù lông lên mắng anh.

"Anh....đồ sắc lang"

Lãnh Mặc Phàm cười vui vẻ nhìn cô, sau đó xuống giường bế cô đi vào nhà tắm. Cô thấy mình bị anh bế liền kêu lên

"Anh...anh bỏ em xuống... em có thể tự đi".

"Em chắc chứ?"

Băng Di gật đầu khẳng định, Lãnh Mặc Phàm liền bỏ cô xuống nhưng đi chưa được ba bước đã ngã cũng may Lãnh Mặc Phàm đứng bên cạnh kịp thời đỡ lấy Băng Di. Không thì cô đã hôn nền rồi, Lãnh Mặc Phàm cười cười bế cô đi vào, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cả hai xuống dưới lầu ăn sáng.

Lúc thấy anh cười mình thì cô lại xù lông lên mà tay đánh vào lưng anh còn miệng thì liên tục trách mắng anh

" Không phải tai anh sao, hại hôm nay em không đi nổi..." xong chợt nhớ ra điều gì đó cô lại nói tiếp

"Anh không đi làm sao?"

Nhược Hy cắt miếng bò bít tết bỏ vào miệng hỏi.

Anh cưng chiều nhìn thẳng vào mặt cô nở một nụ cười rồi trả lời

"Lát nữa đưa em về, anh sẽ đến công ty một chuyến".

Ngừng một tí rồi anh hỏi

"Em muốn đi đâu chơi."

"Paris, nhưng công việc anh nhiều như vậy đi được sao?"

Băng Di nghi hoặc hỏi Lãnh Mặc Phàm

"Dĩ nhiên, ăn xong anh chở em về thu dọn đồ ngày mai chúng ta sẽ đi".

"Dạ".

Lãnh Mặc Phàm xoa đầu Băng Di, rồi ăn phần ăn của mình. Ăn uống xong, Lãnh Mặc Phàm lấy xe chở Băng Di về biệt thự còn anh đến công ty phân phó một số việc, rồi mới có thể đi chơi vui vẻ với bà xã đại nhân được. Nghĩ đến đây, Lãnh Mặc Phàm không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK