• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là Thiên Thanh? Tại sao vào mà khống bẩm báo" Người ngồi bên trong quân trướng vẫn ngâm nhi trà nóng, không có ý định ngẩn đầu lên

Vẫn là một mảnh im lặng....

"Điện hạ, ta đã trở về" âm thanh Ngọc Đan nghẹn ngào nơi cuốn họng

"Tạch" bàn tay Lý Minh Khuê cầm tách trà không kìm được khẽ run. Nàng không thể tin được vào tai mình, rất lâu rồi nàng mới có thể nghe được giọng nói quen thuộc này, giọng của người khiến nàng ôm tương tư, ruột rối tơ vò suốt mấy tháng trời, nhất thời kích động không nói thành lời. Bất quá Lý Minh Khuê vẫn là Lý Minh Khuê, nàng vẫn không để lộ cảm xúc ra ngoài, thản nhiên ngẩng đầu nhìn Ngọc Đan, khẽ nói: "Bổn cung biết ngươi nhất định còn sống"

Ngọc Đan nhìn chăm chú người trước mắt, thấy nàng gầy đi không ít lòng chợt nổi lên cảm giác tự trách, cô ủ rủ nói: "Nàng vẫn trách ta đi mà không từ biệt?"

"Bổn cung không dám" Lý Minh Khuê nhàn nhạt đáp

Tuy bên ngoài nhìn Lý Minh Khuê có vẻ không mấy để tâm nhưng trong lời nói của nàng vẫn có thể nghe ra chút giận dỗi.

Ngọc Đan không khỏi mím môi cười, hướng Lý Minh Khuê chậm rãi ôm nàng vào lòng, ngữ điệu ôn nhu nói: "Là ta cứng đầu tự mình quyết định mọi chuyện...sau này sẽ không như thế"

Lý Minh Khuê hơi ngẩng đầu nhìn Ngọc Đan, tỉ mỉ nhìn xem người trước mắt, y phục trên người rách đến lợi hại, tóc rối bù xù, mặt mày lem luốt, hình như còn gầy hơn rất nhiều, càng nhìn trong lòng càng dâng lên cảm xúc chua xót, lời trách móc tới miệng cũng nhanh chóng tiêu tan. Trên môi Lý Minh Khuê nở nụ cười yếu ớt nói: "Ngươi nhìn bộ dáng ngươi tệ hại xem có giống ai không? Mau đi tắm gội nếu không đừng hòng lại gần bổn cung"

Lý Minh Khuê dứt lời liền không đợi Ngọc Đan mở miệng liền rời đi

Vốn dĩ cô không cần phải đến nơi chiến trường ác liệt dầm nắng phơi sương cùng đám nam tử thô lỗ nhưng lại vì nàng mà lựa chọn ở nơi này chịu nhiều khổ sở, bây giờ tận mắt chứng kiến cô còn nữa cái mạng trở về sau đại bại khiến tim nàng đau như dao nhọn khứa nát

Ngọc Đan nghe lời Lý Minh Khuê ngoan ngoãn tắm rửa, mấy ngày nay lăn lộn khắp nơi nhìn cô bần tới nổi suýt không nhận ra chính mình, còn định trở về sẽ liều mạng tắm 7749 lần khử hết mùi bùn đất, bây giờ vừa nhìn thấy Lý Minh Khuê liền gấp tới nổi người còn chưa kịp sạch đã vội mặc y phục, ba chân sáu cẳng phi một mạch về quân trướng

Đến nơi, nhìn xuyên qua lớp màng trướng mỏng, Lý Minh Khuê nằm trên giường xoay người vào trong, dường như đã ngủ rồi. Giờ đã là canh ba, gió lùa vào lạnh đến thấu xương, Ngọc Đan rùng mình một cái liền rón rén vén chăn chui vào nằm xuống bên cạnh Lý Minh Khuê.

Nhìn người bên cạnh tóc dài buông xoã phủ lên vai gầy cùng bóng lưng đơn độc, lòng Ngọc Đan bất giác run lên, mới có mấy tháng không gặp hình như là ốm đi rất nhiều. Trong lòng tự trách cùng xót xa, cầm lòng không đậu đưa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

Dường như cảm nhận được thân mình Lý Minh Khuê bất giác run lên, Ngọc Đan liền lúng túng thu tay về, nhắm chặt hai mắt lại vờ như đã ngủ, không ngờ người bên cạnh lại xoay người bắt lấy tay cô.

"Có...có con muỗi lại gần nàng nên ta muốn...." Ngọc Đan len lén mở mắt, nuốt nước bọt giả vờ nói. Nào ngờ lại bắt gặp ánh mắt ôn nhu trong suốt như sao của Lý Minh Khuê liền xao động quên cả mình định nói gì

Ánh mắt của Lý Minh Khuê vẫn nhu tình động lòng người: "Có phải vất vả lắm đúng không?"

Ngọc Đan nhoẻn miệng cười: "Một chút cũng không"

"Nối dối" Lý Mình Khuê khẽ hừ rồi nhéo nhéo cái mũi của cô: "Ngươi xem ngươi mới có mấy tháng, mà suýt chút nữa bổn cung đã không nhận ra phò mã của mình là ai"

Ngọc Đan giả vờ xị mặt nói: "Thì ra ta trong lòng điện hạ ta chẳng đáng cân nào nên người mới dễ dàng quên như vậy"

Lý Minh Khuê lại chẳng hề bị vẻ mặt giả trân của cô đánh lừa: "Thế người có nhớ bổn cung không?"

"Đương nhiên! nào giống như điện hạ mới đó đã chóng quên ta!" Ngọc Đan dõng tuyên bố

Lý Minh Khuê miệng cười tà tà vô tình hay cố ý, tay từ từ trượt vào cổ áo Ngọc Đan: "Thật?"

Như có một luồn điện chạy thẳng vào dây thần kinh của Ngọc Đan, mặt lập nóng bừng lên khiến cô kinh hô một tiếng: "Thật!"

Ý cười trên môi Lý Minh Khuê càng đậm, nghiêng người về trước hôn lên môi mềm của Ngọc Đan, môi cô khẽ động, hai mắt trân trân nhìn nàng, sau đó nhanh chóng nhắm mi mắt, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lý Minh Khuê, môi lưỡi chạm nhau càng hôn càng triền miên. Cơ hồ đã lâu cả hai chưa nếm được vị ngọt của đối phương nên càng lúc càng dồn dập, môi lưỡi giao triền không dứt như thể muốn trút sạch hơi thở của người còn lại.

Đến khi cả hai nàng đều không thở nổi, Ngọc Đan mới tách môi ra một đường trượt xuống quét ngang thùy tai rồi lại lướt xuống cổ khẽ cắn. Tay cô cũng không an phận thăm dò vào trong cổ áo Lý Minh Khuê xoa lấy bầu ngực đầy đặn, đóa hồng mai sau lớp yếm mỏng đã lâu không bị người kích thích sớm dựng đứng lên ngạo nghễ. Y phục Lý Minh Khuê tuỳ ý bị người xóc nảy, hở hở kín kín, vẻ đẹp mơ hồ vô thực.

Ngọc Đan lúc này đã gấp đến độ không chút kiên nhẫn vuốt ve eo nhỏ của Lý Minh Khuê, dùng sức khai mở đai lưng nàng, loay hoay cả buổi vẫn chưa làm nên cơm cháo. Lý Minh Khuê nhìn bộ dạng sói đói của cô không nhịn được phụt cười một tiếng: " Cũng không phải lần đầu ngươi lột đồ bổn cung", Ngọc Đan nghe xong khóe môi giựt giựt không nói được một chữ

Aish chết tiệt!!

Ngọc Đan chưa kiệp phản bác đã thấy người dưới thân một tay chống thân thể một tay linh hoạt khai mở đai lưng, tùy ý từng lớp y phục lần lượt rủ xuống để lộ đôi vai thon gầy cùng xương quai xanh tinh xảo, đầy dụ hoặc. Mắt thấy cảnh mê người, Ngọc Đan một khắc rơi vào cảnh mê ly, con ngươi phóng to đại bản nhìn chăm chăm vào đôi gò bồng đảo ngạo lấp ló sau từng tầng y phục, bất giác Ngọc Đan cảm thấy thèm thuồng ngon miệng, nghĩ tới đây mặt cô một khắc nóng bừng lên, thậm trí có thể cảm giác được giữa chân như có dòng nhiệt nóng chảy giữa hai chân, đối với một người đến từ hiện đại như Ngọc Đan thì đủ để cô nhận thức được đây là hiện tượng gì, cảm giác xấu hộ ập đến làm cô quýnh cả lên.

"Làm sao vậy?" Lý Minh Khuê nghi hoặc hỏi

Sợ Lý Minh Khuê nhận ra điểm bất thường sẽ trêu chọc, Ngọc Đan lập tức trút bỏ y phục Lý Minh Khuê rồi cúi đầu ngậm lấy Hồng Mai của nàng mà gặm nhắm, càng lúc càng ra sức liếm mút

Thấy người nằm trên mình bất ngờ nhiệt tình, Lý Minh Khuê không kịp phản ứng liền phát ra tiếng rên kiều diễm, hai tay nàng ôm lấy đầu Ngọc Đan, ngón tay mãnh khảnh đan vào tóc cô.

Dường như ăn uống no say, làn môi Ngọc Đan lại lần nữa lướt xuống, nhẹ nhàng tách đôi chân Lý Minh Khuê ra, đóa hoa tiên diễm hoàn toàn bại lộ trước mắt cô, u cốc đã sớm ướt át tựa sương sớm trong suốt phủ lên những cánh hoa cực kỳ xinh đẹp, Ngọc Đan thầm nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi đưa đầu lưỡi khiêu khích lướt qua bên đùi rồi nhẹ phớt qua đóa hoa kiều diễm rồi lại lướt qua đùi non.

Thái độ thông thả của cô khiến Lý Minh Khuê bị cô bức đến điên người muốn một cước đạp văng Ngọc Đan xuống giường nhưng cơ thể lại không chút thành thật, mật ngọt từ nơi u cốc khắc chế không thành từ từ trào ra một cổ thanh lưu, đóa hoa kia cũng không thể khống chế mà khẽ run nhè nhẹ. Thấy thế Ngọc Đan nhếch môi khẽ cười một tiếng.

Đêm khuya thanh vắng, ngoài âm thanh làm người ta đỏ mặt lại xuất hiện tiếng cười thâm thúy, lột vào tai Lý Minh Khuê làm nàng ngượng ngùng nghiêng đầu che đi xấu hổ, cao giọng: "Ngươi....á", còn đang định mắng đã bị đầu lưỡi ai đó ra sức liếm vào nơi tư mật, lý trí của nàng bị đánh bay không còn bóng dáng, câu mắng người trên môi đã thay bằng tiếng ngâm rên câu người sa đọa

Được một đoạn lại thấy Ngọc Đan vươn người mặt đối mặt với mình, khuôn mặt làm nàng tâm niệm trước mắt giờ đã nhiễm sắc tình, đôi mắt mê loạn đang âu yếm nhìn mình, trái tim Lý Minh Khuê bất giác đập liên hồi, chỉ muốn khoảng khắc này có thể kéo dài mãi. Khuôn mặt người kia lại một lần nữa phóng đại trước mắt nàng sau đó đôi môi liền bị người hôn lấy, môi lưỡi tương giao như muốn hòa làm một. Bàn tay Ngọc Dan dần di chuyển xuống giữa hai chân nàng, nơi đó giờ lại càng ẩm ướt hơn, ngón tay cô linh hoạt khiêu khích đậu nhỏ rồi cẩn thận thăm dò vào cửa hang, do dư một chút nhưng không muốn trốn tránh thêm lần nào nữa, đoạn thời gian qua đủ để Ngọc Đan nhận ra Lý Minh Khuê có bao nhiêu trọng yếu trong lòng cô, Ngọc Đan nghiêng người hôn lên thuỳ tai Lý Minh Khuê, ôn nhu hỏi: "Nàng bằng lòng chứ?"

Lý Minh Khuê đưa tay phủ lấy khuôn mặt Ngọc Đan, ngón tay âu yếm phát họa từng đường nét trên gương mặt cô, khéo miệng mang theo một ngạt ôn nhu:"Ta bằng lòng"

Câu nói thật giản đơn nhưng lại chất chứa bao nhiêu tâm tư của nàng, giờ khắc này nàng không còn vướng bận giang sơn, không còn gánh nặng địa vị, mà đơn giản nàng chỉ là nàng, là một Lý Minh Khuê cũng khát cầu tình yêu như bao người, đời này nàng chỉ nguyện có thể cùng cô suốt kiếp không rời mà thôi.

Ngọc Đan nhận được sự đồng ý liền vui sướng nở một nụ cười mãn nguyện, ngón tay cẩn thận nhập vào bên trong nàng. Lần đầu bị dị vật xâm nhập vào bên trong mình, Lý Minh Khuê căng thẳng nhíu chặt mày

"Đừng quá căng thẳng" Ngọc Đan đưa tay nhẹ vuốt đôi mày nàng

Một khắc trước còn được người âu yếm, một khắc sau một trận đau như xé lòng, Lý Minh Khuê thống khổ kinh hô một tiếng, đau đớn chưa kéo dài được bao lâu khoái cảm xa lạ chưa từng có đã ập đến như thiêu đốt nàng, có thể cảm nhận được ngón tay Ngọc Đan bên trong cơ thể mình không ngừng di chuyển, Lý Minh Khuê giờ phút này đã bị lữa dục nhấn chìm, sớm không nhịn được mà không ngừng phát ra tiếng rên kiều mị

Khoái cảm từng đợt đánh tới, Lý Minh Khuê ôm chặt lấy cổ Ngọc Đan như phao cứu sinh của nàng, hai chân nàng khó chịu cong lên, mở rộng ra, thân người uốn éo theo từng nhịp ra vào của Ngọc Đan

Bên trong doanh trướng bầu không khí không ngừng nóng lên, hai cổ thân thể chồng lên nhau, âm thanh rên rỉ nỉ non câu người lạc vào trầm mê. Không biết trải qua bao lâu một dòng nước ấm nóng sóng sánh tràn ra trên tay Ngọc Đan, ướt cả một mảnh giường. Lý Minh Khuê theo tốc độ của ngón tay Ngọc Đan mà cảm thụ khoái ý như thủy triều ập đến, Lý Minh Khuê đắm chìm trong hoan ái, nàng trông tuyệt sắc hơn bao giờ hết làm Ngọc Đan không kiềm chế được, tay càng lúc càng gia tăng tốc độ, nhanh chóng đưa Lý Minh Khuê đến tuyệt đỉnh vu sơn, đạt đến cực điểm hoan ái

Ngọc Đan triệt để xụi lơ nằm trên người Lý Minh Khuê, ngón tay vẫn còn nằm trong người nàng không chịu rút ra, còn tưởng cô mới là người bị Lý Minh Khuê khi dễ

"Nàng...nàng còn khỏe không?" Lý Minh Khuê cách trung y xộc xệch vuốt ve tấm lưng Ngọc Đan, đỏ mặt hỏi, Ngọc Đan nghe thấy giật bắn người chống tay lên nhìn Lý Minh Khuê, không tự nhiên hỏi: "Nàng muốn...muốn sao?"

Không đợi câu trả lời của Ngọc Đan, Lý Minh Khuê đã thuận thế trở mình đem Ngọc Đan đè dưới thân, bàn tay đưa xuống nơi tư mật rút ra ngón tay của người kia, môi nàng thì thầm bên tai cô: "Bổn cung nghĩ vậy", nói xong liền vươn đầu lưỡi lướt qua vành tai cô rồi ngẩng đầu lên đối mặt cùng Ngọc Đan, hai chóp mũi chạm nhau, hơi thở quấn quang, lúc này người dưới thân tựa có chút mệt mõi, mặt nổi lên rặm mây hồng, con ngươi hổ phách giờ đã nhiễm sắc tình, càng nhìn càng khiến người say mê. Lý Minh Khuê rung động không nhỏ, vươn đầu lưỡi phác thảo môi Ngọc Đan sau đó trượt vào khoang miệng, môi lưỡi lại một lần nữa triền miên quấn lấy nhau, Lý Minh Khuê từng tất đoạt thành như muốn đem đầu lưỡi Ngọc Đan nuốt cả vào bụng. đến khi cả hai hít thở không thông mới chịu tách ra

Ngay khi Ngọc Đan rời môi Lý Minh Khuê, cô vùi đầu vào cổ Lý Minh Khuê giả vờ nũng nịu nói:"Công chúa nhiệt tình như vậy là....thích tiểu nữ sao?", Lý Khuê Khuê nghe thấy khóe miệng liền câu lên một mạt cười tà: "Bổn cung còn nhiệt tình hơn ngươi nghĩ", dứt lời đã thấy nàng bắt đầu xâm nhập vào trung y Ngọc Đan mở toang ra, tháo ra lớp vải quấn ngực, tay xuyên qua lớp vải lộn xộn mà nhẹ nhàng xoa nắn đôi thỏ trắng nhỏ xinh, nhỏ nhỏ vừa đủ tầm tay thật khiến người ta yêu thích không ngừng tay được, quần áo cùng vải trắng nhanh chóng bị người ném xuống giường, làm lộn ra hai cổ thân thể xinh đẹp triền miên quấn lấy nhau.

Lúc này ý thức của Ngọc Đan đã hoàn toàn bị nàng đánh sập, không chút nghị lực ngâm lên một tiếng khẽ rên, Lý Minh Khuê thích thú cúi người ngậm lấy bạch thỏ, đầu lưỡi đi vòng quanh, được một lúc đã cảm nhận được đỉnh kia cương thẳng lên, nàng đưa răng khẽ cắn

"Ân...", Ngọc Đan như bị kích thích nấc lên một tiếng

"Ta thật lo lắng một ngày nào đó nàng sẽ rời xa ta" thanh âm Lý Minh Khuê mang chút lo lắng rơi xuống bên tai Ngọc Đan

"Sẽ không" Ngọc Đan sủng nịch nói, cảm nhận được người kia căng thẳng, Ngọc Đan đặt một nụ hôn lên cổ nàng, tay vuốt ve lưng trấn an, môi cô nhẹ hôn lên môi nàng, nỉ non nói: "Ta yêu nàng"

"Ta yêu nàng nhiều hơn", nói xong Lý Minh Khuê đưa tay trở mình Ngọc Đan lại muốn hôn tấm lưng mảnh khảnh của cô, bất ngờ toàn bộ hành động lập tức đình chỉ, đập vào mắt Lý Minh Khuê lúc này là vết thương ghê hồn nơi bả vai Ngọc Đan, nhìn qua có thể mơ hồ đoán được đây là một vết thương mới, vì có thể thấy máu vẫn còn động lại nơi cửa miệng vết thương. Như một nhát dao đang đâm thẳng vào tim mình, Lý Minh Khuê chua xót đưa tay chặn môi nàng lại để nuốt xuống âm thanh nức nở

Cơ hồ nhận ra có điểm không đúng, Ngọc Đan muốn xoay người lại nhìn thì đã bị Lý Minh Khuê đè bên kia vai không cho cô nhút nhít, giọng nói không kiềm chế được bình tĩnh: "Nằm yên đó!", dứt lời đã nghe thấy Lý Minh Khuê bước xuống giường cùng âm thanh lục lọi khắp nơi dường như đang tìm gì đó, sau đó đã thấy nàng đi tới bên giường tay cần cuộn vải trắng cùng một cái bình nhỏ có vẻ như là thuốc. Ngọc Đan còn đang hoang mang đã hiểu ra vấn đề, muốn mở miệng giải thích: "Ta..."

"Ngươi nằm yên!" Lý Minh Khuê cắt ngang, lúc này có thể rõ ràng nghe ra âm thanh của nàng có chút run rẫy

Nàng đi tới, ngồi xuống mép giường, sau đó Ngọc Đan cảm thấy bả vai lành lạnh tiếp đến là cảm giác đau rát truyền đến, tức khắc cô la toáng lên

"Aaaaaaa"

"Ngươi có gan chạy trốn bổn cung đến nơi này còn sợ đau nữa sao!" vừa nói đạo lực trên tay Lý Minh Khuê vừa tăng

" Trời ơi trời ơi....cứu tui cứu tui trời ơi...chết tui trời ơi!"

"Đừng lộn xộn!", Lý Minh Khuê giảm lực đạo lại, nhẹ nhàng chấm thuốc lên vết thương, thân thể người dưới thân dần buông lỏng không còn căng thẳng như trước

"Nếu không bôi thuốc sẽ để lại sẹo rất khó coi, ngoan"

Ngọc Đan hít một ngụm khí lạnh, ngoan ngoãn gật đầu: "Ân"

Bôi thuốc xong, Lý Minh Khuê cẩn thận băng bó lại vết thương cho cô

"Có phải đau lắm không" Lý Minh Khuê cẩn thận trở người Ngọc Đan lại rồi nằm xuống bên cạnh cô, mặt đối mặt

"Vừa gặp nàng ta liền không thấy đau chút nào" Ngọc Đan cười đến sáng lạng

"Miệng lưỡi" Lý Minh Khuê mím môi cười yếu ớt, bỗng nghĩ tới điều gì đó sắc mặt nàng âm trầm, lạnh giọng hỏi:"Nói ta biết, ai làm nàng bị thương?"

Ngọc Đan hơi ngập ngừng một chút, sau đó thì kể hết sự tình mấy ngày qua cho Lý Minh Khuê nghe, kể cả việc cô phát hiện ra Thái tử cho người của hắn tác oai tác quái nên quân ta bại trận

"Thái tử? quả nhiên không ngoài dự đoán của bổn cung"

Lý Minh Khuê xót xa vuốt ve khuôn mặt Ngọc Đan, ngữ khí không nghe ra biểu tình:"Bổn cung sẽ không để nàng phải uất ức"

————đường phân tách hoa lệ—-

Tác già lảm nhảm:

Xin chào các bạn độc giả!

Để các bạn chờ lâu thiệt là có lũi quá đi. Cám ơn các bạn luôn ở đây ủng hộ mình, mình sẽ cố dành thời gian để hoàn thành xong bộ truyện này nhé!

Hông yêu các bạnnn~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK