Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đi học đầu tiên vừa vào lớp, Trình Điềm đã đến trước giữ chỗ cho cả hai, thấy cô đang ngơ ngác tìm mình thì liền giơ tay vẫy nhiệt tình gọi cô: "Tư Hạnh, mình ở đây", rồi nở nụ cười tươi rói nhìn về hướng cô.

"Vẫn còn sớm mà sao lớp đã đông đủ quá vậy?"

"Cậu không biết đâu, các đàn anh đàn chị khóa trên thỉnh thoảng sẽ dự thính các lớp năm nhất để kiếm mối đó mà các sinh viên năm nhất cũng biết điều đó nên họ đến rất sớm tìm chỗ tốt, chỉ có mình cậu là không biết thôi". Trình Điềm hiểu biết rất rõ, nghiền ngẫm gật gật đầu nói cho cô biết.

Cô đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh lớp học thì thấy ai cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp cả, nhìn lại bộ quần áo trên người, cô không hề cảm thấy tự ti mà lại dâng lên trong lòng nỗi nhớ nhà, nhớ bố mẹ cùng em trai.

Quần áo trên người cô không chạy theo mốt, mà đã là đồ rất cũ từ nhiều năm trước rồi, cô tiếc tiền thay mẹ nên mới không cho mẹ mua đồ mới. Mẹ cô rất thương con gái, sợ cô lên thành phố đi học bị các bạn chê cười nhưng nhìn lại gia đình cũng không dư giả gì nhiều nên cũng không cố thuyết phục con gái mua đồ nữa.

Tống Tuyết đi vào lớp liền tìm bóng dáng cô mà tiến tới kéo bạn cùng ngồi đằng sau cô. Trong lòng cô ta cười thầm, bình thường đi học quân sự đều là mặc quân phục nên không phân biệt được sang giàu, nhưng hôm nay thì khác, một đám con gái trang điểm ăn mặc xinh tươi lại lẫn trong đó một con nhỏ quê mùa.

Thật muốn cười chết!

Thầy giáo bước vào lớp, giới thiệu sơ qua một lượt rồi cũng bắt đầu giảng bài. Dưới đây, Tư Hạnh cùng Trình Điềm bị làm phiền muốn nhức đầu. Mấy bạn học ngồi đằng sau không những không học mà cũng không để người khác học, cười nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất.

Mọi người xung quanh thấy cô ta mang toàn đồ hiệu cao cấp bên mình liền biết cô ta không dễ chọc, nhưng Trình Điềm cũng không kém cạnh, mặc dù không phô trương gia thế của bản thân nhưng tính cách ngang bướng không dễ thuận theo cùng cốt cách tiểu thư ngấm ngầm trong xương tủy khiến cô không thể chịu đựng được mà nói: "Trong lớp học mà ruồi bọ cũng vào được, kêu lên thật không mấy dễ nghe nhỉ".

Mọi người xung quanh nghe thấy liền biết người bị nói đến là ai, cảm thấy hả dạ nhưng cũng lo thay cho Trình Điềm khi chọc vào cô bạn kia.

Tống Tuyết nghe xong sượng trân, gương mặt liền biến thành màu gan heo: "Cậu vừa nói ai là ruồi bọ?"

"Ô, là cậu sao, lần đầu tiên tôi thấy có người tự nhận mình là ruồi bọ đó. Haha"

Các bạn học quả thật nhịn cười muốn tắt thở luôn rồi.

"Con khốn này, mày.."

"Mồm miệng sạch sẽ một chút, hoặc câm luôn đi, không nhỡ bị thầy giáo phạt chạy như hôm đó thì lại đẹp mặt lắm".

Tống Tuyết cảm thấy máu từ toàn thân di chuyển hết lên mặt, câm nín mà mở to đôi mắt nhìn trừng trừng vào Trình Điềm.

"Hôm nay lại còn có các anh khóa trên đến nữa, mong là họ không để ý đến chỗ này."

Cô ta bực dọc nhưng cũng không làm gì hơn ngoài việc thu tay lại và ngồi xuống, trong lòng tức giận đến không thở được.

Hai bạn học nói chuyện cùng cô ta nãy giờ cũng lại an ủi cô ta những bị cô ta cho một từ "Cút" liền oán giận mà tránh xa cô ta.

Tư Hạnh chứng kiến Trình Điềm mắng người mà như thấy thêm một kiến thức mới, đôi mắt mở to ngưỡng mộ, liền đưa ngón tay cái lên cho Trình Điềm: "Cậu thật giỏi đó Điềm Điềm à".

"Hừ, đòi đấu lại với mình, cô ta đủ trình sao?". Đôi lông mày nhướn lên cùng ánh mắt đắc ý liếc xuống chỗ Tống Tuyết, khinh bỉ mà nói.

"Haha. Cậu dạy mình một ít chiêu cãi nhau tay đôi vậy đi".

Đôi mắt to lúng liếng tinh nghịch cùng gương mặt đơn thuần của cô nhìn lại, khiến Trình Điềm cảm thấy nếu dạy cô mấy thứ linh tinh này thì quả thật vấy bẩn cô mất, còn cảm thấy buồn cười vì không ngờ cô cũng xấu xa như vậy bèn dí tay vào trán cô nói:

"Cậu đó, không được học mấy thứ xấu xa này, mấy con điên này cứ để mình, còn cậu chỉ cần dùng trái tim thiện lương của cậu đi cảm hóa người khác thôi. Haha".

"Cậu lại bắt đầu trêu mình rồi đó".

Quả thật Trình Điềm không thể tưởng tượng được gương mặt của Hứa Tư Hạnh khi tức giận chửi nhau, cô chỉ có thể mường tượng ra khuôn mặt dịu dàng động lòng người của Tư Hạnh khi nhẹ nhàng nói chuyện cùng người khác thôi. Nhưng đến một ngày, Tư Hạnh liền cho cô thấy vẻ mặt tức giận của mình khi đứng ra bảo vệ cô đẹp đẽ đến chừng nào.

Hôm nay bọn cô có hai tiết học, vừa xong tiết này, Trình Điềm kéo cô đến căng tin xếp hàng mua đồ ăn, thật choáng váng với dòng người xếp hàng trước mắt.

Bọn họ đều chỉ có 45 phút để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, giờ phải đứng đợi chắc cũng phải mất 30 phút mất thôi. Chẳng lẽ ngày đầu tiên đi học đã phải nhịn đói!

"Anh Trình Ngôn không có nói với mình điều này!" Trình Điềm mở to đôi mắt trừng trừng, trong lòng thầm mắng Trình Ngôn một ngàn lần.

Cô thấy không có khả năng được ăn bữa cơm này liền kéo Điềm Điềm ra ngoài, vẻ mặt ỉu xìu nói: "Chắc không đến lượt bọn mình mua cơm đâu Điềm Điềm à".

Trình Điềm trước giờ luôn nghĩ, việc gì không giải quyết được bằng tiền, thì sẽ giải quyết được bằng rất nhiều tiền. Nhưng nhìn lại đám đông trước mặt liền câm nín: Chắc là cô không đủ tiền đi!

"Ôi ngày đầu tiên đi học đã phải nhịn đói sao chiếc bụng đáng thương của ta? Aaaaaa".

Tư Hạnh vội vàng bịt miệng cô nàng lại rồi kéo ra chỗ khác, tránh đi ánh mắt không thể tin nổi của họ nhìn Điềm Điềm.

Cô bạn này thật không để tâm đến ánh mắt người khác mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK