Đứa trẻ trú đêm ở quán trọ, khách giang hồ đột tử chốn tha hương, người con gái đẹp một mình trên đường.
Trăm kiếp đã thành tro, dấu vết cũng trở nên mờ mịt, muốn vén mây thấy trăng, tưởng dễ vậy sao?
Dọc đường tìm kiếm, cái chết luôn rình rập như bóng với hình.
Y sợ hãi, không phải vì bản thân, y buồn lo, cũng chẳng liên quan gì tới sống chết.
Vi Trường Ca là ai chứ? Chủ nhân của Thiên Hạ Bảo, khoái ý mà ca dưới trăng, chỉ vì một người mà lo lắng, hãi hùng.
Tô Vọng Ngôn lại là ai? Đại công tử Tô gia, buông lời cuồng vọng với cả thiên hạ, cũng chỉ hy vọng có một người tin y.
Hai kẻ vốn có tình, lại chẳng nhắc đến tình, đôi bên vốn tương ái, lại chẳng thừa nhận ái.
Nhưng có thật không nói chuyện tình toàn kẻ vô tình? Không bàn tới ái nghiễm nhiên vô ái?
“Dẫu biết tương tư là khổ? Người có tình ai thoát khỏi tương tư?” Vi Trường Ca đành mỉm cười mà nói vậy.
* * *