Nghiêm Tĩnh.
Trong khu rừng núi yên tĩnh, không khí mát mẻ, hoa nở chim hót cùng dòng suối mát mẻ chảy quanh khiến bất kì ai cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Một đám người hẹn nhau đến đây vui vẻ, đang bận rộn dựng lều và cắm trại.
Hoạt động cắm trại dã ngoại này là do một số đồng nghiệp trong công ty cùng nhau tổ chức, tất nhiên mọi người đều là người trẻ tuổi, bởi vì phải vác theo các dụng cụ cắm trại đi một đoạn đường dốc khá dài để lên núi nên nếu lớn tuổi một chút sẽ không đủ sức để đi tới nơi.
Mọi người vốn hy vọng công ty sẽ tổ chức một lần cắm trại dã ngoại nhưng hàng năm công ty đều tổ chức các chuyến di lịch theo nhóm, sẽ có hướng dẫn viên du lịch và xe đưa đón, cho nên năm nay nhiều đồng nghiệp dứt khoát không đi cùng với công ty nữa mà để cho mấy người có kinh nghiệm dã ngoại bên ngoài tổ chức, cho nên bây giờ mới có chuyến cắn trại trên núi này.
Kế Duyên mới vào công ty phần mềm này được hai năm, vẫn còn rất trẻ.
Lều vải sau lưng đã được dựng xong lúc này Kế Duyên liền ngồi chơi game online trên điện thoại cùng với đồng nghiệp."Ơ kìa! Ơ kìa! Ơ kìa! Kế Duyên! Kế Duyên mau lên chiêu cuối!!! Trời ơi! Chết rồi!!""
Lên chiêu cuối thì được gì? Vừa mới lên hai giây đã chết không bằng tranh thủ thời gian chạy thoát, giờ thì hay rồi để đối phương song sát, hừ ...""
Tao tao… thôi ván sau mày chơi xạ thủ để tao đi chỗ trợ!""Đừng đừng đừng….để tao kiếm người khác trên kênh chơi hỗ trợ…"
Nhìn nơi này có vẻ như ở sâu trong núi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trạm phát sóng đang đứng sừng sững trên mây phía xa. Hai người cầm điện thoại chơi thoải mái mà tốc độ đường truyền cũng chẳng bị chậm một chút nào.
Tất nhiên ở Trung Quốc vẫn còn nhiều nơi bắt tín hiệu rất yếu thậm chí là còn không có, nhưng phần lớn người dân đã hình thành thói quen chỉ sống ở nơi có sóng điện thoại. Điều này cũng góp phần khuyến khích việc hoàn thiện cơ sở hạ tầng làm cho mọi người cũng dần quên đi chuyện tín hiệu này. Bọn họ chọn chỗ dừng lều trại ở trên gò núi tương đối bằng phẳng, bên cạnh còn có dòng suối nhỏ trong veo, nhìn toàn cảnh thì đây là nơi tuyệt vời dành cho chuyến đi cắm trại lần này.
Trong đoàn có tổng cộng mười mấy người, một nhóm thì đang chụp ảnh ở bên ngoài, một nhóm khác thì đang điều chỉnh lại kều vải của bình cho chắc chắn, chỉ có Vương Cương, Kế Duyên cùng Lý Quân thì ngồi rảnh rỗi. Khi Vương Cương chuẩn bị dùng đá dựng thành bếp nướng đồ ăn, hắn đảo mắt nhìn xung quanh cũng chỉ có thể nhờ hai người Kế Duyên và Lý Quân. "
Kế Duyên! Lý Quân! Đừng chơi nữa! Đi tìm một chút củi đốt đi! Lát nữa còn nhóm lửa, nếu không trưa nay cả đám phải ăn đồ hộp hết đấy nhé!" Vương Cương ở bên ngoài kêu hai người đang ngồi bên trong lều vải chơi game. "
OK! Biết rồi!" Lý Quân và Kế Duyên đồng thanh trả lời.
Sau đó hai người nhìn nhau một chút liền thoát game, dù sao thì hiện tại bọn họ trong game cũng đã hết mạng. Hai người đứng lên cùng đi sang cánh rừng bên cạnh, đi sâu vào nơi bóng cây rậm rạp.
Trong núi không hề thiếu củi đốt, khắp nơi đều có cành cây khô gãy trên mặt đất, Lý Quân cầm một cành cây to đi khắp nơi thỉnh thoảng còn vung qua vung lại, ngoài miệng không ngừng hô to "
Hây... hây... ha... ha...", trong mắt Kế Duyên bây giờ tên này giống như một kẻ lên cơn điên vậy. Ngừa bị lây bệnh điên cũng vì sợ cành cây của Lý Quân vung lên làm bị thương, Kế Duyên vội vàng tránh xa tên này một chút. Giống như đại đa số người trẻ tuổi lúc bấy giờ, đến đời của Kế Duyên thì hắn thành con một mặc dù đời ông nội có một đống anh chị em, đến đời cha Kế Duyên lại là con trai độc nhưng nhưng vẫn có mấy và cô. Có lẽ càng về sau con cháu càng ít, khiến cho ông nội Kế Duyên không tùy tiện đặt tên như đời con mình kiểu như "
Kim Hoa, Ngân Hoa, Quốc Hưng, Thúy Phân" mà nảy ra ý văn chương nên mới đi xin ý kiến của một ông chú từng làm thầy phong thủy mấy chục năm, cuối cùng lấy tên có một chữ "
Duyên" khiến cho cả nhà ai cũng hài lòng với cái tên này. "
A! Không khí trên núi thật sự quá tốt, nên đi du lịch những nơi non xanh nước biếc như thế này!" Kế Duyên cảm thán một câu, cũng không vội nhặt củi mà trước tiên đi dạo ở trong rừng một lát, lúc quay về mới nhặt cho đỡ tốn công.Đi dạo loanh quanh được một lát đột nhiên Kế Duyên phát hiện phía trước có mấy cây đại thu vu cùng to lớn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự hùng vĩ của nó khó mà tả hết. "
Lý Quân! Lý Quân! Mau đến đây xem nè, ở đây có mấy cây siêu to khổng lồ!!!! Lý Quân!!" Kế Duyên hét lên một tiếng về phía bên kia, phát hiện ra tên kia vẫn còn đang vung cây không ngừng liền không thèm để ý đến nữa, hắn định qua đó xem một chút rồi lát nữa sẽ dẫn mọi người đến xem.
Càng đến gần Kế Duyên càng cảm nhận rõ sự to lớn của đám cây đại thụ này. Ở xung quanh gốc đã thấy được vô số rễ cây lòi ra nằm ngoằn nghèo trên mặt đất, Kế Duyên nhìn qua thấy chúng to như bắp đùi người trưởng thành vậy. "
Wow, ở đây còn có cây cổ thụ như vầy hả?"
Núi Ngưu Đầu không tính là nơi có nhiều thắng cảnh du lịch nhưng cũng không ít người đến núi này dạo chơi, cắm trại nướng đồ ăn… Cây to như thế này đáng ra phải có người thấy mà đưa lên mạng rồi chứ nhỉ?
Chẳng qua Kế Duyên cũng không suy nghĩ nhiều, hắn nhìn về phía cây lớn bị che khuất. "Ồ" Thanh âm ngạc nhiên cùng nghi ngờ phát ra từ trong miệng Kế Duyên.
Ngoài những cây cổ thụ vô cùng lớn mà Kế Duyên đang thấy vậy mà phát hiện ở giữ mấy gốc cây còn có một bàn cờ, phải nói là bàn cờ được bày trên một gốc cây. Kế Duyên vô thức mà bước về phía trước đến bên cạnh bàn cờ, nhìn xung quanh một chút cũng không thấy được có biển cảnh báo nào nhắc nhhowr du khách tất nhiên cũng không có người đánh cờ, Cờ trắng cờ đen chằng chịt khắp nơi trên bàn cờ, quân trắng như rồng uốn, nhìn qua thì đây chính là bộ cờ vây điển hình của Trung Quốc không chỉ vậy đây còn là ván cờ chưa hoàn thành. Cái này lại làm cho Kế Duyên có chút tò mò, tại ngọn núi Ngưu Đầu này chuẩn bị phát triển thành địa điểm khu du lịch rồi sao?
Xung quanh bàn cờ đầy lá rụng và cành khô, còn có một ít quả thối cùng phân chim rơi vãi xung quanh, mặc kệ đây là trang trí hay là có người thật sự chơi cờ ở đây rõ ràng đều đã rất lâu rồi. Ánh mắt Kế Duyên bỗng nhìn thấy một vật có chút đặc biệt phía sau bàn cờ, bên cạnh cây cổ thụ thứ này đã bị rỉ sét cho nên cũng dễ thấy. Kế Duyên bước lại gần để nhìn kỹ, cảm giác nó giống như một cái rìu chạt củi vậy."
Chờ chút! Chẳng lẽ đây là ván cờ Lạn Kha trong truyền thuyết?" Ý nghĩ này khiến cho Kế Duyên bật cười, trang trí cũng thật giống với câu chuyện kia như vậy càng khiến hắn hứng thú hơn. Kế Duyên quay trở lại bên cạn ván cờ cẩn thận nghiên cứu, nhìn quân đen quân trắng đầy bàn khiến cho Kế Duyên có cảm giác quân trắng giống như một con rồng lớn đang vùng vẫy mặc dù hắn không hiểu về cờ vây. Rõ ràng tổng thể nhìn rất ăn khớp nhưng không hiểu vì sao nó không hề liền mạch, giống như nó đang bị quân đen hỗ loạn kia vây giết.
Cũng chẳng biết tại sao cảm giác thiếu thiếu kia lại khiến Kế Duyên khó chịu, hắn liếc mắt nhìn thấy hai hộp đựng cờ một bên, giống như ma xui quỷ khiến mà đưa tay cầm lấy quân trắng. Cầm quân cờ trong nay rất nặng giống như một viên bi sắt nhưng cảm giác tiếp xúc thì giống như gốm sứ.
Kế Duyên suy nghĩ một chút giống như có tật giật mình lại nhìn xung quanh một lượt rồi mới vươn tay đặt quân cờ vào giữa trung tâm bàn cờ, thuật ngữ trong giới cờ vây gọi là "
Thiên Nguyên". "
Tốt rồi, Lần này cảm thấy thoải mái hơn nhiều!" Kế Duyên vỗ vỗ tay định lấy điện thoại trong túi quần ra chụp lại mấy tấm để ghi lại nhìn cho kỹ rồi gọi mọi người tới xem. Nhưng Kế Duyên mở khóa điện thoại mấy lần đều không thấy hiện lên thông báo mở khóa."
Con mẹ nó! Chuyện gì vậy nè? Hết pin hay sao?"Điện thoại vậy mà hết pin thật, cho dù ấn vào nút nguồn mở máy thật lâu cũng chỉ rung một chút rồi tự động ngắt, hắn ấn lại lần nữa thì chẳng có chút thông báo nào nữa. Mới vừa nãy chơi game xong điện thoại vẫn còn 80% pin, tại sao giờ nó lại tắt nguồn luôn rồi.
Kế Duyên xoay đầu nhìn bên ngoài, cũng không thấy Lý Quân vừa mới đứng nghịch trước đó. "
Quên đi! Đi lấy sạc đã!"
Mang theo suy nghĩ như vậy Kế Duyên liên đi ngược lại về chỗ cắm trại, nhưng chưa được mấy bước thì hắn phát hiện trời có chút mờ tối.
Một lát sau Kế Duyên lập tức bối rối khi nhìn về hướng dòng suối, nhìn sang gò núi bằng phẳng nhưng không thấy mọi người cắm trại đâu.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy sao lại không có ai ở đây, dụng cụ cắm trại cũng không thấy. Hôm nay cũng không phải "
Cá tháng Tư" hơn nữa chuẩn bị cũng rất vất vả chỉ có tên đần mới đùa giỡn như vậy. Kế Duyên nhìn một lượt xung quanh thấy phía xa bên cạnh dòng suối có hai người mặc đồng phục đang nghỉ ngơi lập tức liền bước nhanh tới hỏi thăm một chút."
Cách anh! Cho em hỏi một chút, hai anh có thấy mấy người cắm trại ở phía trước đã đi đâu không? Bọn em vừa mới dựng trại không lâu trước đây!"
Thân thể hai người vì âm thanh bất ngờ mà run lên một chút, sau khi quay đầu, hai người liên kinh ngạc nhìn Kế Duyên, mặc dù hai người đang ngỉ ngơi nhưng vẫn chú ý động tĩnh xung quanh, người này giống như là đột nhiên xuất hiện trước mặt họ vậy. Nghe được câu hỏi của Kế Duyên, một người trong đó vô thức trả lời "
Cắm trại dã ngoại sao? Vừa lúc nãy? Mấy ngày nay trên núi Ngưu Đầu này không có ai tới dã ngoải cả, toàn bộ đều đang bận rộn tìm người mất tích.""
Hả?"
Câu trả lời này lại làm cho Kế Duyên càng thêm bối rối."
Có người mất tích trong núi sao?" Trước khi đến đây công đoàn công ty đã tìm hiểu qua rõ ràng chỗ này không có chuyện gì mà không khí cũng rất tốt. "Đúng vậy, người mất tích là Kế Duyên, mất tích đã hơn nửa tháng rồi, đi cắm trại cùng đồng nghiệp công ty. Mà tiên sinh lên núi với ai? Bạn bè chỗ nào? Không biết chuyện tìm người mất tích này hả?" Thành viên đội tìm kiếm cứu nạn khi nói chuyện cũng quan sát tỉ mỉ người trước mặt, cũng cảm thấy đặc điểm bên ngoài của người này có chút quen thuộc. Mà Kế Duyên nghe được câu trả lời này thì trực tiếp sợ ngây người. "
Mất tích? Chính mình mất tích hơn nửa tháng?" Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là cảm thấy hoang đường kế tiếp là cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Kế Duyên còn đang kinh ngạc chưa kịp nói gì thì đột nhiên cảm giác choáng váng mạnh mẽ truyền đến.
Hai mắt tối sầm lại giống như trong cơ thể cũng mất đi tất cả sức lực, cảm giá suy yếu choáng váng kéo đến, hai chan run rẩy cơ thể cũng ngã xuống. Đồng thời trong lúc đó bằng mắt thường có thể nhìn thấy được cơ thể Kế Duyên gầy rộc đi, môi cũng không còn sức sống mà trở nên khô nứt. "
Tiên sinh? Cậu làm sao vậy? A cẩn thận!" "Đỡ lấy, mau đỡ lấy cậu ấy!" "
Không tốt! Mau gọi giúp đỡ"Âm thanh cuối cùng của kiếp này mà Kế Duyên nghe được chính là tiếng kinh hô văng vẳng giống như ở nơi xa của hai thanh niên cứu nạn.
Danh Sách Chương: