Khi Tạ Ký tiến vào trạm kiểm soát tầng thứ hai là chín giờ sáng, sau khi vào sắc trời lại tối đen.
Từng đám mây lớn ép nhau xuống cực thấp, ngước lên thoạt nhìn vừa âm u vừa trầm trọng, như thể nó có thể sẽ biến thành viên gạch nện vào đầu ai đó bất cứ lúc nào.
Thôn xóm đổ nát hoang vắng… Hoặc có lẽ đây còn không được coi là thôn xóm, một con đường đất trải dài từ dưới chân Tạ Ký về phương xa, hai bên đường đất lác đác vài căn nhà mái ngói cũ xưa, có cảm giác cổ xưa hơn cả những ngôi nhà ở thôn Ngưu Gia.
Anh khẽ cau mày nhỏ đến không thể nhận ra.
Xem thời tiết này, trời muốn mưa.
“Đây là cửa thứ hai?”
“Cảm giác quỷ dị ghê, hình như trong thôn không có ai.”
“Cảm giác áp bách ở tầng thứ hai khác hẳn với tầng thứ nhất.”
Tạ Ký ghé mắt nhìn một vòng, tính cả anh và Giang Tễ Sơ, có tất cả mười ba người trong cửa ải này, trên lưng mỗi người đều đeo một cái ba lô căng phồng.
Thời gian trên đồng hồ của anh sẽ tự động điều chỉnh sau khi tiếp vào trạm kiểm soát, hiện tại nó đang hiển thị chín giờ hai mươi phút tối.
Sau khi quan sát sơ hoàn cảnh, mọi người lục bên trong cặp sách, mở sổ sinh tử xem.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ đứng ở bên rìa đội ngũ, anh hơi nghiêng người để che tầm nhìn của những người khác, gọi sổ sinh tử ra trước.
Sắc trời quá tối, lại không có đèn đường, bọn họ chỉ có thể xem đại khái.
Chủ sở hữu: Tạ Ký
Tên trạm kiểm soát: Tòa tháp · biên giới
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ hai
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 5000-10000
Nhân số tham gia: Mười ba người
Điểm đạt được:
Điểm còn lại: 4000
Chủ sở hữu: Giang Tễ Sơ
Tên trạm kiểm soát: Tòa tháp · biên giới
Cấp bậc trạm kiểm soát: Tầng thứ hai
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 5000-10000
Nhân số tham gia: Mười ba người
Điểm đạt được:
Điểm còn lại: 3700
Điều đầu tiên Tạ Ký chú ý tới là dấu chấm nhỏ và hai chữ biên giới phía sau tòa tháp.
Trước đó anh đã trả một mâm đồ ăn để xem sổ sinh tử của Giang Tễ Sơ, tuy rằng dưới sự giám sát của Giang Tễ Sơ anh không xem được bao, nhưng chưa từng gặp phải tình huống phía sau tên trạm kiểm soát lại thêm một dấu chấm này.
Tạ Ký ngẩng đầu nhìn phía cuối đường đất, ở sâu trong bóng đêm, đứng sừng sững một tòa tháp thiết kế cổ xưa.
‘Tòa tháp’ trong tên của trạm kiểm soát chắc là tòa tháp kia, nhưng ‘biên giới’ thì sao?
Anh chỉ vào hai chữ biên giới nói: “Trước đây cậu có từng gặp qua loại hình thức tên của trạm kiểm soát như này chưa?”
Sắc mặt Giang Tễ Sơ hơi trầm xuống, như có ý xu hướng gần với sắc trời: “Không có.”
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lại cùng mở cặp ra xem, bên trong đều là đồ ăn, bánh quy khô, bánh mì, mì gói, giăm bông.
Chẳng lẽ thân phận được sắp đặt cho bọn họ trong cửa này là một đội đi dã ngoại dạo chơi ngoại thành phố?
Mười một người còn lại đang thảo luận về sự khác thường của tên trạm kiểm soát.
“Tại sao lại có một chấm đen?”
“‘Biên giới’? Có nghĩa gì?”
“Không biết, trước kia chưa từng gặp qua…”
Trong lúc mọi người đang nghị luận, một tia sét lóe lên từ nơi cách đó không xa.
Bầu trời đêm được chiếu sáng một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng vang đinh tai nhức óc.
Một thanh niên mới vừa thành niên đứng ra khỏi đội ngũ, cậu ta trông lanh lợi đáng yêu, vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của tất cả mọi người: “Tôi chắc rằng mọi người đều đã xem sổ sinh tử, bên kia lại có một tòa tháp, hiện tại trời đã tối, còn sắp mưa, chúng ta nhanh chóng qua đó đã.”
Mọi người không có dị nghị, theo thanh niên dẫn đầu đi đến phía tòa tháp.
Tế Đàn không yêu cầu mỗi lần đều phải vào cửa ải cao hơn một bậc, người tình nguyện vào tầng thứ hai hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút gan dạ hiểu biết, tố chất cao hơn hai cửa ải trước Tạ Ký đã trải qua.
Trên đường đi, mọi người đều tự giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Thanh niên dẫn đầu tên là Nhiễm Nguyên Phi, đáng kinh ngạc chính là, tầng cao nhất Nhiễm Nguyên Phi đã qua là tầng thứ tư, cậu ta muốn vượt qua mỗi một loại giới luật một lần, suy xét đến độ khó của ‘Sát’, cho nên mới tới tầng thứ hai vượt ải ‘Sát’.
Ngoại trừ Nhiễm Nguyên Phi, sáu trong số mười người còn lại đã trải qua tầng thứ hai, muốn tích lũy kinh nghiệm và điểm tới khi nào thành thục trạm kiểm soát tầng thứ hai, bốn người còn lại vừa mới thông qua tầng thứ nhất.
* Phần thành thục gốc là 重刷, mình cũng không quá hiểu nghĩa của nó.
Tạ Ký đã quen giao tiếp cùng người khác, trò chuyện mấy câu đã làm quen với bọn họ, nắm được tình hình cơ bản của bọn họ.
Đồng thời anh cũng không bỏ rơi Giang Tễ Sơ.
Mùa hè còn chưa kết thúc, Giang Tễ Sơ vẫn mặc áo ngắn tay thêm áo khoác.
Tạ Ký nhớ rõ thể chất của cậu thiên hàn, vết thương còn chưa hoàn toàn lành hẳn, thuận miệng hỏi: “Trời có hơi lạnh, cậu có lạnh không?”
Giang Tễ Sơ vốn dĩ đang yên lặng coi mình thành người vô hình, thình lình bị Tạ Ký hỏi thì sửng sốt: “Vẫn ổn.”
Tạ Ký gật đầu: “Vào tháp sẽ tốt hơn. Cậu thấy thế nào về biên giới kia.”
Ánh mắt Giang Tễ Sơ trầm xuống, ngũ quan xinh đẹp hiện ra vài phần sát ý lạnh lẽo, ngón tay nắm trường đao cũng không tự giác siết chặt.
Trong lòng cậu có một phỏng đoán không quá chắc chắn, nhưng nếu đang ở ‘Sát’, khả năng đó có khi được đề cao lên rất nhiều.
Bọn họ không thể ở lại cửa này quá lâu, đợi càng lâu càng nguy hiểm.
Nếu là vào ban ngày, hoặc ít nhất có một ánh đèn đường, Tạ Ký sẽ có thể phát hiện trạng thái khác thường của Giang Tễ Sơ, nhưng bóng đêm dày đã che giấu hoàn mỹ tất thảy.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn, Giang Tễ Sơ liền khôi phục bình thường, cậu nhàn nhạt nói: “Tên của trạm kiểm soát có liên quan đến bản thân trạm kiểm soát, tòa tháp chỉ kiến trúc, biên giới có thể là ý nghĩa tiềm tàng của trạm kiểm soát. Giống như ải tân thủ, nó cũng có thể được gọi là Thôn Ngưu Gia · Thọ Nhân.”
Tạ Ký: “Vậy thì cửa ải này hoàn toàn có thể được gọi là biên giới.”
Giang Tễ Sơ: “‘Rượu’ phụ trách trạm kiểm soát, ngày nào đó anh gặp được có thể hỏi.”
Tạ Ký: “Được, chờ khi tôi thấy ‘Rượu’, sẽ nói rằng có bạn trẻ trong đội có ý kiến về cách đặt tên trạm kiểm soát của ngươi.”
Giang Tễ Sơ liếc xéo Tạ Ký, định không nhân nhượng cáo trạng người đàn ông mặt mày tươi cười này, dù đang ở trong bóng tối, không biết nguy hiểm gì ở phía trước nhưng vẫn bình tĩnh, giống như không có chuyện gì đáng để anh sợ hãi.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Đi được hai mươi phút, mọi người đã đến dưới chân tòa tháp.
Có vẻ như tòa tháp được làm từ gỗ tự nhiên, vách tường gập ghềnh, nơi nơi đều được chạm khắc hoa văn phức tạp.
Nhiễm Nguyên Phi gõ hai lần vào song cửa, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào, vì thế động thủ muốn mở cửa.
Nhưng cửa gỗ quá nặng, lại mang dáng vẻ lâu năm không tu sửa, sức lực của một mình cậu ta không đủ, Tạ Ký liền tiến lên cùng đẩy giúp.
Hai bên cánh cửa vang lên âm thanh cơ quan cọ xát, có chút giống dã thú nghiến răng.
Không gian bên trong tòa tháp lớn hơn một chút so với những gì Tạ Ký nghĩ, tầng thứ nhất là đại sảnh trống trải, trừ một bộ bàn ghế, chỉ có cầu thang xoắn ốc ở trung tâm, tay vịn cầu thang cực kỳ đặc thù, như là hai hàng thang trượt uốn lượn.
Mỗi hàng thang trượt đều được thiết kế khe trượt một cao hẹp, một thấp rộng, trên khe trượt thấp rộng là một chén đèn dầu đang cháy, còn khe trượt cao hẹp chứa đầy dầu đèn, vươn từng nhánh có lỗ nhỏ vào cây đèn, dầu đèn được rót vào theo tần suất cố định, bảo đảm đèn dầu cháy mãi không tắt.
Tạ Ký ngẩng đầu nhìn dọc theo cầu thang.
Tính cả tầng anh đang ở, tòa tháp có tổng cộng bảy tầng.
Điều này khiến anh liên tưởng đến chủ thành Tế Đàn.
Sau khi người cuối cùng tiến vào tòa tháp, mưa bắt đầu rơi tầm tã.
Nhiễm Nguyên Phi: “Mấy ngày kế tiếp, có thể chúng ta sẽ phải ở trong tòa tháp.”
Đang nói, phía sau bậc cầu thang bỗng truyền ra động tĩnh vụn vặt, cậu ta nhạy bén xoay người: “Ai đó!”
“Khụ khụ… Khụ khụ… Các cô cậu là ai…”
Tóc và râu của ông lão đã hoa râm, làn da chảy xệ ở trên mặt ông đã chồng mấy tầng nếp nhăn, đôi mắt cũng chỉ còn lại một kẽ mỏng manh, bởi vì tuổi tác mà sống lưng hơi khom.
Nhiễm Nguyên Phi kéo ba lô sau lưng, cậu ta trông đáng yêu, chiếm ưu thế tự nhiên: “Xin chào ông, bọn cháu là du khách, ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa to, hy vọng có thể tá túc một đêm ở lại nơi này của ông.”
Ông lão thổi râu, chống gậy bước từng bước nhỏ định đuổi người: “Không được, không được! Tòa tháp này không thể cho người ở, tất cả ra ngoài hết!”
Nhiễm Nguyên Phi: “Ông ơi, bên ngoài trời thật sự đổ mưa to, ông cho chúng cháu ở nhờ một đêm đi ạ, chúng cháu có thể trả tiền.”
Ông lão: “Ở bên ngoài chỉ gặp mưa thôi, ở trong tháp này sẽ chết người!”
Mọi người đều bị chấn động, nhưng cũng không quá kinh ngạc.
Tên trạm kiểm soát viết trong sổ sinh tử là ‘tòa tháp’, tòa tháp này chính là địa điểm hoạt động chủ yếu của cửa này của bọn họ, mỗi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết.
Nhiễm Nguyên Phi tiến đến gần ông lão vài bước: “Thưa ông, trong đội chúng cháu có phụ nữ, thật sự không thể chịu nổi cái lạnh, xin ông để chúng cháu ở một ngày, hơn nữa trong đội chúng cháu còn có người rất lợi hại…”
Cậu ta chỉ chỉ Tạ Ký: “Người cao lớn uy mãnh như này.”
Lại chỉ chỉ Giang Tễ Sơ: “Còn có người mang theo vũ khí! Chúng cháu sẽ tự bảo vệ chính mình! Xin ông để chúng cháu ở lại một ngày đi ạ ~”
Tạ Ký tự nhiên bị cue, nhưng vẫn rất phối hợp mở miệng nói: “Đúng vậy, xin ông hãy để chúng tôi ở lại một ngày, chúng tôi đều là người trưởng thành, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Những người khác cũng sôi nổi xin ông lão.
“Còn có người muốn vội vàng tìm chết.” Ông lão không lay chuyển được bọn họ, vung cánh tay ngồi vào ghế thái sư, “Muốn ở lại thì các cô cậu cứ tùy ý! Đúng lúc, tầng hai và tầng ba có mười bốn phòng! Ta ở căn phòng phía đông tầng hai, các phòng khác các cô cậu tự mình chia đi!”
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, hiện tại đã gần mười giờ, ở trong tháp có thể sẽ chết một hai người, ở ngoài kia chính là đoàn diệt.
* Đoàn diệt: cả đội bỏ mình.
Tạ Ký tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh ông lão vờ thân thiết hỏi: “Chào ông, tôi tên Tạ Ký, không biết nên xưng hô với ông như thế?”
Ông lão: “Ta họ Ngô, khẩu thiên Ngô, tên chỉ có một chữ Khang.”
* Khẩu thiên Ngô: chữ khẩu 口 trên chữ 天 ra chữ ngô 吴.
Tạ Ký: “Ông Ngô, vì sao ông lại nói ở trong tháp sẽ chết người?”
Ngô Khang thở dài: “Các cậu không biết, tòa tháp này tên là tháp Trấn Ác, trấn tà linh thích giết chóc, nó còn chưa có chết hoàn toàn, đám người trẻ tuổi các cậu đều là nhân khí, nó có thể cảm nhận được.”
Tạ Ký: “Nếu nguy hiểm như vậy, tại sao ông vẫn ở trong tháp?”
Ngô Khang: “Tháp Trấn Ác cần có người thủ, người trẻ tuổi trong thôn đều vào thành phố làm việc, chỉ còn mỗi bộ xương già này của ta, ta cũng không sống được bao lâu nữa, không biết sau khi ta chết, tháp Trấn Ác phải làm sao đây nữa, haiz…”
Sau cuộc trò chuyện cùng Ngô Khang, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ lên tầng ba chọn căn phòng trống.
Đêm nay là đêm đầu tiên, hai người họ ở cùng nhau tương đối an toàn.
Tháp có hình vành khăn, vách tường phòng cũng có độ cong tròn trịa, bố trí một chút ở gần cửa sổ, sẽ hình thành một cái cửa sổ lồi vô cùng xinh đẹp.
Nhưng tòa tháp không phải để cho người sống, có phòng cho khách đã là kỳ tích.
Phong cách thế kỷ trước trong phòng thậm chí trông rõ ràng hơn so với khu dân nghèo ở Tế Đàn, dụng cụ gia dụng và đệm chăn đều phủ một lớp bụi mỏng.
Tạ Ký đi đến bên cửa sổ, tuy rằng anh không thích mưa, nhưng anh không thích loại bầu không khí trầm lặng này hơn.
Anh thử mở cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ đã được hàn mắt chết ở trên tường, thủy tinh vằn nước màu ngọc lục bảo rất dày, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy những giọt mưa bắn lên trên đó.
Chỉ có thể chắp vá trước.
Cũng may giường là giường đôi, hai người bọn họ dư sức ngủ.
Mỗi một tầng đều chỉ có một phòng vệ sinh, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ ôm bộ chăn ga giường mới từ trong ngăn tủ ra thay, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi song song nằm xuống.
Trường đao được đặt giữa hai người, như một đường ranh giới rõ ràng, tiện cho ai có việc gì dùng vũ khí vào ban đêm.
Manh mối còn chưa lộ ra, bọn họ định chờ ngày mai quan sát kỹ hẵng nói, chỉ đơn giản hàn huyên hai câu liền nhắm mắt đi ngủ.
Đêm càng lúc càng sâu.
Chất lượng giấc ngủ của Tạ Ký luôn luôn không tồi, nhưng cũng bảo trì cảnh giác.
Ngay khi nhận thấy được đỉnh đầu mình, anh đã tỉnh lại.
Đôi mắt chưa mở, thần trí của anh đã nhanh chóng minh mẫn.
Không phải ảo giác.
Có thứ gì từ phía vách tường, đang duỗi tay túm tóc anh.
Danh Sách Chương: