Trần quốc thời Xuân Thu, Giang Vãn Chi không hiểu rõ sao mình lại đến nơi này. Đồng thời xuyên qua lại vào một đứa bé không có mẹ."
Ngươi tên là gì?" Giang Vãn Chi nhìn nô tỳ đang bưng gương đồng cho nàng.
Tất cả mọi người vội ngừng lại, quỳ xuống trước mặt Giang Vãn Chi mà nói: "
Công chúa thứ tội, nhóm nô tỳ sơ sót."
Cung nữ kia khẽ nói tên, nàng tên Thu Nhi, người chải tóc cho Giang Vãn Chi tên Lan Nhi, hai nô tỳ còn lại không có tên.
Giang Vãn Chi nhìn qua căn phòng không lớn, lại nhìn bốn người các nàng, sững sờ nói: "
Chỉ có các ngươi sao?"
Lan Nhi hành lễ khẽ bẩm: "
Huệ cô cô ở cạnh Hứa Cơ phu nhân đang ử chính điện lo liệu chuyện của phu nhân." Giang Vãn Chi lại cười nói: "
Ngươi nói linh vị của mẫu thân ta còn ở chính điện? Ta có thể đi xem không?"
Bốn nha đầu nghe nàng nói thế, bọn họ bị dọa đến mất hồn, cúi đầu nói: "
Công chúa không được nói thế! Từ nay về sau công chúa không thể gọi phu nhân là mẫu thân, mẫu thân của công chúa chỉ có một người là Trang hậu!"
Giang Vãn Chi thấy bốn nha hoàn như thế, thở dài một hơi: "Được, được! Ta không hiểu chuyện, nếu nói sai gì đó các ngươi phải nhắc nhở ta đấy!"
Những nha hoàn kia không dám đứng dậy: "
Vâng!"
Giang Vãn Chi nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của các nàng, bất đắc dĩ nói: "
Không phải sẽ đi gặp vương hậu à? Còn không mau lên?" Bốn nha hoàn tiếp tục trang điểm cho Giang Vãn Chi.
Sau khi những nha hoàn này trang điểm thay trang phục cho nàng xong xuôi, hai nha hoàn quỳ rạp trước cửa điện nói: "
Mời Phù công chúa lên kiệu."
Giang Vãn Chi nhìn mỗi người đều đúng khuôn phép mới biết làm công chúa ở cổ đại không dễ dàng. Nàng bị bọn họ đưa lên kiệu, cửa sổ kiệu vuông vức, nhìn qua chỉ thấy chân tường.
Giang Vãn Chi nhìn bàn tay mình chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, cẩm thấy rất hưng phấn. Đi quanh co một phen, không biết lung lay bao lâu kiệu mới dừng lại.
Thu Nhi đỡ nàng xuống kiệu, Lan Nhi đi đến trước cửa cung quỳ nghênh đón: "
Mời Phù công chúa!"
Tiểu thái giám bên trong nhìn thấy vậy vội đi vào trong bẩm báo. Giang Vãn Chi liếc nhìn Lan Nhi và Thu Nhi sau đó bước xuống, biết dù sao mình cũng là công chúa, không thể cúi đầu nên nhìn thẳng đi về phía trước.
Trong lòng nàng như bị mèo cào, cảm thấy đi như thế nào cũng không thoải mái. Giang Vãn Chi biết đối với mình mà nói những chuyện này không quan trọng, nhưng đối với người tên Phù công chúa mà nói thì đây là lần yết kiến vô cùng quan trọng.
Nàng hít một hơi thật sâu, bước vào chính điện.
Một nữ tử mười bốn, mười lăm tuổi nhìn nàng, tóc nàng búi kiểu tóc lộng lẫy nhất của công chúa chưa xuất các, mặc váy thêu hoa đào làm nổi bật gương mặt đỏ hồng. Giang Vãn Chi ngây ngẩn cả người, lại là Quy Đào!
Trang hậu đang cắm hoa nhìn Giang Vãn Chi, thản nhiên nói: "
Hứa Cơ không dạy ngươi quy củ sao?"
Lan Nhi lập tức ra hiệu, Giang Vãn Chi lấy lại tinh thần làm theo.
Vì Giang Vãn Chi không quỳ vững nên ngã cắm đầu xuống, đau đến nàng "
Hit" một tiếng. Quy Đào ngồi cạnh Trang hậu, tò mò nhìn thứ muội này, đột nhiên nói."
Mẫu hậu, cho nàng theo đi!"
Trang hậu nhìn thoáng qua Giang Vãn Chi quỳ trên đất, thản nhiên nói: "
Ngẩng đầu lên."
Giang Vãn Chi nghe lời ngẩng đầu lên, che giấu sự mờ mịt trong mắt, nở nụ cười nhạt nhìn nữ nhân ung dung hoa quý như thế.
Cử chỉ của bà thanh nhã, giơ chân nhấc tay đều có dáng vẻ của vương hậu. Sau khi Trần vương nhìn Quý Phù một lát, khẽ gật đầu: "Đi theo đi!"
Quy Đào tươi cười hành lễ với Trang hậu: "Đa tạ mẫu hậu."
Trang hậu yêu chiều nhìn Quy Đào, lại liếc nhìn nô tỳ sau lưng, phân phó nói: "
Thái Bình, xử lý nghi lễ của Phù công chúa cho tốt."
Thái Bình cung kính nói: "
Vâng."
Trang hậu nhìn nhánh hoa trong tay mình: "
Thái Phồn, đưa cái này cho đại vương đi."
Quy Đào nghe vậy nhìn hoa kia, nghiêng đầu hỏi Giang Vãn Chi: "
Muội cảm thấy đẹp không?"
Lúc này Giang Vãn Chi mới nhìn nhánh hoa kia, sau khi bị Trang hậu nhắc nhớ, nàng đã biết rõ chủ thứ. Giang Vãn Chi không dám nói nhiều, khẽ gật đầu.
Trang hậu nhìn thoáng qua Quy Đào, tỏ vẻ lo lắng: "Được rồi, con cũng nên đi học đi."
Quy Đào nghe thế, trong mắt không có vẻ tiếc nuối, chỉ nghiêm túc hành lễ với Trang hậu. Lúc đi ngang qua Giang Vãn Chi, nàng cười nói: "
Muội đi theo ta."
Giang Vãn Chi đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy Trang hậu xoa đầu, ho khan vài tiếng. Nàng cung kính hành lễ, Thái Bình nói: "
Lan Nhi cô nương, có lẽ phải dạy lại lễ nghi cho Phù công chúa."
Lan Nhi cúi đầu: "
Vâng." Dứt lời ba người mới chậm rãi rời khỏi.
Lui ra khỏi cung của Trang hậu, Quy Đào thấy có vẻ Giang Vãn Chi đã thả lỏng hơn, che mặt cười khẽ: "
Có phải mẫu phi không dạy muội quy củ trong cung không?"
Lan Nhi khom người hồi bẩm: "
Bẩm Đào công chúa, Phù công chúa đã học rồi."
Nô tỳ sau lưng Quy Đào lập tức đi lên quát lớn: "
Nhóm công chúa nói chuyện đến phiên ngươi xen vào sao?"
Quy Đào lườm nàng ta: "
Tú Nhi, vậy ngươi như thế tính là gì?"
Giọng điệu lạnh nhạt này khiến Giang Vãn Chi cảm nhận được sự tức giận, có lẽ đây là khí chất trời sinh.
Tú Nhi đành xin lỗi Lan Nhi: "
Nô tỳ biết sai rồi."
Giang Vãn Chi nói: "
Từ nhỏ muội lăn lộn đã quen, không thích học những thứ này, xin công chúa đừng trách."
Quy Đào chớp mắt cười nói: "Đào công chúa? Muội không gọi ta là tỷ tỷ à?"
Giang Vãn Chi nhíu mày, biết mình thất thố nên gật đầu vội nói: "
Không dám."
Quy Đào cười: "
Hôm nay mẫu thân đón muội qua đây, muội có hiểu ý không?"
Bỗng nhiên Giang Vãn Chi nghĩ đến một câu sáng nay mình nói dọa đến Lan Nhi, Thu Nhi cách nàng quỳ trên đất, đành phải gật đầu nói: "
Muội biết."
Quy Đào khẽ gật đầu, đột nhiên nắm chặt tay nàng: "
Muội đã hiểu, vậy thì đừng gò bó như thế."
Giang Vãn Chi nhìn thấy nữ từ này mỉm cười giống như cô gái ở tiệm đồ cổ hôm đó. Nếu như nói người trước mặt này ngây thơ đáng yêu, vậy thì Quy Đào ngày đó nàng gặp lại có vẻ thành thục trưởng thành. Đột nhiên Giang Vãn Chi hiểu ra có chuyện gì đó liên quan đang phát triển.
Mấy ngày sau, Giang Vãn Chi đi theo Quy Đào học tập rất nhiều sách, học chu lễ. Nàng mới biết được bây giờ là năm Trần Tuyên Công thứ bảy (Năm Lỗ Trang Công thứ mười). Trần Tuyên Công là em ruột của Trần Trang Công, tên Quy Xử Cữu. Trang Công có năm người công chúa, không có con nối dỗi nên truyền ngôi cho em ruột. Lúc trước, Trần Lịch Công cũng truyền vương vị cho Trần Trang Công như thế.
Mà trong năm nữ nhi của Trang Công, có nữ nhi Quy Mai, tam nữ Quy Chỉ của vương hậu đầu tiên gả đi Thái quốc. Bây giờ Quy Đào là nữ nhi của vương hậu thứ hai phải đi hòa thân ở Tức quốc, tứ nữ Quy Phù làm thiếp hầu bồi giá.
Giang Vãn Chi đến nơi này, chưa quen cuộc sống ở đây thì thôi, vậy mà phải đi đến Tức quốc. Nữ quan đang nói đức của hậu phi, thấy Giang Vãn Chi đang thất thần thì nghiêm khắc quát lớn."
Phù công chúa, xin người chăm chú nghe giảng." Giang Vãn Chi lấy lại tinh thần, vò đầu cười, hành lễ bồi tội với nữ quan kia, lại tiếp tục nghe những thứ nhàm chán này.
Danh Sách Chương: