Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tai Khương Thời Niệm tê dại, các đốt ngón tay co lại.

Hơi thở của Thẩm Diên Phi tuy gần trong tầm tay, nhưng lại giữ được khoảng cách vô cùng chính xác và tinh tế, hơi thở ấm áp lướt qua tai cô như nước lăn tăn trên đầu ngón tay, khiến cô căng thẳng đến mức im lặng nuốt nước bọt.

Trong phòng ngủ không có bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, hết thảy đều lờ mờ chiếu sáng, ngay cả chiếc giường lớn cô đã nằm ngủ mấy ngày, cũng chỉ có thể nhìn thấy một đường viền đen trắng.

Mùi chăn mỗi đêm xông vào mũi Khương Thời Niệm, tựa hồ như nhắc nhở một chút giác ngộ, làm cho cô đột nhiên nghĩ tới một khả năng nào đó.

Có lẽ đây vốn không phải là phòng cho khách?!

Mùi sương tuyết mà cô cho là dì đã sắp xếp, hóa ra lại là của Thẩm Diên Phi?!

Cùng với kích thước, phong cách trang trí và màu sắc của căn phòng, cũng như các vật dụng cá nhân gọn gàng và đơn giản trên bồn rửa trong phòng tắm, nơi cô ở... là phòng ngủ chính của Thẩm Diên Phi?!

Khương Thời Niệm nhận ra điều này khiến cô giật mình đến mức mắt tối sầm lại, cô không còn sức lực để tìm hiểu tại sao mà hành lý của cô lại xuất hiện ở cửa này, khi cô đến đây vào ngày đầu tiên.

Cô cứng người lại như đối mặt với kẻ thù, người đàn ông phía sau còn chưa kịp làm động tác gì, cô đã kịp quay người đối mặt với anh, không nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, chắc là tôi ngủ nhầm phòng rồi", Muốn nhích người ra xa hơn một chút, để thoát khỏi sự khống chế từ bàn tay nắm hờ của anh.

Nhưng Thẩm Diên Phi không có ý định buông tay, tay anh vẫn đặt ở sau gáy cô, hơi móc vào trong, khiến cô tự nhiên tiến lại gần anh một bước.

Đối mặt với sự bất đắc dĩ của cô, anh dùng giọng điệu lười biếng dịu dàng nói: "Bà Thẩm, sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn thì tôi đi công tác, để em có gần một tuần thích nghi với thân phận mới, bây giờ xem ra lại có hiệu quả không tốt."

Khương Thời Niệm sửng sốt một lúc, vào ngày anh nhận giấy đăng ký kết hôn, anh rời đi mà không về nhà, trong số đó... có lý do như vậy sao?

Thẩm Diên Phi cảm nhận được cô căng thẳng như thế nào dưới lòng bàn tay, nhưng lại tăng thêm một chút sức lực.

Anh dẫn dắt từng bước: "Chúng ta kết hôn là để giúp tôi đối phó với vô số cặp mắt của nhà họ Thẩm và người ngoài, phần lớn những người đó em chưa từng gặp qua, nhưng cũng có thể tưởng tượng không ai trong số họ có thể dễ dàng bị lừa. Nếu như ngay cả tiếp xúc cơ bản nhất với tôi em cũng mất tự nhiên thì sao có thể giống vợ chồng thật sự, đến lúc đó em muốn tôi phải làm sao?"

Trước đó Khương Thời Niệm theo bản năng đề phòng, sau khi nghe anh nói xong, trong lòng cô lại bị cảm giác áy náy từ sau lưng bao trùm.

Thẩm Diên Phi nói không sai, hoàn toàn không phải là gây khó dễ cho người khác.

Kể từ khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, anh đã chăm sóc cô vượt quá tiêu chuẩn của thỏa thuận tiền hôn nhân, không có bất kỳ lỗi lầm nào, nhưng cô, người được hưởng lợi, lại đắn đo về những điều mình nên cho đi, không có buông bỏ.

Cô sợ anh thì làm sao, dù sợ đến đâu cô cũng đã có gan lấy anh rồi.

Quyết định đã có hiệu lực, không còn đường lui, hơn nữa, chẳng phải cô nên cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của mình sao?

Huống chi, mới hôm nay, Thẩm Diên Phi đã vì cô mà chịu khó giải quyết hai chuyện, cô không có gì để báo đáp, thân là vợ hợp pháp được anh đối xử tử tế, không lý nào chỉ vì chuyện anh vào chung phòng với cô mà bức rức như thế.

Khương Thời Niệm tự thuyết phục mình phải thư giãn.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nó.

Có vẻ như câu hỏi mà cô đã lo lắng vào đêm trước khi nhận được giấy đăng ký... Vấn đề có nên phụ trách nhu cầu sinh lý của anh hay không, theo như ý của Thẩm Diên Hi hiện tại, nhất định là cần thiết.

Cho dù cần thiết cũng không thể coi là anh vi phạm quy định, dù sao khi ký thỏa thuận, cả hai đều không đề cập đến. Tự hỏi lòng mình, sau khi kết hôn nhiều ngày như vậy, cô thật sự chưa từng nghĩ tới sao??

Cô từng nghĩ đến nó, nhưng dù muốn hay không, cô không có tư cách õng ẹo.

Thẩm Diên Phi ngừng nói, kiên nhẫn chờ đợi Khương Thời Niệm phản ứng.

Dưới sự điều khiển của năm ngón tay, Khương Thời Niệm chiến đấu tâm lý trong vài phút, cuối cùng giải tỏa cảm xúc lộn xộn của mình, ngẩng đầu lên và nói một cách anh dũng: "Được rồi, anh muốn ngủ đâu thì ngủ, muốn làm gì thì có thể thương lượng, tôi... không phải người chỉ biết lợi dụng. Nếu anh có yêu cầu, chỉ cần anh cho tôi một chút thời gian, tôi có thể tiếp nhận."

"Thật sao? Em có thể tiếp nhận cái gì?" Thẩm Diên Phi mang theo ý cười, "Nói thử xem."

Khương Thời Niệm cắn răng, rõ ràng giọng điệu của anh rất dịu dàng, nhưng cô chỉ cảm thấy đó là cố ý.

Cô không dè dặt nữa, nén giọng thấp xuống, đuôi mắt nhuộm một chút sắc hồng, hiếm khi bốc đồng một lần: "...Thì là chuyện vợ chồng bình thường nên làm, anh cứ nói thẳng đi, đừng bắt tôi phải đoán."

Ý cười trong mắt Thẩm Diên Phi càng đậm, kéo dài âm cuối một chút: "Thì ra trong lòng Bà Thẩm cũng nghĩ như vậy, nhưng tôi chỉ định thông qua việc ở chung phòng để em làm quen với tôi càng sớm càng tốt. Đừng phản kháng việc đến gần tôi, lúc nên có tiếp xúc cơ thể thì đừng tránh né, bắt buộc phải có, ngoài ra học cách giả vờ là một người vợ thương yêu tôi hết mực—"

Anh chậm rãi nói tiếp: "——thế thôi."

Khương Thời Niệm sững người một lúc, mới nhận ra rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm tổng là một người quân tử, anh không có ý định lên giường với cô, còn cô thì cái gì cũng nói!

Hai má Khương Thời Niệm máu tụ nóng bừng, muốn chạy cũng không có chỗ nào để chạy, lòng bàn tay đều sắp bị móng tay bấm nát, quay đầu che đậy, giả vờ bình tĩnh: "Được thôi, dù sao cũng nghe theo tất cả sự sắp xếp của anh, tôi sẽ phối hợp."

"Giờ anh buông tôi ra được rồi." Cổ và xương quai xanh của cô cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, trở nên ửng hồng, giọng điệu bất giác trở nên cứng rắn hơn một chút, "Tôi phải đi tắm."

Thẩm Diên Phi lúc này mới nâng tay lên, cũng không có lập tức rời đi, chuyển sang xoa đầu cô, dặn dò: "Ừ, chiếc khăn trắng bên trái bức tường là chuẩn bị cho em."

Khương Thời Niệm hoàn toàn đóng băng, ngây người nhìn anh, nhanh chóng quay người lao vào phòng tắm, nhìn vị trí đặt khăn tắm, rồi dựa vào cửa một cách vô hồn.

Rất tốt.

Cô không ngờ căn phòng này là của Thẩm Diên Phi, nên không chú ý đến vấn đề khăn tắm. Khăn tắm ở bên phải bức tường cũng là màu trắng với một vài đường kẻ đen, trông sạch sẽ và mới tinh, cô tưởng đồ mới! Nên đã dùng!

Lúc này mới nhìn sang bên trái bức tường, đúng là có một cái khác, nó nằm trong một cái túi đựng chưa mở.

Khương Thời Niệm xấu hổ đến mức muốn chết, nhưng khi nhìn mình trong gương, lại thấy đỏ bừng đến độ sinh động vô cùng.

Cửa phòng tắm đúng lúc bị gõ, giọng nói của Thẩm Diên Phi tùy ý truyền vào: "Đừng hoảng, cầm nhầm cũng không sao, cái có đường kẻ đen cũng mới, tôi chưa dùng bao giờ. "

Tâm trạng của Khương Thời Niệm đã trở lại sau nhiều lần trắc trở.

Anh không thể nói điều đó sớm hơn sao!

Ông chủ Thẩm chỉ bằng vài câu nói đã có thể thao túng lòng người, nhưng không thể bắt lỗi, thật sự không chơi lại anh mà.

Khương Thời Niệm thả chậm tốc độ tắm gần một tiếng, cô chọn bộ đồ cotton đứng đắn nhất từ ​​​​tủ treo đồ ngủ tạm thời trong phòng tắm và mặc vào, chuẩn bị tâm lý lần đầu tiên chung chăn chung gối trước khi ra ngoài.

Trong phòng ngủ có bật hai chiếc đèn tường, Thẩm Diên Phi đã đi tắm ở một phòng khác, chỉ mặc một bộ đồ ngủ sẫm màu dựa vào đầu giường, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lộ ra vẻ lạnh lùng trong công việc.

Khương Thời Niệm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lại gần từ đầu giường bên kia, ngồi vào một góc, cẩn thận vén chăn lên, nhanh nhất có thể nằm vào bên trong.

May mắn thay, chiếc giường đủ lớn.

Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đập mạnh.

Khương Thời Niệm quay lưng lại với Thẩm Diên Phi, nắm lấy chăn bông, lắng nghe chuyển động của anh, cầu nguyện cho đêm cùng phòng đầu tiên sẽ diễn ra suôn sẻ.

Vài giây sau, những ngón tay mát lạnh của người đàn ông đột nhiên tiến đến, cô còn chưa kịp theo bản năng rụt người lại, chúng đã hạ xuống móc lấy đuôi tóc đang xõa trên gối của cô.

"Không sấy đã ngủ?"

Khương Thời Niệm nhớ lại vừa rồi, khi cô sấy tóc thực sự quá lơ đãng, chắc chưa sấy khô đã ra ngoài.

Cô muốn phản bác không sao, nhưng Thẩm Diên Phi đã rời khỏi máy tính, vén chăn ra khỏi giường, cầm lấy máy sấy tóc, dùng hai tay nắm lấy cánh tay cô, xuyên qua chăn bế cô từ trên giường xuống, ở sau ôm lấy mái tóc dài buông thả của cô trong lòng bàn tay, sấy khô bằng tốc độ gió trung bình ấm áp.

Khương Thời Niệm ngồi ở trên giường không dám động đậy, máy sấy tóc phát ra tiếng vù vù nho nhỏ. Cô dùng tay nắm chặt ga trải giường dưới chăn, đôi mi rũ xuống lặng lẽ phủ một lớp sương mỏng.

Đây là lần đầu tiên...có người sấy tóc cho cô.

Trước đây có một lần, khi cô cùng Thương Thụy đi biển, tóc cô bị ướt, lúc sấy tóc đến nỗi tê tay ở bồn rửa mặt công cộng của cổng khách sạn, nên nhờ Thương Thụy sấy cho xong. Hắn mỉm cười đòi hôn, không hôn thì không chịu sấy giúp. Lúc đó cô không chịu phối hợp, khiến vẻ mặt Thương Thụy mất hứng tối sầm, đặt máy sấy tóc xuống nói: "Không phải để tự khô là được sao, sấy làm gì chứ?"

Âm thanh dừng lại, những ngón tay dài của Thẩm Diên Phi luồn vào trong tóc cô.

Khương Thời Niệm không biết kích động từ đâu tới, khi anh đang muốn rút đầu ngón tay ra, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Trên mặt cô vẫn còn ửng đỏ sau một thời gian dài tắm rửa, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho khuôn mặt vốn đã sắc sảo mặn mà của cô, tia sáng vỡ vụn trong mắt cô hỗn loạn, ở dưới ngọn đèn lưu chuyển ra ngân hà.

Cô hỏi, "Làm một người vợ có ích cho anh thì cần những gì?"

Thẩm Diên Phi cụp mắt nhìn cô: "Khi em ra khỏi nhà này, đối mặt với người ngoài, em phải giả vờ yêu tôi."

Khương Thời Niệm tiếp tục hỏi: "Cụ thể là gì? Nhiều quá chắc không nhớ hết, trước hết là gần đây—"

Cô nghĩ đến hôn lễ tháng sau, Thẩm Diên Phi nếu muốn tổ chức nhất định là có mục đích thương mại, cần cô thể hiện, vì vậy cô quan tâm hỏi: "Ở hôn lễ, tôi có thể làm gì?"

Ánh mắt Thẩm Diên Phi tối sầm, lưng chậm rãi đè xuống, ở khoảng cách gần tiếp xúc với ánh mắt cô: "Em phải khoác lấy tay tôi, để tôi ôm, dựa vào tôi, còn có —— hôn tôi trên lễ đường."

Anh vừa nói, Khương Thời Niệm vừa xem xét độ khó, những cái trước thì không có vấn đề gì, ngay cả ôm cũng vậy, hôm nay đã thử qua, cô sẽ không mắc phải sai lầm, cho đến khi anh nói đến hôn, cô mới cảm thấy nghiêm trọng.

Môi Khương Thời Niệm vừa khô vừa ngứa, cô mím môi, xấu hổ hỏi: "Nhất định phải làm sao?"

Thẩm Diên Phi hỏi ngược lại cô: "Một đôi vợ chồng mới cưới yêu nhau đến mức không quan tâm đến ý muốn của gia đình, chẳng lẽ trong hôn lễ lại không có hành động thân mật tự nhiên sao?"

Khương Thời Niệm nuốt câu phản bác trở vào.

Ừ... có lý.

Sở dĩ anh cưới cô là để thị uy với nhà họ Thẩm, quậy càng lớn càng tốt, nếu không hôn, giống như trình độ hơi yếu kém.

Khương Thời Niệm giãy giụa một chút, buông bỏ lòng tự trọng không đúng lúc của mình, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chạm môi một cái là được rồi đúng không? Tại hôn lễ không cần quá... nghiêm túc nhỉ."

Thẩm Diên Phi im lặng, vẻ mặt khó lường nhìn cô, chỉ có thể cắn răng chịu đựng phân tích: "Kiểu qua loa, rất nhanh sẽ kết thúc, em không cần quá xấu hổ, về kinh nghiệm hôn em chắc chắn có, nên càng—"

Đang nói giữa chừng, cô kinh ngạc dừng lại khi bắt gặp đôi lông mày hơi nhướng lên của Thẩm Diên Phi, thận trọng nói: "Anh chưa từng sao? Với người anh thích ấy, chưa từng sao?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Diên Phi tối đến mức không nhìn thấy chút ánh sáng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm không lấy một lời, như đang tiến sâu hơn, một nơi mà chính cô cũng không thể tự mình khám phá.

Khương Thời Niệm vốn ít tiếp xúc bên ngoài, lại hỏi anh một câu hỏi mà cô không nên tò mò.

Thẩm Diên Phi sống ẩn dật, là người không thể với tới, người có thể lọt vào mắt anh, khiến động lòng muốn hôn, ngoại trừ ánh trăng sáng đã kết hôn, phỏng đoán không còn ai nữa.

Chưa từng hôn cũng là chuyện bình thường.

Cô vội vàng cứu vãn, bởi vì sốt ruột, không khỏi có chút vô sỉ: "Không sao, nếu như anh lo hiệu quả lúc đó không đủ tự nhiên, tôi... về phần này có kinh nghiệm hơn anh một chút. Nếu cần thiết, tôi có thể... giúp anh diễn tập trước......"

Thanh âm của Khương Thời Niệm dần dần trầm xuống, bị ánh mắt Thẩm Diên Phi bắt lấy, nhất thời quên nói, trong lòng bối rối khó tả.

Thẩm Diên Phi khẽ cười.

Cô nói về vấn đề này, cô có kinh nghiệm, có thể giúp anh.

Cái lỗ vô hình ở nơi thầm kín nhất trong đáy lòng ngang nhiên bị đâm vào, không một chút chuẩn bị.

Hóa ra cô tự tay làm, còn đau xé tâm can hơn mọi lần đứng từ xa dõi theo, hay nghe người khác nói.

Thẩm Diên Phi giơ tay che mắt Khương Thời Niệm, ấn cô nằm xuống, kéo chăn lên, thấp giọng hỏi: "Ngủ đi, nếu không đêm nay em đừng hòng ngủ."

-

Khương Thời Niệm bị anh đè như vậy, vốn tưởng rằng cô sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng cuối cùng, có thể là do hơi nóng còn sót lại trên tóc khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi đồng hồ báo thức reo lên, cô nhìn xung quanh theo phản xạ, Thẩm Diên Phi đã không còn ở trên giường.

Cô mới dậy nửa người lại ngã ra sau, dùng tay che mắt một lúc, đứng dậy rửa mặt, đi xuống lầu thì được dì cho biết hôm nay Thẩm Diên Phi đã rời đi rất sớm, trời chưa sáng đã đến công ty. Ngay sau đó cô nhận được một tin nhắn trên WeChat trên điện thoại của mình.

Ông chủ Thẩm dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để nói với cô: "Buổi tối tôi tan làm đến đài truyền hình đón em."

Khương Thời Niệm nhớ ra hôm nay là ngày mà một số tổ chương trình trong đài truyền hình đã lên kế hoạch ăn tối cùng nhau vào trước mùa xuân, buổi tối tan làm tụ tập đi ăn cùng nhau. Thân là mục tiêu trọng điểm, tất nhiên cô không dễ từ chối, nên đã sớm đồng ý.

Cô suy nghĩ rồi trả lời: "Tối nay ở đài có tiệc, khả năng sẽ rất muộn, tôi đi cùng đồng nghiệp, trợ lý sẽ đưa tôi về."

Chờ một hồi, Thẩm Diên Phi cũng không có trả lời, Khương Thời Niệm biết sớm muộn gì cũng nhìn thấy, cho nên cũng không lo lắng nữa.

Sau khi ăn sáng, đi đến đài truyền hình, quả nhiên các tổ chương trình đã bắt đầu nhắc trước, vì bữa tiệc tối nay mà hào hứng không thôi.

Cô nghe lỏm được ai đó nói chuyện riêng rằng sáng nay hình phạt cho Kiều Tư Nguyệt đã có. Theo quy định, cô ta bị đưa đến một đài địa phương, không thể ở lại thành phố, nếu thời gian sau có biểu hiện tốt mới có thể quay lại.

Nhưng tất cả những chủ đề nhắc đến Thẩm Diên Phi đều là tiếng la hét phấn khích bị đè nén, nói rằng Thẩm tổng là núi tuyết thật sự, khó mà tiếp cận, dùng mánh khóe với anh cũng vô ích, không ai qua mắt được anh, cũng chỉ chờ chương trình ghi hình để thỉnh thoảng nhìn thêm vài cái, miễn cưỡng được xem là nhiễm chút tiên khí.

"Haiz, cũng không phải, ngày hôm qua sau khi tan sở đến phòng trưởng đài gửi tài liệu, hình như tôi có nghe Thẩm tổng nói tháng sau để cả đài ta tham gia hôn lễ của anh!" Giọng nữ thì thào nói: "Tôi sững sờ luôn, chúng ta có xứng không? Đến tư cách quay phim chúng ta còn chưa đủ..."

"Trời ơi, mời cả đài?! Không, đợi chút! Thẩm tổng sắp kết hôn?!" Người kia suýt chút nữa làm đổ đồ, "Ai có thể xứng với nhà họ Thẩm? Trời ơi, có thân phận gì vậy!"

"Hơn nữa còn là cuộc hôn nhân chớp nhoáng. Trước đây hoàn toàn không nghe nói bên cạnh Thẩm tổng có người phụ nữ nào," Cảm thán kéo dài, "Rốt cuộc là vị tiên nữ có tiền có thế nào mà tốt số vậy—"

Khương Thời Niệm đúng lúc bỏ đi, không nghe nữa, không tự tin nắm chặt tay, nghe mọi người đàm tiếu, đến cô còn thấy tiếc và không đáng cho Thẩm Diên Phi.

Nhưng hiện tại, không ai trực tiếp liên hệ cô với Thẩm Diên Phi.

Khương Thời Niệm biết, Thẩm Diên Phi vẫn quan tâm đến những gì cô nói trước đây, ngay cả hôm qua anh công khai lên đài, cũng xử lý vấn đề một cách nhẹ nhàng và không lan truyền rộng rãi.

Gần cuối năm, công việc ở đài dày đặc, Khương Thời Niệm bận rộn đến gần tối, bị mọi người giục đi nhà hàng.

Khương Thời Niệm hỏi Đồng Lam: " Đã thay đổi địa chỉ sao? "

Đồng Lam kích động gật đầu: "Chị Niệm Niệm, tiệc tối hôm nay có tài trợ, cao cấp hơn trước đó nhiều!"

Khương Thời Niệm không quan tâm sẽ đi đâu, cô cùng Đồng Lam xuống lầu, vừa mặc áo khoác vào, điện thoại lại rung liên hồi, không cần nhìn cũng biết là tin nhắn chửi bới của bố mẹ Khương.

Kể từ khi sáng nay Kiều Tư Nguyệt bị phạt, điện thoại của cô chưa bao giờ yên lặng, rất nhiều tin có thể đâm cô nhói mắt cứ thế hiện ra, còn gọi điện không ngừng, cô chỉ đơn giản chọn tắt nó đi, cho đến bây giờ mới bật.

Khương Thời Niệm nheo mắt, bỏ qua những tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ đó, xóa thanh thông báo mà không cần nhìn kỹ, sau đó chuyển nó sang chế độ im lặng.

Cô vừa ra khỏi tòa nhà đài truyền hình, Đồng Lam đã nhạy bén chặn lại phía sau Khương Thời Niệm, cười nói: "Chị Niệm Niệm, trời trở gió rồi, chúng ta đợi chút nữa đi."

Khương Thời Niệm biết không phải như vậy, đúng lúc được các đồng nghiệp khác mời đi cùng, cô không chút do dự bước qua cửa kính, nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt đang đứng đó ôm đồ đạc của mình ở cuối bậc thang dài, tất cả người nhà họ Khương cũng có mặt, bao quanh cô ta ân cần hỏi han.

Là một trong số rất ít người biết chuyện, Đồng Lam thấp giọng thuyết phục: "Chị đừng buồn, cứ giả vờ như không thấy đi. Chẳng phải chị Tần Chi tối nay cũng đi ăn tối sao? Đi thôi!"

"Chị không sao, " Khương Thời Niệm khẽ mỉm cười, "Yên tâm đi."

Đồng Lam bảo vệ Khương Thời Niệm, dùng cơ thể để chặn lại, lợi dụng đám đông không để người nhà họ Khương phát hiện ra cô, nhưng khi đi ngang qua, giọng nói vẫn truyền đến rõ ràng.

"Tư Nguyệt khóc làm gì? Cùng lắm thì bỏ công việc này đi, dẫn chương trình vốn không phải là công việc tử tế gì. Bố sẽ cho con mấy công ty, con làm không tốt cũng không sao, cứ từ từ học."

"Làm công ty gì chứ, cực biết là bao! Cô gái ở tuổi này phải làm việc nhẹ nhàng, nghe lời mẹ, đừng đến đài địa phương đó nữa, bố và anh trai không cần tiền của con, sau này con cứ kết bạn nhiều hơn, dạo phố làm mặt, nếu muốn học thêm thì ra nước ngoài. Nếu Thương Thụy đối xử không tốt với con, mẹ sẽ chọn cho con người khác."

Khương Dương không nhiều lời, nhưng cũng thấp giọng bày tỏ ý kiến ​​của mình: "Có gia đình thương em, em còn sợ cái gì, những chuyện khác không cần lo lắng."

Kiều Tư Nguyệt lẩm bẩm: "Nhưng Thời NIệm..."

"Nhắc đến nó làm gì! Nghe thôi đã thấy xui xẻo!" Giọng điệu vừa rồi còn an ủi đột nhiên lạnh lùng, "Nó xuất thân từ cô nhi viện, sinh ra đã có gen kém cỏi, đúng là bao nhiêu năm nuôi dưỡng công cốc!"

Gió thổi làm tung góc áo Khương Thời Niệm, gần đây cô trở nên dũng cảm hơn, thậm chí muốn xông lên tranh luận với bọn họ một lúc, nhưng đám đông và ánh đèn rực rỡ của đài truyền hình nhắc nhở cô rằng cô cần thể diện, không thể trở thành người giống như họ.

Xe của đài đã đợi ở ven đường, Khương Thời Niệm cúi đầu, không thấy chiếc Maybach đậu ở nơi quen thuộc.

Hứa Nhiên không thể đi lên cướp người, khi Khương Thời Niệm rời đi, anh ta lập tức gọi điện, tiếng "Tam ca" đến mép môi, đột ngột đổi thành "Anh": "Chị dâu lên xe của đồng nghiệp rời đi rồi, chị ấy không để ý đến em, nhưng... Đám người khốn khiếp nhà họ Khương đang ở trước cửa đài truyền hình, tuy chị dâu có phẩm chất cao không thèm để ý đến họ, nhưng những người đó nhất định đã nói những điều tồi tệ."

Thẩm Diên Phi dừng công việc trước mặt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ: "Gia đình nhà họ Khương còn tự lo không xong, mà vẫn nằm mơ giữa ban ngày."

Hứa Nhiễm gật đầu: "Là chị dâu có lý có tình, không cần trực diện đối đầu."

Thần Diên Phi cười rất khẽ: "Vợ tôi là người tốt bụng, nhưng tôi không cần thể diện, cũng không bao giờ nói lý."

Anh đóng tài liệu lại, để mọi người trong phòng tản ra, đứng dậy nói với Hứa Nhiên qua điện thoại: "Cậu không cần đi theo, để tôi chờ cô ấy."

-

Địa điểm ăn uống là một câu lạc bộ chỉ dành cho thành viên có danh tiếng tương tự như Hải Vực, sức chứa của nó lớn hơn Hải Vực, có thể chứa một số lượng lớn các bữa tiệc. Tối nay, toàn bộ tầng một đã được đặt hết, một số tổ chương trình cộng lại lên đến hàng chục người. Vì chưa từng thấy nơi đốt tiền như thế, đi vào trong mà phấn khích đến múa may quay cuồng.

Khương Thời Niệm không thích náo nhiệt, vì vậy cô và Đồng Lam lặng lẽ ngồi trên ghế sofa cạnh tường và uống soda, bữa tối đã ăn kha khá, bây giờ là thời gian cho đồ ăn nhẹ và đồ uống.

Đồng Lam háo hức nhìn nhóm đồng nghiệp vừa hát vừa chơi board game, Khương Thời Niệm vỗ vỗ cô ấy: "Em đi đi, chị ở một mình cũng được."

Thấy vẻ mặt Khương Thời Niệm như thường, Đồng Lam yên tâm bước tới chơi, lúc này Tần Chi mới đến, vỗ vai cô: "Làm gì mà ngẩn người thế? Quả nhiên nơi như thế này không thể không có mình phải không?"

Tần Chi và Khương Thời Niệm là bạn cùng lớp đại học, học khác ngành, cả hai đều đứng đầu khoa, chưa tốt nghiệp đã đứng đầu trong lĩnh vực của mình. Tần Chi là phóng viên chụp hình, thường xuyên bay đi bay về, tính cách thoải mái, không giống tiểu thư nhà giàu chút nào.

Công việc cô ấy có nhiều liên hệ với đài truyền hình thành phố nên bữa tiệc hôm nay cô ấy cũng được mời đến.

Tần Chi vừa mới tăng ca xong, phi nước đại đến đây, nhìn thấy Khương Thời Niệm từ rất xa đang cụp mi, không nói gì. Cô ấy biết Khương Thời Niệm luôn trầm lặng không hay nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn ai, mà cứ buông thả cảm xúc xuống đáy.

Tần Chi đôi khi cũng nghi ngờ chính mình, nhìn bề ngoài thì có vẻ cô ấy kiên cường hơn Khương Thời Niệm rất nhiều, nhưng cứ thử tưởng tượng đến chuyện nhà họ Khương và Thương Thụy xảy ra trên người cô ấy, cô ấy ắt sẽ uất ức suy sụp, nhưng Khương Thời Niệm lại âm thầm chịu đựng, cho đến nay chưa một lần phàn nàn.

Khả năng phục hồi của cô, hay khả năng chịu đựng thương tích, mạnh mẽ đến mức vượt ra ngoài phạm vi, không cần hỏi sâu cũng có thể nghĩ đến việc cô đã trưởng thành như thế nào sau ngần ấy năm.

Khương Thời Niệm ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tần Chi: "Mình đã gọi đồ ăn riêng cho cậu, đợi cậu đến là ăn thôi."

Tần Chi chỉ cảm thấy khó chịu.

"Ăn cái gì, mình không đói, trừ khi cậu ăn với mình," Cô ấy làm nũng với Khương Thời Niệm, "Tốt nhất là cùng mình uống chút rượu trái cây, để thư giãn."

Khương Thời Niệm không cưỡng lại được, bị Tần Chi kéo đến quầy bar nơi đang pha chế rượu, bữa tối thịnh soạn cũng được dọn ra, Tần Chi chia cho cô một nửa, bảo người pha chế pha cho cô một ly không quá ngọt.

Tần Chi đẩy ly rượu cho Khương Thời Niệm: "Mùi vị này giống như nước trái cây, uống thử đi. Ta đã là bà Thẩm rồi, vậy thì còn cần quan tâm gì nữa!"

Khương Thời Niệm bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu, theo cảm xúc điều khiển, nếm thử một chút, nó thực sự rất ngọt, không có bất kỳ mùi rượu.

Tần Chi vừa ăn vừa nói: "Cái khác mình không để ý, mình chỉ lo nếu có một ngày nào đó Thương Thụy đột nhiên tỉnh ngộ, lại đến tìm cậu giải thích thì cậu có dao động không?"

Đầu lưỡi Khương Thời Niệm đắng chát, lại nhấp một ngụm: "Ngày hôm qua Thương Thụy tới đây, giải thích những chuyện anh ta làm đều là cố ý, anh ta không ngoại tình, cũng không hủy hôn."

Tần Chi suýt chút nữa nghẹn chết, ho khan mấy tiếng, thấp giọng kêu: "Cậu thì sao? Tâm tình của cậu như thế nào? Cậu sẽ không cho hắn cơ hội đó chứ!"

Hai má Khương Thời Niệm nổi lên một tầng mỏng đỏ ửng, cô tham lam uống mấy ngụm, mới chậm rãi nói: "Mình cảm thấy rất chán ghét, còn chán ghét hơn trước đây, mình cũng... Rất khó chịu."

Cô chống tay lên quầy bar, sau khi uống hết rượu trong ly, cô quay đầu áp má vào đó.

Cảm giác không thoải mái, cô thậm chí không biết nên giải thích với người khác như thế nào, giống như cảm giác của cô khi nghe được lời nói của nhà họ Khương trước cửa đài truyền hình ngày hôm nay.

Vốn tưởng rằng cô đã sớm không bị tổn thương, nhưng lại không khỏi nhớ lại quá khứ của mình. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cô thầm mong một ngày nào đó, nhà họ Khương có thể coi cô là con gái và em gái, có thể dịu dàng với cô một chút thôi cũng được, nhưng lại hết lần này đến lần khác nói với cô rằng.

"Học truyền thông còn chưa thỏa mãn?! Bộ dạng không đứng đắn như cô có thể làm người dẫn chương trình tin tức sao?! Cô có thể vào đài truyền hình là đủ lắm rồi! Đừng nói còn nhớ nhung đến công ty trong nhà nhé?? Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, đừng mơ giấc mơ viển vông đó ".

"Bạn học ra nước ngoài học chuyên sâu thì có liên quan gì đến cô? Tiền nhà họ Khương dễ kiếm như vậy sao? Cô nói cái gì, trả lại? Cô lấy cái gì để trả lại? Nhà họ Khương nuôi cô lớn, cả đời này cô đều mắc nợ thì trả làm sao!

"Nghỉ lễ rảnh rỗi cũng không học, không lo đám hoa ở sân sau, lại bắt chước người ta ra ngoài dạo phố? Đến khi nào thì cô mới nhìn nhận chính mình, thật sự nghĩ mình ở đây làm thiên kim tiểu thư à!" "

Có thể là còn nhỏ tuổi, quá khao khát tình cảm, cũng quá coi trọng ân tình. Cô đã luôn cố gắng, ngoan ngoãn, trở thành vật thay thế hoàn hảo cho Khương Ngưng, một con búp bê hoàn hảo, nghĩ rằng có thể một ngày nào đó, cô sẽ được gia đình cô yêu quý.

Nhưng hôm nay chính tai nghe thấy, cô đổi lấy tất cả cũng không có được, không phải bọn họ không có, mà là bọn họ luôn cảm thấy cô không xứng, cho dù là yêu đương, cô cũng quen với suy nghĩ rằng mình nên khoan dung và nhượng bộ.

Buồn thì nói cô không hiểu chuyện, không phối hợp thì nói cô làm giá, rõ ràng là Thương Thụy đã làm sai, còn ra vẻ kiêu ngạo nói kiểu bố thí, lại xem đó là xin lỗi.

Sau một thời gian ngắn ở bên Thẩm Diên Phi, cô ngày càng đối diện với con người quá khứ của mình một cách rõ ràng hơn.

Cô chưa bao giờ được yêu thương thực sự.

Điều nực cười hơn, là cô từng nghĩ thứ mình có được từ Thương Thụy, đã là tình yêu.

Cô không hiểu, nhưng đứa con của trời như Thương Thụy, sao có thể không hiểu? Chỉ là hắn thấy tính tình cô mềm mỏng dễ bắt nạt nên càng được nước làm tới, nhân danh tình yêu để thưởng thức sự chật vật của cô.

Quá kinh tởm.

Khương Thời Niệm tỉnh táo ngẩng đầu lên, hỏi người phục vụ rượu, "Tôi có thể uống thêm một ly nữa không."

Bartender đã sớm bị người đẹp mê hoặc, sao có thể không làm, Tần Chi thấy tâm trạng cô ổn định, phản ứng cũng bình thường, hơn nữa rượu thực sự không nặng nên cũng đồng ý.

Khương Thời Niệm lại uống một ly, lại nằm úp, trở đầu sang, dán mắt lên mu bàn tay. Một lúc sau, Tần Chi đột nhiên đứng dậy, phát hiện giữa ngón tay gầy gò trắng nõn của cô có giọt nước trong suốt.

Tần Chi vội vàng ôm lấy Khương Thời Niệm, lúc này mới phát hiện hai má cô đỏ bừng, không ngoan ngoãn mở mắt ra, cũng không có làm loạn, chỉ là yên lặng rơi nước mắt.

Tần Chi lập tức đặt mình vào hoàn cảnh của cô, trong lòng đau muốn chết, đoán chừng cô căn bản chưa từng uống rượu, một lúc uống hai ly liền chịu không nổi.

Cô ấy lấy điện thoại từ trong túi của Khương Thời Niệm ra, đang băn khoăn không biết nên làm gì thì một thanh niên từ phía sau chạy tới: "Chị Tần Chi, chị Niệm Niệm không say đó chứ? Ở trong đài có việc gấp, cần tài liệu của tháng bảy, lúc đó chị Niệm Niệm có chụp ảnh, hẳn là ở trong album điện thoại, làm phiền chị gửi đến văn phòng giúp với."

Tần Chi phiền não xua tay nói mình biết rồi, thanh niên không nỡ rời đi, ở bên cạnh đưa tay giúp đỡ thì đột nhiên nhìn thấy điện thoại đã để im lặng của Khương Thời Niệm sáng lên.

"Có điện thoại —— Tam ca? Tam ca là ai?"

Tần Chi nhìn người gọi trên màn hình, đầu óc choáng váng.

Mẹ kiếp, người khác không biết Tam ca là ai, nhưng cô ấy thì có!

Tần Chi ôm lấy Khương Thời Niệm, tay cô ấy run rẩy, hắng giọng vài lần, mới sợ hãi nghe máy: "Alo, xin hỏi -"

"Niệm Niệm làm sao vậy."

Một giọng nói lưu loát lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến khiến hai mắt Tần Chi cay cay.

Trời ơi, đã gọi biệt danh luôn rồi!

Tần Chi vội vàng giả vờ bình tĩnh, dứt khoát nói: "Cậu ấy uống hai ly rượu trái cây, nên hơi say—"

Chưa kịp báo cáo đã cúp điện thoại, Tần Chi sửng sốt, thầm nghĩ Thẩm tổng không thích vợ mình uống rượu, cũng lười quan tâm. Đang định thầm mắng tên đàn ông nào cũng giống nhau, liền nghe cánh cửa phía sau truyền tới tiếng động.

Toàn bộ hội trường ở tầng một vẫn rất ồn ào, nhưng dường như vào một thời điểm nào đó, tiếng ồn ào từ mọi hướng đột nhiên ngừng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân đến gần.

Tần Chi đã mơ hồ nghe thấy tiếng hét có chút vặn vẹo do kiềm chế quá mức, cô ấy còn chưa kịp quay đầu lại, Khương Thời Niệm ở trong ngực đã bị một đôi bàn tay xương khớp nắm lấy.

Cô ấy nín thở ngước mắt lên, mở to mắt nhìn người đàn ông mà cô ấy chỉ thấy trong các video tin tức, cầm áo choàng quấn lấy cả người Khương Thời Niệm, cổ áo che phủ cái cằm xinh xắn của cô.

Anh cúi người bế cô lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô, để cô ngoan ngoãn vùi gương mặt đẫm lệ vào cổ anh, sau đó hướng mắt đến để lại một câu: "Cảm ơn cô đã quan tâm đến vợ tôi."

Chân Tần Chi loạng choạng, chiếc ghế đổ xuống, tiếng vang bất ngờ đánh thức tất cả đồng nghiệp đài truyền hình trong phòng, cũng khiến Khương Thời Niệm cau mày.

Thẩm Diên Phi cúi đầu chạm nhẹ vào trán Khương Thời Niệm, môi cô mím chặt, mùi rượu nồng nặc.

Tần Chi ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã loạn rồi.

Đây chẳng lẽ là thỏa thuận hôn nhân mà Niệm Niệm nói sao?! Cặp vợ chồng giả?! Con mẹ nó, đây mà gọi là hôn nhân giả?!

Thẩm Diên Phi khẽ cúi đầu, thanh âm không lớn, nhưng cũng không có che giấu, đôi mắt đen láy đơn giản nhìn chung quanh, ôn nhu nói: "Niệm Niệm uống rượu không tốt, tôi đưa cô ấy về nhà, xin lỗi không tiếp chuyện được, bữa tiệc tối nay cứ tính hết cho tôi."

Vẻ mặt Tần Chi hoàn toàn mất kiểm soát, cô ấy đã thắc mắc, bình thường đài truyền hình chi ít tiền cho hoạt động như vậy, sao đột nhiên lại mạnh tay đến đây ăn? Thì ra chồng của Niệm Niệm là người âm thầm chủ trì ở phía sau?!

Khương Thời Niệm hơi khó chịu vùng vẫy, Thẩm Diên Phi ôm chặt cánh tay cô để bảo vệ đầu, quay người và bước ra khỏi tầng một, nơi gần như tĩnh lặng của câu lạc bộ. Ô tô đậu ngoài hành lang, cửa được mở rộng, hôm nay đổi thành một chiếc xe địa hình lớn, không gian rộng rãi, anh liền bế Khương Thời Niệm lên xe.

Tần Chi thở hổn hển, từ phía sau đi tới, cẩn trọng nói: "Ừm, Thẩm tổng... Niệm Niệm vẫn còn công việc cần anh giúp đỡ. Phải gửi ảnh chụp tài liệu tháng 7 trên điện thoại của cậu ấy cho văn phòng của đài truyền hình."

Cô ấy nói xong nào dám làm phiền, biết ý mà tránh đi.

Lý trí của Khương Thời Niệm dần bị rượu xâm chiếm, cô muốn mở mắt ra nhưng dùng hết sức cũng không mở được, ý thức trở nên mơ hồ, không biết mình đang ở đâu.

Nhưng cô biết khóc xong là có thể vĩnh viễn cắt đứt quá khứ, cho dù là nhà họ Khương hay mối quan hệ nực cười đã kết thúc, tất cả đều sẽ bị đốt thành tro, không thể động đến bất kỳ cảm xúc nào của cô nữa.

Khương Thời Niệm cảm thấy thân thể khẽ lắc lư, có người gắt gao ôm lấy cô, ký ức của cô hỗn loạn, cô theo bản năng cho rằng người kia là Thương Thụy, liền cảm thấy buồn nôn dữ dội, cố hết sức đẩy mới thoát ra được.

Cô đã có gia đình, là vợ của người khác, thứ chó má đừng dây vào cô!

Nhưng cái ôm đó càng lúc càng chặt, dù cô có chống cự thế nào cũng không khỏi áp chặt cô vào lòng.

Tiếng nhịp tim đó rất dữ dội và mạnh mẽ, mang sự ác ý kích động màng nhĩ của cô, khiến cô có thể khóc lớn hơn. Chính cô cũng không chắc, chỉ là bắt đầu sợ hãi, sợ rằng mình không thể thoát khỏi nó, vì vậy cô đấu tranh kiên quyết hơn, dây thanh quản run rẩy.

"Thương Thụy... Thương Thụy, anh..."

Đôi mắt cô ướt đẫm đỏ hoe, nghẹn ngào đến vỡ vụn.

"Thương Thụy..."

"Đừng chạm vào tôi......"

Xe vẫn chạy với tốc độ cao, màn đêm ngoài cửa sổ bao phủ một tầng sương mù ảm đạm, ngọn đèn vừa sáng vừa mờ, thỉnh thoảng chiếu sáng gò má của Thẩm Diên Phi, nhưng rất nhanh lại biến mất trong bóng tối.

Cơ bắp trên cánh tay anh căng đến mức cứng rắn, anh dùng sức ôm lấy thân thể đang co giật của Khương Thời Niệm, nước mắt của cô đã giàn giụa trên vai anh, đôi mắt đờ đẫn, đôi môi khô khốc gọi tên Thương Thụy hết lần này đến lần khác.

Thẩm Diên Phi nhắm hờ mắt.

Trái tim đã sớm bị đục khoét, chỉ là cho đến giờ phút này, nước mắt tích lũy từ lâu của cô cứ tuôn ra, khóc lóc gọi tên Thương Thụy, thì cảnh tượng cặp vợ chồng sắp cưới hôn nhau mà anh đã tận mắt chứng kiến trong tiệc đính hôn, hay cảnh anh ở trong xe, cách một con đường nhìn thấy Niệm Niệm đang trong tiệm đồ cưới, đều trở thành nỗi đau xót xa của hiện tại.

Trái tim của vợ anh, không có anh, mà đầy những vết sẹo do người khác để lại.

Điện thoại của Khương Thời Niệm được đặt bên chân Thẩm Diên. Anh mở album ảnh ra, trực tiếp kéo đến tháng bảy để tránh nhìn thấy những thứ khác, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những bức ảnh chụp chung.

Mỗi khung hình đều có thể xé bỏ sự dịu dàng và điềm tĩnh mà anh đang giả vờ, đồng thời phơi bày sự ghen tuông ra bên ngoài.

Khương Thời Niệm thực sự không có sức mạnh để thoát khỏi vòng vây, hai cổ tay của cô bị nắm lấy, xương cốt đau nhức làm cô buộc phải bất lực, theo hơi thở dồn dập trước mặt, cô đột nhiên di chuyển, đôi mắt cô mờ đi, cắn vào một bên cổ của người kia, tức giận đến mức dùng hết sức lực, chỉ muốn cắn đứt động mạch cho rồi.

Răng cô cắn đến trầy da, ngậm vào chút máu tiếp tục cắn sâu, buộc đối phương phải buông ra.

Cắn chết... cái tên chó má này!

Thẩm Diên Phi không đẩy cô ra mà vẫn ôm cô vào lòng, thậm chí còn quay đầu mặc cho cô cắn.

Nghe thấy trong cổ họng cô có tiếng thút thít, anh dùng đầu ngón tay lau đi hàng mi đẫm lệ của cô, đỡ gáy cô, dung túng cho cô tiếp tục, khi cô mệt mỏi buông ra, anh mới đè xuống hôn lên mắt cô, mút lấy những phần ẩm ướt.

"Bận tâm hắn ta vậy sao?"

Anh kề sát cổ cô, nói tiếng rất khàn.

"Đổi thành anh được không?"

-

Khương Thời Niệm cảm thấy hẳn là cuối cùng cô đã cắn rất mạnh, mới yên tâm ngã ra, mất đi ý thức. Đợi đến khi cô mở mắt ra, cô đã nằm trên giường trong phòng ngủ chính ở vịnh Vọng Nguyệt, như thể bữa tối ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng không đáng kể.

Thậm chí đã vạch rõ ranh giới với quá khứ của cô một cách vĩnh viễn.

Cô sững sờ một lúc mới dần định thần lại, đồng tử không khỏi co rút lại, vén chăn lên nhìn, áo khoác và váy đã biến mất, nhưng đồ lót vẫn còn ở đó, không bị động đến, mặc dù cơ thể nhức nhối không còn sức lực, nhưng rất sạch sẽ, đã được xử lý kỹ càng.

Khương Thời Niệm ôm trán ngồi dậy, cầu mong người giúp cô là dì.

Cả thể chất và tinh thần của cô đều thoải mái một cách khó hiểu, cô vội vàng rời khỏi giường, tắm rửa đơn giản rồi đẩy cửa ra, dép còn chưa đeo ngay ngắn, phát ra tiếng lạch bạch. Cô bước nhanh đến khúc cua ở hành lang, thời điểm vừa muốn đi xuống lầu thì dừng lại, nghiêng người trốn sau vách tường, chậm rãi hít một hơi, sau đó cẩn thận nhìn xuống dưới.

Lúc này rõ ràng đã muộn, tại sao Thẩm Diên Phi còn ở nhà, dưới lầu còn có hai trợ lý đặc biệt.

Càng nhìn, Khương Thời Niệm càng cảm thấy kỳ lạ.

Ánh mắt của hai trợ lý đặc biệt thất thường, cực kỳ mất tự nhiên, thỉnh thoảng lại bị vị trí nào đó bên trái cổ của Thẩm tổng hấp dẫn, đến ngạt thở không dám lộ ra.

Sau khi Thẩm Diên Phi làm xong việc, anh liếc nhìn sang phía đối diện, sau đó khẽ đóng lại cổ áo sơ mi đã cởi hai cúc.

Trên thực tế, có đóng hay không cũng không có gì khác biệt, bởi vì căn bản không che được, hơn nữa Thẩm tổng dường như cũng không có ý định che.

Trên chiếc cổ mảnh khảnh hoàn mỹ có một vết răng rất tinh xảo, thậm chí còn có một chút vết máu.

Thẩm Diên Phi nhướng mi, bình tĩnh nói: "Thú vui vợ chồng, bà xã quá nhiệt tình, có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên không, đương nhiên không!" Hai trợ lý đặc biệt gần như lập tức tuyên thệ trung thành, "Thẩm tổng, ngài nói đùa thôi, chúng tôi căn bản không có nhìn thấy."

Khi phòng khách trở nên yên tĩnh, mọi người đã rời đi, Thẩm Diên Phi dựa vào ghế sô pha, thờ ơ nhìn một góc của tầng hai, chậm rãi hỏi: "Bà Thẩm nhìn đủ chưa?"

Khương Thời Niệm thực sự nghi ngờ rằng cô say rượu, bị ảo giác hoặc có vấn đề về thị lực, nếu không, làm sao cô có thể nhìn thấy một Thẩm tổng quyền lực lại có dấu răng chói lọi trên cổ.

Cô áp lòng bàn tay lên trán, tận lực trấn tĩnh lại, liên tục nhớ lại ngày hôm qua, cho rằng chuyện này hẳn không liên quan đến mình, cô không thể làm chuyện phản nghịch như vậy.

Khương Thời Niệm bước nhanh xuống cầu thang, xuất phát từ sự quan tâm của người vợ, cô cẩn thận bước tới và quan sát.

Thẩm Diên Phi cũng rất hào phóng, anh vén cổ áo sơ mi xuống và quay đầu sang một bên, cho cô xem bao nhiêu tùy thích.

Sắc mặt Khương Thời Niệm tái nhợt, vết răng thật sâu, đối phương cũng thật là tàn nhẫn, nhưng với tính cách của Thẩm Diên Phi, sao có thể để trên người mình xuất hiện những vết như vậy.

Cô cau mày hỏi: "Sao bị vậy? Ai dám làm vậy với anh."

Thẩm Diên Phi thâm ý nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Ai? Bà Thẩm không nhớ sao?"

Khương Thời Niệm oan ức, cô hoàn toàn không nhớ gì, cô chỉ nhớ rằng cô đã cố gắng hết sức để trừng phạt kẻ cặn bã, chuyện dấu răng tại sao lại hỏi cô?!

"Anh sẽ không muốn nói là tôi chứ?" Cô nghi hoặc nói: "Làm sao có thể? Chuyện như vậy tôi không thể làm."

Thẩm Diên Phi gật đầu: "Được, không thừa nhận phải không?"

Khương Thời Niệm không thể phản bác lời nói của anh, không tránh khỏi xích lại gần anh hơn, muốn nhìn kỹ hơn vết thương mập mờ ấy.

Thẩm Diên Phi đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước.

Anh bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, cô hơi khom lưng đứng trước mặt anh, bị sức mạnh đẩy ngã về phía anh, tuyệt vọng đè lên vai anh.

Hơi thở chạm vào nhau, quấn lấy và hòa quyện thật chặt, dang díu cùng một chỗ.

Mạch đập của Khương Thời Niệm tăng nhanh không thể kiểm soát, khi cô thức dậy vào sáng nay, đã tùy tiện mặc một chiếc áo len dệt kim cao cổ mỏng, làm bằng tằm, vừa vặn với cơ thể, đường nét của lồng ngực phập phồng và cổ họng đang chậm rãi ép xuống đều lộ ra trước mắt anh.

Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm cô: "Nhất định phải tái hiện lại thì bà Thẩm mới chịu đối diện phải không?"

Trước khi âm thanh vụn vỡ trong cổ họng của Khương Thời Niệm có thể được thốt ra, má cô đã bị những ngón tay khô nóng nhẹ nhàng áp vào, cô quay sang một bên, để lộ chiếc cổ thanh mảnh đang căng cứng của mình.

Nó được bọc trong một lớp vải mỏng, động mạch cổ có chút động đậy.

Yết hầu của Thẩm Diên Phi cử động, giơ tay ôm lấy eo cô, để cô khoác lấy mình, trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này cô không thể phản kháng, khoảng cách giữa họ đã gần, hơi thở nóng bỏng.

Anh cụp mắt cúi đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, xuyên qua một lớp vải bọc, nhẹ nhàng cắn lấy cô, dùng lực thích hợp, chìm vào giữa da thịt nóng bỏng của cô.

Cô cử động trong tiềm thức, ngược lại khiến chiếc cổ áo được kéo xuống

Lớp da không còn được che phủ, bị cắn lấy nhẹ nhàng một cách khắc chế.

Khương Thời Niệm như bị điện giật, không tự chủ được run lên, hương vị cắn người bị chấn động kéo trở lại trong răng môi của cô.

Thẩm Diên Phi nếm thử một lúc, sau đó quay mặt sang nhìn cô, với đôi mày rậm và đôi mắt nghiêm trang.

"Vợ à, em định chịu trách nhiệm với tôi thế nào đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK