• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần mười hai giờ trưa, Mai Khải Bằng cố kìm nén sung sướng giữ thái độ nghiêm chỉnh rời bàn làm việc đi đến chỗ An Lạc ngồi bàn gần đó. Trong khóe mắt thấy Mai Khải Bằng đến, hô hấp An Lạc bất giác trở nên khó khăn, bàn tay đang gõ phím không tự chủ được mà run nhẹ.

Mai Khải Bằng càng đến gần, ghế An Lạc tự động nhích xa một chút như nam châm cùng cực. Đáy mắt anh ta lộ rõ ý cười, biết cô đang xấu hổ về chuyện tối qua nhưng anh ta vẫn không có ý định bỏ qua.

Bất ngờ chộp lấy thành gác tay ghế của An Lạc, Mai Khải Bằng xoay cô sang đối diện với anh ta. Hai mắt cô trừng trừng nhìn chỗ khác, nhìn dáng vẻ này khiến anh ta không nhịn được bật cười: “Chỉ là một nụ hôn, em muốn tránh anh như vậy sao?”

An Lạc liếc nhìn số giờ hiển thị trên góc màn hình máy tính, thời gian vừa vặn đúng mười hai giờ, cô vui mừng tìm cớ tránh đi: "Tới giờ nghỉ rồi, em đi ăn trước."

Mai Khải Bằng thong thả nắm lấy cổ tay An Lạc, giữ cô gái đang vội vàng như chạy giặc kia lại, bình tĩnh nói: "Anh đặt chỗ rồi, không lẽ em định để anh đi ăn một mình."

"Em..." An Lạc ngập ngừng không tự nguyện, còn chưa xác định được bản thân muốn hay không muốn đã bị Mai Khải Bằng kéo đi.

Kết thúc bữa trưa, Mỹ Ngọc trở về sở trước. Ra đến cửa chính của nhà hàng, Phí Phí chần chừ không muốn đi về cùng Lãnh Ngôn, liền tìm cớ trốn tránh: "Anh về trước đi, em cần đi mua chút đồ."

Lãnh Ngôn đưa mắt nhìn biểu cảm Phí Phí đánh giá, nếu bây giờ anh không hiểu cô thì có lẽ cũng chẳng ai hiểu được. Mỗi khi Phí Phí trở nên trầm lặng, tức cô đang có tâm sự trong lòng.

"Anh đưa em đi."

"Không cần." Phí Phí chưa suy nghĩ đã dứt khoát từ chối: "Không tiện đâu, anh về trước đi, em sẽ về sau."

Nói rồi Phí Phí quay lưng nhanh chóng bỏ đi, không cho Lãnh Ngôn cơ hội cản trở. Nhưng chỉ được vài bước, anh bỗng chặn trước mặt, không nói lời nào đã trực tiếp vác cô lên vai đi về hướng tầng hầm đỗ xe.

Kim đồng hồ nhích dần, bên ngoài trời sập tối, đến khi tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ một hồi mới đánh thức được Phí Phí dậy.

Toàn thân Phí Phí ê ẩm đau nhức, ý thức không cách nào nhớ nỗi Lãnh Ngôn đã "lật qua lật lại" thân xác cô bao nhiêu lần.

Cực nhọc vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, Phí Phí nửa tỉnh nửa mơ lên tiếng: "A lô..."

"Em đang ngủ trưa hay ngủ tối đấy?" Giọng Tiêu Chấn Nam thể hiện ý cười, rất nhanh lấy lại sự nghiêm chỉnh nói vào vấn đề: "Em đang ở một mình à?"

Phí Phí giương to mắt nhìn xung quanh một lượt, ngái ngủ đáp: "Một mình, sao thế anh?"

"Sắp tới, em được gặp lại cậu rồi."

Tinh thần Phí Phí lập tức tỉnh táo, theo phản xạ tự nhiên bật dậy: "Anh nói thật sao?"

Tiếng cười khẽ của Tiêu Chấn Nam truyền đến: "Thật, lúc nãy cậu gọi cho anh nhờ chuyển lời hẹn gặp cho em, hai năm không gặp cậu nhớ em đến mức khóc nức nở."

Phí Phí nghe đến cũng vô thức bật cười. Cô đương nhiên hiểu rõ mảng yếu đuối này của cậu ruột, mỗi lần có chuyện gì dính đến cô, cậu không cười thì cũng khóc.

Chính vì lẽ đó, Phí Phí không muốn cậu bận lòng mà quyết tâm cắt đứt liên lạc, nếu không có lẽ một ngày tám mươi tám cuộc gọi cũng chưa đủ để cậu của cô bày tỏ nỗi nhớ cháu.

Kết thúc cuộc gọi với Tiêu Chấn Nam, Phí Phí chống đỡ bước xuống giường lấy quần áo đi tắm.

Ăn tối qua loa với người giúp việc, Phí Phí một mình ra ngoài đi dạo.

Đường phố về đêm lấp lánh, những bảng hiệu đèn LED màu sắc nổi bật thi nhau chiếm sự chú ý. Phí Phí bỏ hai tay vào túi áo khoác, thong thả đi bộ trên vỉa hè.

Ngày trước, Phí Phí chỉ có một khao khát duy nhất là mau chóng thoát khỏi cuộc sống tồn tại Lãnh Ngôn trong đó. Nhưng giờ đây, khi mong ước đến gần, cô lại nơm nớp lo sợ viễn cảnh chia ly đau đớn xảy ra với mình.

Cô thừa nhận trái tim mình bị Lãnh Ngôn làm mềm hóa, nhưng ý thức giữa ranh giới của cảnh sát và tội phạm rất rõ trong cô.

Giơ ngón tay áp út có hình xăm tên Lãnh Ngôn lên xem, nụ cười trên môi Phí Phí trở nên chua xót. Rồi một ngày nào đó, hình xăm này cũng phải xóa đi như chưa từng xuất hiện.

Đi mãi một lúc cũng đến bar, Phí Phí như theo thói quen không nhận thức được đường đi của mình. Dù sao cũng đã lỡ đến, cô muốn nhìn thấy phản ứng của Lãnh Ngôn khi thấy cô đến bất ngờ thế này.

Lúc lên lầu trên, Phí Phí tình cờ chạm mặt một cô gái trong phòng nghỉ, cô gái liền lay tay cô: "Sao mày ở đây? Chị tưởng mày đi chung với ông chủ chứ?"

"Hôm nay em không khỏe, ra ngoài đi dạo sẵn đường ghé."

Biểu cảm cô gái không tự nhiên, cứng nhắc nói: "Vậy... ông chủ tiếp... cô gái đó một mình à?"

Vừa nghe đến đây, Phí Phí lập tức hiểu ra cô gái được nhắc đến đó là ai. Ngay giây phút này, trong tư tưởng của Phí Phí chỉ tồn đọng một ý nghĩ, Lãnh Ngôn cố tình khiến cô không thể đến bar là để anh có thời gian ở riêng cùng Mỹ Ngọc, viện cớ công việc mà lén lút qua lại với nhau.

Đúng ngay lúc ấy, Lãnh Ngôn cùng Mỹ Ngọc từ trong phòng làm việc đi ra, từ xa thấy Phí Phí, anh liền cất tiếng gọi: "Phí Phí!"

Phí Phí lườm ngoắt Lãnh Ngôn một cái, chớp mắt liền xoay người bỏ đi.

Trước phản ứng của Phí Phí, Lãnh Ngôn sững sờ vài giây, vội nói với Mỹ Ngọc rồi đuổi theo cô.

"Không tiễn cậu nữa, gặp sau."

Chân vốn dài, không bao lâu Lãnh Ngôn đã đuổi kịp theo bước chân Phí Phí. Anh nóng lòng nắm tay cô giữ lại, nghiêm túc nói thẳng: "Phí Phí, lần này anh làm việc, không phải muốn chọc ghen em đâu."

Phí Phí từ tốn gạt tay Lãnh Ngôn ra khỏi tay mình, bình thản đáp: "Vì biết anh bận công việc nên em mới không làm phiền, vừa lòng anh chưa?"

Nghe bốn chữ cuối, Lãnh Ngôn cảm giác như sét đánh ngang tai, cả câu đó của cô có khác gì đang nói "Từ nay trở đi tôi sẽ không quan tâm tới anh nữa, anh hài lòng rồi chứ gì?".

Phí Phí vừa nhấc chân đã bị Lãnh Ngôn bế bổng lên, trong lúc khó chịu vùng vẫy, đầu mũi cô lướt qua cổ áo anh bất giác khựng lại.

Mùi nước hoa trên người Mỹ Ngọc rất dễ nhận ra, còn trên người Lãnh Ngôn chỉ thoang thoảng mùi sữa tắm. Mà Phí Phí nhớ rất rõ, mùi sữa tắm ở nhà và ở trong phòng làm việc ở bar là hai loại khác nhau, chứng tỏ anh không hề lăng nhăng bên ngoài.

Ôm cổ Lãnh Ngôn ngửi thật kỹ, Phí Phí cũng xác nhận được là bản thân đã quá nhạy cảm. Kể từ sau vụ Mạn Vân Nghi, Phí Phí đều nảy sinh ác cảm với những người phụ nữ có tài sắc xung quanh Lãnh Ngôn, không phải vì ghen, mà vì đề phòng họ có hành vi xấu như lần trước.

Phí Phí đang phản kháng đột nhiên lại yên tĩnh, Lãnh Ngôn hoài nghi hỏi: "Phí Phí, em sao vậy?"

Hai tay Phí Phí ôm cổ Lãnh Ngôn, ngả đầu lên vai anh, mệt mỏi nói: "Hôm nay không tìm thấy bằng chứng ngoại tình, tạm thời tha cho anh."

Nghe xong Lãnh Ngôn liền bật cười thành tiếng, bàn tay cố tình xòe ra ôm lấy mông cô, chính trực phản bác: "Anh ngoại tình khi nào? Đều do em ghen mờ mắt!"

Ngón tay Phí Phí mon men trên cổ Lãnh Ngôn, không chút đắn đo nắm lấy vành tai anh nhéo mạnh, thản nhiên hỏi: "Ai dạy em ghen?"

Tai Lãnh Ngôn bị nhéo đau đến nhăn mặt, trên môi vẫn lộ ra nụ cười nịnh bợ dù cho cô không nhìn thấy: "Anh cũng đâu có ngờ, em tiếp thu cái gì cũng chậm, riêng mảng đó thì lại giỏi vượt bậc."

Phí Phí không buồn cãi nữa, trực tiếp nhướng đầu cắn mạnh vào tai anh. Lãnh Ngôn đau đến mức hai mắt híp lại, miệng vẫn cố nhịn không phát ra tiếng để cô trút giận.

Tan làm sớm một bữa, Lãnh Ngôn xem như bù đắp tạm thời cho Phí Phí sau thời gian bỏ bê cô.

Trong phòng ngủ nằm trên giường, Phí Phí mặc đồ ngủ là quần ngắn, Lãnh Ngôn lúc này mới chú ý đến những vết bầm trên chân cô. Anh đến xoay hai chân cô kiểm tra, bất an hỏi: "Có phải thiếu máu nữa không, sao em lại bất cẩn làm bầm chân nhiều như vậy?"

Phí Phí tròn mắt nhìn Lãnh Ngôn, thiếu chút nữa vung chân đá thẳng vào mặt anh, lúc này tức cười nhưng muốn tức nhiều hơn muốn cười.

"Anh có biết tại sao em lại bị bầm nhiều như vậy không?"

"Tại sao?" Lãnh Ngôn thiệt tình hỏi lại.

Phí Phí nhìn anh chằm chằm, không nhanh không chậm đáp: "Do va vào miệng anh đấy."

Nét mặt Lãnh Ngôn thoáng lên nét cứng đờ, sực nhớ ra đúng là trước khi "hành sự" vào buổi trưa chân Phí Phí vẫn còn rất trắng trẻo lành lặn, chỉ là không ngờ mấy tiếng trôi qua, "vết hôn" đó của anh đều chuyển thành vết bầm đúng nghĩa.

Anh cười cười đi lấy thuốc tan máu bầm mang đến thoa lên cho Phí Phí.

Thoa thuốc xong Lãnh Ngôn đến nằm cạnh Phí Phí, điện thoại cô bỗng có người gọi đến. Phát hiện là An Lạc gọi, sợ An Lạc nói ra chuyện không nên, cô cứng nhắc nhìn trộm anh, ngập ngừng bắt máy.

Bên đây còn chưa kịp nói gì thì bên kia An Lạc đã gấp gáp hỏi: "Phí Phí, lần đầu em từ chối Lãnh Ngôn bằng cách nào vậy?"

Lần đầu? Từ chối?

Phí Phí ngớ người trước câu hỏi của An Lạc, lần đầu và từ chối ấy chính là nói đêm đầu tiên của con gái?

Lần đầu, Phí Phí bị Lãnh Ngôn cưỡng bức thì lấy gì kinh nghiệm truyền đạt cho An Lạc cách từ chối?

Tiếng cười khẽ của Lãnh Ngôn truyền đến, anh đá mắt nhắc nhở: "Em mau chỉ cô ta cách từ chối lần đầu đi."

Khóe miệng Phí Phí giật giật, thành thật khuyên nhủ An Lạc: "Chị, cứ thẳng tay mà đánh, còn lại đều không ăn thua. Lần đầu của em... không kịp từ chối."

Đợi Phí Phí cúp máy, Lãnh Ngôn lúc này mới chậm rãi nói thêm vào: "Em thấy như vậy có phiền không, lằng nhằng không rõ ràng, cứ trực tiếp mang lên giường giải quyết sau đó dính nhau luôn, đỡ tốn thời gian cưa cẩm."

Phí Phí cười lạnh khinh bỉ, nhàn nhã phản kích: "Vô liêm sỉ như anh thì có gì tự hào mà nói?"

Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên cao, tự tin đáp: "Có được em."

Phí Phí: "..."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK