Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Hoắc tiếp tục nói: "Là thế này, điều dưỡng bên khu T này gần như đang nói chuyện về Giáp Vân Ban, người bệnh này hai năm trước được đưa tới đây, mà trước khi hắn được đưa tới, hắn nói mình là đặc công, chấp hành nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, vẫn luôn trong tình trạng nghe theo mệnh lệnh, sau đó hắn đi bộ ở trung tâm thành phố... Bên đường cầm đao chém người, tạo thành hai chết ba thương, trong đó có một bé trai bị chém trọng thương, hiện tại còn nằm trong bệnh viện, trở thành người thực vật."

Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Vậy có phải đứa nhỏ kia họ Văn đúng không?"

Tiểu Hoắc: "Em thấy báo chí viết như vậy, sao cục trưởng lại biết?"

"Xem ra suy đoán của tôi đúng rồi, người áo đen Trì Sính thấy là phó viện trưởng Văn." Đây chính là báo thù cho con trai mà.

"Cục trưởng, em còn nghe bọn họ nói, trạng trái gần đây của Giáp Vân Ban vô cùng kỳ quái, bệnh đột nhiên vô duyên vô cớ chuyển biến xấu, cả ngày ngơ ra cười ngu, nằm cũng không nhúc nhích được. Đến nổi Trì Sính phòng đối diện, cũng bắt đầu cảm xúc không ổn định, lo âu khủng hoảng, nói mình không có bệnh tâm thần, bảo người khác báo nguy tới bắt cậu ta, nhưng không có ai đáp lại."

Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Được rồi, tôi đã biết. Tiểu Hoắc vất vả rồi, cậu lại..."

Không ngờ sắc mặt Tiểu Hoắc đột nhiên biến đổi: "Cục trưởng, em nhìn thấy phó viện trưởng Văn đi tới! Ông ấy mặc quần áo ngày thường, còn mỉm cười chào hỏi mọi người, nói là tới xem tình huống của Giáp Vân Ban."

"Tôi có dự cảm không tốt." Hoàng Phủ Tĩnh Quân nói: "Này có khả năng là lần xuống tay cuối cùng của viện trưởng Văn. Không được, tôi cũng muốn qua đó." Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị chạy tới khu T.

"Tĩnh Vân." Thích Dạ Tiêu bên cạnh như hồi thần lại, nắm chặt lấy tay của Hoàng Phủ Tĩnh Quân, "Anh đi cùng em."

Hoàng Phủ Tĩnh Quân nhìn ánh mắt kiên định kia, "Được."

(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không mang đi nơi khác.)

Nói xong liền ôm lấy bả vai Thích Dạ Tiêu, dịch chuyển tức thời mang anh tới khu T.

Khu T lúc này có vẻ trống không, đại khái bởi vì phó viện trưởng Văn tới nên nhóm điều dưỡng viên an tâm hẳn, cho nên đã trở về phòng trực ban.

Ở trong một góc hành lang, Hoàng Phủ Tĩnh Quân và Thích Dạ Tiêu hội họp với Tiểu Hoắc. Tiểu Hoắc chỉ chỉ cánh cửa đối diện, ý nói phó viện trưởng Văn đã đi vào.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân làm một phép nhỏ, nhìn thấy phó viện trưởng Văn đang đứng bên đầu giường Giáp Vân Ban, không nhúc nhích lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang dại ra của Giáp Vân Ban, từ từ lấy một cái ống chích từ trong túi áo...

"Không ổn!" Hoàng Phủ Tĩnh Quân vừa nói xong câu này, Kẻng đã phát ra tiếng cảnh cáo nhắc nhở cục trưởng Hoàng Phủ Tĩnh Quân không cần tùy ý nhúng tay vào chuyện thế gian.

Lúc này chỉ thấy Thích Dạ Tiêu đã tiến tới đá văng cửa, "Dừng tay!"

Phó viện trưởng Văn hoảng sợ, xoay người đầy kinh ngạc nhìn Thích Dạ Tiêu, "Bác sĩ Thích? Cậu làm gì vậy?"

Thích Dạ Tiêu nhìn khoảng cách từ ống tiêm tới làn da Giáp Vân Ban chỉ cách một lóng tay, vì thế giữ bình tĩnh đứng ở cửa, không đi lại gần, "Phó viện trưởng Văn, tôi đã biết chuyện của con ngài, cũng có thể hiểu được lý do ngài hận Giáp Vân Ban, nhưng chúng ta là bác sĩ tâm thần, Giáp Vân Ban là người bệnh, những hành vi đó của hắn..."

"Được rồi bác sĩ Thích, cậu không cần nói nữa." Mặt phó viện trưởng Văn hiện ra nụ cười khổ, "Đúng vậy, không sai, hắn ta là người bệnh, sẽ không bị phán tử hình, còn được đưa tới nơi này ăn ngon ngủ ngon, nhưng còn con tôi thì sao? Đứa bé ấy năm đó mới học tiểu học, cuộc đời của nó vậy mà tiêu rồi, việc tồn tại so với cái chết có gì khác nhau đâu!" Khuôn mặt vốn nhã nhặn lúc này lại trở nên dữ tợn, "Tôi đã rất nỗ lực xúc động muốn giết chết thằng khốn này, yên tâm đi, đồ trong ống tiêm này không lấy mạng của gã, đây là thuốc tôi mới nghiên cứu ra, chỉ tới lấy thằng này làm thực nghiệm, chỉ thế mà thôi, coi như gã vì y học mà cống hiến đi, trên người gã nợ máu chồng chất, đây cũng coi như chuộc tội."

Mà Giáp Vân Ban lúc này đã trở thành thằng ngốc không còn năng lực hoạt động, nét mặt cũng chỉ có một biểu tình.

Thích Dạ Tiêu: "Thân là bác sĩ, tự mình lấy người bệnh làm vật thí nghiệm, dẫn tới tình trạng người bệnh chuyển biến xấu, chẳng lẽ đây không phải là phạm tội?"

Phó viện trưởng Văn lạnh lùng nói: "Bác sĩ Thích, đừng xen vào việc của người. Tôi nói rồi, tôi đã cố gắng để mình không giết gã, cậu còn chưa nghe rõ sao?"

"Phó viện trưởng Văn, đưa ống chích trong tay ngài cho tôi, tất cả vẫn còn kịp." Đồng thời tiến một bước nhỏ về phía trước.

"Không còn kịp nữa rồi! Đừng có tới đây!" Hai mắt phó viện trưởng Văn đỏ bùng, xách Giáp Vân Ban lên, dùng một tay nắm chặt gã, tay khác dùng ốm chích muốn đâm vào động mạch của Giáp Vân Ban.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Tĩnh Quan sau một luồng sáng xuất hiện bên người Thích Dạ Tiêu, vung tay lên, ống chích trên tay phó viện trưởng Văn đã rơi xuống đất vỡ tan tành.

Phó viện trưởng Văn vẻ mặt không thể tin nổi ngã ngồi xuống đất, Giáp Vân Ban cũng như bao tải ngã xuống bên cạnh.

Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghe thấy Kẻng vang lên 'Lượng điện sắp hao hết', vì thế xoay người đối mặt với Thích Dạ Tiêu, ánh mắt không nỡ: "Dạ Tiêu, em phải lập tức trở về Thiên giới. Em trước khi rời khỏi đây, sẽ xóa đi ký ức của người phàm về mình. Sau khi trở về em sẽ lập tức đi tìm ba của anh, để ông ấy nhanh chóng hạ phàm cùng mẹ con hai người gặp lại. Còn có một việc, khoảng thời gian ở đây với em thật sự rất vui vẻ..."

Nói xong, thân thể Hoàng Phủ Tĩnh Quân từ từ bay lên trời, trên trần nhà xuất hiện một khu vực hình tròn phát sáng, mắt thấy sắp tiến vào bên trong, Hoàng Phủ Tĩnh Quân đột nhiên la lên: "Em cũng thích anh!"

Ngay sau đó biến mất không thấy đâu.

"Tĩnh Vân -----" Nước mắt của Thích Dạ Tiêu tràn mi, sức lực toàn thân của anh giống như trong nháy mắt cạn sạch, lưng dán vào tường phía sua ngồi liệt trên mặt đất.

Thấy cục trưởng đã biến mất, tiểu Hoắc vội vàng đi tới, khách khí nói với Thích Dạ Tiêu: "Bác sĩ Thích, tôi cũng trở về nha, hẹn gặp lại."

Lúc tiểu Hoắc nói 'Hẹn gặp lại', là thật sự có cảm giác sẽ nhanh gặp lại Thích Dạ Tiêu, cậu tuy rằng tính cách hướng nội, kiệm lời, nhưng linh cảm không bao giờ sai, huống chi theo lời cục trưởng nói, cậu cảm thấy hình như mình đã biết chút gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK