Mục lục
Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Vơ vét

Ngày kia là thứ hai, ngọc bình an này còn chưa bị đưa đi, bước chân Giang Hựu Đào chuyển hướng đi vào phòng Giang Gia Bảo.

Sau khi ngọc bình an bị cướp đi, nguyên chủ đi tìm Giang An Quốc khóc lóc kể lể lại bị hời hợt bác bỏ, Giang An Quốc nói, bảo cô hào phóng, ngọc bình an chỉ là một thứ đồ chơi không đáng tiền, lấy mang ra ngoài còn chưa đổi được hai mét vải.

Giang Gia Bảo lấy thì lấy, đâu đáng để khóc, việc này không chút nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè lên người nguyên chủ, dưới cảm xúc bi phẫn đan xen, trong lòng cô nhất thời luẩn quẩn nhảy xuống sông Hoàng Phổ.

Phòng của Giang Gia Bảo ở tốt hơn phòng của nguyên chủ rất nhiều, căn phòng của nguyên chủ vừa nhỏ vừa hẹp, cửa sổ gần như không có, bốn mùa trong năm, ánh sáng gần như không chiếu vào được bên trong.

Bởi vì không thông gió, trong phòng luôn tràn ngập một mùi ẩm mốc.

Căn phòng này tốt hơn nhiều, chẳng những nhiều ánh sáng, căn phòng tám mét vuông xem như cực kỳ rộng thoáng, lúc đứng mở cửa sổ còn có thể cảm nhận được gió nhẹ từ bên ngoài thổi đến.

Đây vốn dĩ là phòng của nguyên chủ, tủ quần áo và bàn sách trong phòng này là do ông ngoại nguyên chủ dẫn theo chú út của cô tự tay đóng.

Chiếc giường gỗ khắc hoa còn là của hồi môn của mẹ nguyên chủ, Lý Tú Cầm ngại đen đủi lại không nỡ ném, vì thế đưa cho con trai mình ngủ, mỹ danh dương khí thắng tà khí.

Nếu không phải lúc này Lý Tú Cầm không ở đây, nếu không nói gì thì nói Giang Hựu Đào nhất định phải cho bà ta một ánh mắt khinh bỉ, con mẹ nó thật đúng là không biết xấu hổ.

Ngọc bình an mà nguyên chủ cực kỳ coi trọng được Giang Gia Bảo đặt ở trên bàn sách, Giang Hựu Đào cầm nó đi.

Đi đến cửa phòng cô lại quay về, thu chiếc tủ quần áo, bàn sách và giường gỗ khắc hoa kia vào trong ba lô tự mang của hệ thống.

Giang Hựu Đào cảm thấy một nhà Giang An Quốc không xứng dùng đồ hồi môn của mẹ nguyên chủ.

Đống đồ trong tủ quần áo bị cô ném hết xuống đất, mấy thứ này chẳng biết bị ai dùng qua,Giang Hựu Đào khinh thường dùng.

Từ phòng Giang Gia Bảo đi ra, ở một góc trên ghế ngoài phòng khách có để hai chiến chăn lụa mềm, đây là do Lý Tú Cầm tích góp phiếu rất lâu, sau đó còn cùng đồng nghiệp hàng xóm thương lượng, đến công ty bách hóa mua dược.

Chăn này là đồ chuẩn bị cho Giang Gia Bảo kết hôn, ở trong lòng bà ta, con trai vĩnh viễn là tuyệt nhất, ưu tú nhất, một người con trai ưu tú như thế theo đuổi con gái của phó chủ nhiệm gì đó, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay à?

Giang Hựu Đào không chút khách sáo thu hai chiếc chăn này vào trong balo hệ thống, hiện giờ cô một nghèo hai trắng, vốn dĩ chăn bông trong phòng nguyên chủ đã mục nát, đi đến phương bắc thật sự không giữ ấm được.

Mấy năm qua số lượng phiếu vải phiếu bông của nguyên chủ, cô chưa từng dùng qua, lúc này vừa hay một lần duy nhất dùng bù lại.

Cất chăn bông, Giang Hựu Đào lại nghĩ đến mấy chiếc áo bông mới treo trong phòng Giang An Quốc, cô đi tới đi lui, lấy một chiếc áo bông và hai bộ quần áo mới may bỏ vào hệ thống.

Cuối tháng cháu gái nhà mẹ đẻ Lý Tú Cầm gả chồng, gả cho một người điều kiện khá, Lý Tú Cầm quyết định quan tâm một chút, chẳng những may hai bộ đồ mới cho người ta, còn may một chiếc áo bông, vì chuyện này mà Giang Gia Bảo còn cùng bà ta ầm ĩ một trận.

Hiện tại để Giang Hựu Đào chiếm hời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK