Giang Tiểu Phàm nặn xong thanh kiếm nhét vào tay tượng đất nhỏ, nhẹ nhàng nắn nắn cho kiếm cùng tay dính chặt vào nhau. Sau khi xác định sẽ không bị rớt mới đứng dậy đem tượng đất đặt lên trên một tảng đá, cho kiếm cùng tượng đất phơi nắng.
Làm xong hết thảy, Giang Tiểu Phàm đi đến dưới một tàng cây khô để nghỉ ngơi.
Hắn cảm giác bản thân muốn phát sốt lần nữa, đầu hơi choáng váng, cơ thể vừa dựa vào thân cây liền lập tức ngủ.
Hắn tự nhủ với bản thân là mình không thể ngủ, ở đây rất nguy hiểm, con rắn lớn kia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nhưng vì phát sốt, cơ thể rã rời đầu choáng váng. Hắn không thể chống đỡ được liền ngủ quên mất.
Lúc hắn mơ màng ngủ, bên tai tựa như có âm thanh của ai đó thì thầm: "Thân thể này thật không tồi, tôi muốn nó."
Giang Tiểu Phàm cảm thấy không ổn, giơ tay phẩy phẩy giữa không trung, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tránh ra! đây là thân thể của tôi, nếu muốn thì tôi đổi tượng đất với ngài."
Một lúc sau, Giang Tiểu Phàm cảm giác bên tai đã yên ắng, lại lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu.
Hắn cũng không biết thời điểm hắn phất tay lên, một đạo quang bị tay hắn đánh bay, đáp tới trên người tượng đất cách đó không xa.
Đến lúc tỉnh lại, hắn ngáp một cái, duỗi người, đầu không có mụ mị cũng không phát sốt, cả người cũng rất có tinh thần.
May quá, không có ngủ một giấc tới tối, nếu không hắn phải trở thành đồ ăn trong bụng con rắn lớn kia rồi.
Hắn chợt nhớ đến cái tượng đất đã nặn trước khi ngủ liền đứng dậy đi qua bên đó nhìn thử, tượng đất đã được phơi khô, chỉ là khi hắn cầm tới tay lại cảm giác được ở vị trí chỗ trái tim trên người tượng đất lại nảy lên.
"Chẳng lẽ lúc phơi tượng, ngón tay vô tình quẹt trúng bị rách nên máu dính vào?" Giang Tiểu Phàm nhíu mày, nếu không sao tượng đất có thể sống được?
Máu của hắn có thể khiến đồ vật có sự sống, nhưng chỉ giới hạn trong đồ vật tự tay hắn làm, giống như cái này tượng đất, chỉ cần hắn nhỏ một giọt máu trên người tượng đất thì nó có thể động đậy sống lại, thay thế hắn làm việc.
Lúc đang nặn tượng đất thì ngón tay bị thương sao?
Giang Tiểu Phàm cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay của chính mình, đúng thật là có một vết thương nhỏ ở đầu ngón tay, cái loại thương tích này còn chưa kịp phát hiện thì vết thương đã khép lại rồi
Nhìn đến miệng vết thương, trong lòng Giang Tiểu Phàm đã hiểu rõ, quả nhiên là bị quẹt rách nên máu mới chảy vào.
Hắn cầm lấy tượng đất nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện chỉ còn lại người trẻ tuổi gầy gò trước kia từng nói chuyện với hắn, những người khác đều biến mất không có tung tích.
Hắn hỏi người nọ: "Những người khác đâu?"
người trẻ tuổi nói: "Đi tìm lối ra, chân tôi bị thương rồi nên không đi được."
Hắn vừa nói một bên chỉ vào đùi phải chính mình, nơi đó đúng thật là máu chảy đầm đìa, Giang Tiểu Phàm vậy ra trước đó không có phát hiện ra.
Hắn đi kiểm tra miệng vết thương rồi nói: "Rắn có độc, chân cậu nếu không giải được độc thì chỉ có nước bị phế."
Người trẻ tuổi cười cười: "Tới đây đồng nghĩa với chết, tôi cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng." Mới chỉ là ván thứ nhất đã phải chết, sao hắn có thể cam lòng được.
Hắn còn muốn đi tới ốc đảo du lịch dạo quanh, còn muốn nhìn thử xem có phải trên ốc đảo thật sự có Tinh Linh hay không.
Giang Tiểu Phàm thu hồi tay, nắm chặt tượng đất đứng lên, "Cậu sẽ không chết, xem ra tôi phải hành động nhanh một chút rồi"
Người trẻ tuổi còn cho rằng Giang Tiểu Phàm là đang an ủi hắn nên cũng không để ý mấy, ngược lại còn biết ơn nói: "Cảm ơn cậu đã luôn ở bên cạnh trước khi tôi chết."
Tuy rằng tên nhóc này chỉ là vì phát bệnh nên mới ngủ lại ở đây, nhưng trước khi chết còn có một người chịu ở lại bên mình cũng là một loại hạnh phúc.
Phòng phát sóng lúc này của tên tuổi trẻ gầy gò ——
【 hầyy, tên này từ lúc đầu tôi đã chú ý đến, là một người rất bình tĩnh, rất cơ trí, nếu không phải bị cái ông chú trung niên kia đẩy một phen, cũng không đến mức bị rắn khổng lồ cắn. 】
【 đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy, vốn đang cảm thấy cái mầm cây này không tồi, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phải offline. 】
【 vừa nãy thiếu chút nữa là tôi tới bảo hộ hắn, còn chẳng có thêm Hoa tệ, nếu không đã lãng phí rồi. 】
Dần dần, nhân số khán giả ở phòng phát sóng của người trẻ tuổi kia ngày càng giảm mạnh, cùng với hoàn cảnh ở phòng phát sóng của Giang Tiểu Phàm giống nhau là không còn khán giả quan sát.
Những người này đều cho rằng chắc chắn tên trẻ tuổi kia đã chết, đã trúng độc rắn thì không có khả năng còn cơ hội để sống.
......
Tên trẻ tuổi tiếp tục nói: "Tôi tên là Cách Nhĩ, cậu thì sao?"
Giang Tiểu Phàm cũng không quá thích người khác hỏi tên hắn, bởi vì hắn cảm thấy sư phụ lấy cho hắn cái tên không hợp với khí chất thiên tuyển chi tử của hắn chút nào.
Đến cả máu còn không giống người thường, không phải thiên tuyển chi tử thì là cái gì?
Tuy nhiên sư phụ có nói qua, làm người thì phải biết lễ thượng vãng lai*, Cách Nhĩ đã nói tên cậu ta cho hắn biết thì hắn cũng nên có qua có lại nói cho đối phương biết: "Tôi là Giang Tiểu Phàm."
"Giang Tiểu Phàm, thật vui có thể gặp cậu ở đây." Cách Nhĩ cười nói.
Giang Tiểu Phàm nhíu mày: "Đừng nói chuyện, giữ lại chút sức lực đi, tôi muốn vào thạch động, sẽ ra chậm một chút, tới khi ra sẽ mang cho cậu thuốc giải độc."
Đầu óc Cách Nhĩ mơ hồ, cảm thấy bản thân chắc bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi, chứ nếu không sao có thể nghe được Giang Tiểu Phàm nói muốn vào hang động?
Trong thạch động có rắn khổng lồ, đi vào chính là chịu chết, Giang Tiểu Phàm chắc là không khờ đến vậy đâu nhỉ.
Tầm mắt Cách Nhĩ càng mơ hồ, mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng dáng đi ngày càng xa của Giang Tiểu Phàm, miệng suy yếu mấp máy nói: "Mong rằng cậu sẽ thành công."
......
Mùi hương? Mùi hương ở đâu vậy?
Cách Nhĩ đang mơ hồ cũng dần chậm rãi khôi phục thần trí, mùi hương dưới cánh mũi càng thêm nồng đậm, càng gợi lên cảm giác đói khát trong bụng, hắn lập tức mở to mắt nhìn sau đó phát hiện trời đã tối rồi, trước mặt chính là một đống lửa trại, hai bên đống lửa là hai đầu gỗ, chính giữa có một cái cây thô. Thứ này dựng ngang thẳng tắp, nhìn không giống gậy gỗ, nơi này ít nhất sẽ không có khả năng xuất hiện một cây gỗ thẳng tắp như vậy.
Dù sao nó cũng không quan trọng, quan trọng là kia cái cây gậy gộc thẳng tắp kia đang cắm xuyên qua một tảng thịt có vẻ rất tươi ngon.
Hắn chưa từng thấy qua loại thịt này, nó có màu trắng.
Mùi hương vừa nãy đúng là từ miếng thịt này phát ra, hắn lập tức thanh tỉnh, vừa lúc thấy được Giang Tiểu Phàm đang cầm cây gậy gộc xiên miếng thịt kia chuyển động xoay vòng, ý định để cho ngọn lửa bên dưới nướng chín.
"Giang Tiểu Phàm, đây thật sự là thịt hả?" Cách Nhĩ nuốt nước miếng hỏi.
Giang Tiểu Phàm một bên chuyển hướng một bên trả lời: "Tất nhiên là thịt, chờ một lát nữa mới có thể ăn, nó còn chưa chín đâu."
Cách Nhĩ lại nuốt nước miếng, "Cậu muốn chia thịt cho tôi thật hả?"
"Cậu không thích ăn?" Hắn còn chưa suy xét đến vấn đề này nhưng thật ra là không tính nghĩ đến, Giang Tiểu Phàm làm ra biểu cảm nuối tiếc: "Cái này ăn rất ngon."
Cách Nhĩ phát hiện mạch não của Giang Tiểu Phàm rất thần kỳ, ở cái nơi thiếu thốn, khô cằn thế này ai mà không nghĩ đến việc giấu giếm chút đồ ăn riêng cho chính mình, có người nào giống Giang Tiểu Phàm còn có ý chia cho hắn một nửa đồ ăn?
"Không, tôi thích ăn." Không có ai không thích ăn thịt.
"Vậy là tốt rồi, tôi còn nghĩ miếng thịt kia lớn như vậy nếu cậu không ăn, tôi cũng chẳng ăn hết." Giang Tiểu Phàm nghe hắn nói ăn, lúc này mới yên tâm.
Cách Nhĩ nhìn hắn một cái, giây tiếp theo như nghĩ tới cái gì: "Không phải tôi chết rồi sao? Sao bây giờ vẫn sống vậy?"
Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên đùi chính mình, vết thương đó vẫn còn, nhưng đã không còn đổ máu.
Rõ ràng đã trúng độc rắn, hắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, vậy mà bây giờ lại không có việc gì? Tuy rằng miệng vết thương rất đau, nếu hắn không phải bị trúng độc rắn mà chết thì sao lại có thể cảm nhận được cơn đau chân thật như vậy?
Giang Tiểu Phàm nhìn biểu cảm của hắn như gặp quỷ, nói: "Trên thân loài rắn này có loại chất lỏng có thể giải độc. Nếu đổi lại là loài rắn độc khác chỉ sợ là không thể, cậu cũng thật may mắn đấy."
"Thật sao? Lần đầu tiên nghe nói đến luôn đấy, không phải...... Từ từ đã, cậu vừa mới nói là dùng chất lỏng trên thân con rắn kia giải độc hả!?? Chất lỏng này từ đâu cậu có!?" Cách Nhĩ kinh ngạc nhìn về phía Giang Tiểu Phàm hỏi.
Danh Sách Chương: