Lí Chính vừa nhìn thấy Khấu Nam Trúc đã tươi cười đầy mặt, Lí Chính tuy là quan lớn nhất thôn, nhưng nếu đứng trước huyện lệnh thì thật sự không đủ mặt mũi. Mỗi lần đi làm việc đều phải cẩn thận nói chuyện, hôm nay là lần đầu tiên thuận lợi như vậy.
"Nam Trúc a, hôm nay ta đi một chuyến cũng xem như không uổng công, ngân lượng ngươi chuẩn bị đều rất đầy đủ, huyện lệnh cũng không làm khó dễ, trực tiếp sảng khoái đóng dấu xuống. Từ nay ruộng đất ở chân núi đều thuộc về ngươi."
Khấu Nam Trúc cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc thì đồng tiền cũng có thể dùng quỷ diệt ma, huyện lệnh thu ngân lượng, nàng thu ruộng đất của nàng, mọi người đều có lợi, không có khả năng không thành công.
Sau khi kiểm tra khế đất không có vấn đề gì cả, Khấu Nam Trúc đem toàn bộ ngân lượng còn dư lại cho Lí Chính, còn cho nhiều thêm ba lượng bạc làm phí vất vả.
Lí Chính vội vàng xua xua tay không nhận, Khấu Nam Trúc thấy Lí Chính không giống giả vờ thoái thác, nên cũng không miễn cưỡng bà nữa.
Mà Lí Chính thấy Khấu Nam Trúc cũng không có ý tiếp tục nói chuyện với bà, trong lòng không biết thế nào lại uất nghẹn, có loại ảo giác bị lợi dụng xong liền bị một cước đá văng ra. Lại quan sát vài lần, thấy Khấu Nam Trúc xác thật không còn gì để nói với bà nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Cơm cũng sắp nấu xong rồi, Lí Chính ngài cứ ở lại ăn cơm rồi hẵn đi." Thấy Lí Chính muốn đứng dậy, Bối Bác Văn thấy thế liền chạy ra mời Lí Chính ở lại ăn cơm chiều.
"Không được. Ta đã một ngày không về nhà, bữa tối phu lang nhà ta nhất định sẽ chuẩn bị cơm cho ta, không thể lưu lại lâu hơn nữa." Lí Chính cười cự tuyệt, nếu ở lại bà chắc nuốt không trôi cơm dưới ánh mắt kia của Khấu Nam Trúc.
"Vậy để ta tiễn ngài." Bối Bác Văn lễ phép đem Lí Chính đưa đến ngoài cổng mới trở về đem cơm chiều dọn ra bàn.
Nhìn những động tác Bối Bác Văn thật sự khiến Khấu Nam Trúc có chút ngoài ý muốn, không nhịn được liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một cái. Bối Bác Văn trừ bỏ trù nghệ không tồi, về phương diện đạo lý đối nhân xử thế cũng có chút ít bản lĩnh. Mẫu thân nguyên chủ chọn cho 'nàng' Chính quân như hắn, hẳn đã tiêu phí không ít tâm tư, chỉ tiếc nguyên chủ là đồ ngu xuẩn.
Hiện tại Bối Bác Văn ở trong lòng Khấu Nam Trúc, tạm thời coi như người có thể dùng được.
Buổi tối làm cháo gạo kê cùng màn thầu, thịt lợn rừng hôm qua vẫn chưa ăn hết, Bối Bác Văn dùng thịt dư lại làm gan heo xào cùng sườn xào chua ngọt.
Bữa cơm đơn giản vào trong tay Bối Bác Văn làm ra không thua gì hương vị của các lão đầu bếp, Khấu Nam Trúc ăn ước chừng ăn ba cái màn thầu mới buông đũa, thấy ánh mắt Bối Bác Văn thường thường nhìn trộm nàng, khen một câu: "Hương vị khá tốt."
Bối Bác Văn lập tức lộ ra vài phần tươi cười thiệt tình: "Cảm ơn thê chủ, ngài thích là tốt rồi."
Khấu Nam Trúc gật gật đầu, suy nghĩ một chút há miệng nói.
"Ngày mai ta lại đi lên trấn trên một chuyến, các ngươi ai muốn đi theo cùng?"
Vừa nghe có thể đi trấn trên, ánh mắt năm người sôi nổi nóng bỏng nhìn Khấu Nam Trúc. Được ăn uống thỏa mãn, Khấu Nam Trúc so ngày thường dễ nói chuyện hơn. Vốn dĩ xe ngựa cũng rộng có đủ chỗ ngồi, vì thế bàn tay vung lên ra quyết định.
"Ngày mai tất cả cùng đi."
"Cảm ơn thê chủ!" Năm người vui mừng, biểu tình so với ngày thường sống động hơn vài phần.
Khấu Nam Trúc đảo mắt nhìn qua khuôn mặt năm người bọn họ, không thể không nói, mẫu thân nguyên chủ chọn mấy phu lang này xác thực mỗi người đều có túi da không tồi. Bỏ đi bộ đáng câu nệ ngày thường, năm người lúc này có thể xem là một bức tranh đẹp mắt, hơn nữa năm người bọn họ hiện tại cũng biết nghe lời hơn, nuôi ở trong nhà mỗi ngày nhìn trong mắt cũng xem như cảnh đẹp ý vui.
Khấu Nam Trúc thế nhưng lại đem năm người kia trở thành hoa hoa cỏ cỏ hoặc là sủng vật như tiểu miêu tiểu cẩu mà nuôi dưỡng. Bất quá cũng nhờ như vậy, năm người bọn họ cũng đã may mắn vì nàng giữ bọn họ lại.
Ngày thứ hai, trước khi Khấu Nam Trúc rời giường, Bối Bác Văn đã làm xong bữa sáng, là cháo thịt nạc, sáng sớm hắn đã đem gạo ra hầm chung với thịt, còn có bánh bao thịt thơm ngào ngạt. Trong nhân có thêm nấm hương, ăn vào phá lệ tươi ngon.
Về phần mấy người kia cũng dậy từ sớm sửa soạn xong hết thảy, vẫn luôn ngồi ở bàn chờ Khấu Nam Trúc. Thế giới này cũng không có quy định nam tử không thể ra cửa, nhưng luật pháp bảo vệ nam tử có thể nói là hầu như không có. Cho nên nam tử tùy ý đi ra ngoài cũng không an toàn, hơn nữa đường thôn hẻo lánh, năm người bọn họ ngoại trừ Giang Hưng Nghiêu cũng không có ai đi lên trấn trên bao giờ. ngôn tình sủng
"Thê chủ, bánh bao ta làm rất nhiều, có thể mang theo mấy cái, trên đường nếu đói bụng có thể lấy ra ăn lót bụng." Bối Bác Văn rất thích nhìn bộ dáng thê chủ hài lòng với những món ăn hắn nấu, nàng như vậy khiến hắn có cảm giác tràn đầy thành tựu cùng hạnh phúc.
"Ân, mang theo đi."
Không gian trong xe ngựa cũng rất rộng. Thời điểm Khấu Nam Trúc mua xe ngựa có suy xét đến việc chở nhiều đồ đạc, cho nên tiểu nhị chuyên môn sau khi nghe xong đã giới thiệu cho nàng thùng xe lớn. Hiện tại năm người ngồi vào cũng không có cảm giác chen chúc chút nào. Về phần Khấu Nam Trúc, nàng ngồi ở bên ngoài điều khiển xe ngựa.
Sắc trời còn sớm, ánh sáng xung quanh ảm đạm, đường trong thôn phá lệ yên tĩnh, trong thùng xe truyền đến thanh âm năm người hưng phấn nói chuyện với nhau, khiến cho không khí sáng sớm trên đường nhỏ ở nông thôn tăng thêm một tia rộn ràng.
Trong miệng Khấu Nam Trúc ngậm cây cỏ đuôi chó, roi ngựa trong tay tùy ý vung, lười biếng dựa vào cửa thùng xe. Cả người lắc lư theo xe ngựa, trong lòng thế nhưng lại sinh ra tia bình thản, nhẹ khép hờ mắt tựa như thích thú hưởng thụ những ngày tháng an nhiên.
Sau khi lên tới trấn trên, Khấu Nam Trúc đầu tiên là hỏi thăm xem nơi này có những thợ xây nhà nào có tay nghề tốt lại dày dặn kinh nghiệm. Cuối cùng chọn một người được nhiều người tiến cử nhất tên là Vương An.
Khấu Nam Trúc đánh xe ngựa đi vào hẻm nhỏ, xe chạy đến cuối hẻm mới ngừng lại trước cửa một sân nhỏ, nghe tiếng gõ cửa trong nhà phát ra tiếng nói.
"Ai?"
"Ta tìm Vương An!"
"Được, ngươi chờ một chút, ta mở cửa cho ngươi."
Một lát sau nam tử ăn vận y phục màu xanh lam xuất hiện trước cửa, chỉ thấy hắn hơi thò người ra, nhìn đoàn người Khấu Nam Trúc, hỏi: "Các ngươi tìm thê chủ nhà ta có chuyện gì sao?"
"Xây nhà."
Khấu Nam Trúc lời ít ý nhiều, cũng không nghĩ đến sắc mặt không cảm xúc của nàng trông giống kiểu người tới cửa kiếm chuyện hơn là bàn chuyện làm ăn.
Nam tử này là phu lang Vương An, Vương An là người có tay nghề xây dựng dày dặn kinh nghiệm, hắn vẫn luôn đi theo Vương An cũng coi như đã gặp qua nhiều kiểu người, cho nên lúc này cũng không có bị Khấu Nam Trúc doạ sợ.
Đối với cách nói chuyện của Khấu Nam Trúc cũng không cảm thấy có gì không tốt, rốt cuộc thì mỗi người đều có tính nết riêng của mình, chắc hẳn nàng là người tính tình lãnh đạm. Nếu đã tới cửa làm ăn, tất nhiên phải chiêu đãi thật tốt.
"Các vị trước tiên vào nhà ngồi một lát, ta đi kêu thê chủ nhà ta đến."
An bài cho sáu người xong, nam tử liền đi vào phòng trong, không đến một hồi, Vương An từ bên trong đi ra, là một nữ tử dáng người hơi vạm vỡ, làn da ngăm đen, trên tay còn có vết sẹo to, vừa liền biết là người thường xuyên làm việc nặng.
"Có thể xây nhà theo kiểu như vậy không?" Khấu Nam Trúc đem bản thiết kế nàng vẽ đưa qua, lại đơn giản nói một lượt cho nàng ta biết các kết cấu trong đó.
Đây là người đầu tiên vẽ bản thiết kế tốt như vậy tới tìm nàng, Vương An nhận lấy cẩn thận xem xét bản vẽ. Nào ai ngờ vừa nhìn đã trầm mê trong đó, càng xem càng mê mẩn, những kết cấu xảo diệu như thế này cho dù nàng đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nhìn thấy qua càng đừng nói là suy nghĩ ra được. Có vài chỗ trong đó nàng xem xong không hiểu lắm, cần đến Khấu Nam Trúc giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Thật khéo, thật là khéo. Đây là do ngươi vẽ à?" Hai mắt Vương An loé sáng nhìn chằm chằm Khấu Nam Trúc.
Khấu Nam Trúc có chút cạn lời.... Không có thói quen bị người khác dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn nàng. Huống hồ nàng chỉ dùng những kiến thức mà nàng biết, đem nhà ở và cả kết cấu đơn giản nhất tại thời cổ đại vẽ ra bản thiết kế này. Kết quả lại thấy bộ dáng Vương An như chưa từng trải qua chuyện đời hỏi đông hỏi tây, cũng không biết nhà ở nguyên bản của thế giới này là như thế nào a.
Danh Sách Chương: