Sở Hi Thanh không biết Sở Vân Vân đã tiến vào Hỏa Cốt Quật, hắn đang chạy từng bước theo dấu chân của Lục Loạn Ly.
Lúc này, trong tầm nhìn của hắn, pháo hoa lại nổ tung tóe.
Khi Lục Loạn Ly giết người thì không tăng, chờ đến khi bọn ho chạy được một đoạn thì cột điểm võ đạo đột nhiên tăng lên.
Tình hình này đã phát sinh liên tục năm lần rồi, Lục Loạn Ly đã giết năm tên đầu mục của Long gia, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh cũng vì thế mà tăng đến 31.
Nhưng mà hắn tạm thời không đi truy cứu nguyên do của chuyện này.
Sở Hi Thanh phát hiện tình hình trong quật này không đúng cho lắm, tất cả những con đường và tất cả những ngã rẽ bọn họ chạy qua, hầu như đều có người trông coi, gần như là trăm bước một đội, hai trăm bước một trạm gác.
Đây chắc chắn là không phải là vì bắt hắn được.
Sở Hi Thanh tự hiểu lấy mình, dù người Long gia có hận hắn đến đâu, cũng không thể điều động nhiều người như vậy vì một mình hắn được.
Lục Loạn Ly vẫn rất nhẹ nhàng, tất cả tộc binh của Long gia ở trên đường, đều không đỡ được một đao của nàng.
Có điều, sau khi hai người chạy qua năm cái ngã rẽ, Bách luyện Khinh cương đao trong tay Lục Loạn Ly cũng đã có vết cong.
Trước sau và trái phải của bọn họ, thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng bước chân dày đặc.
Lục Loạn Ly tiện tay nhắn một thanh đao ở trên mặt đất, rồi ném thanh Bách luyện Khinh cương đao đã cong về cho Sở Hi Thanh.
Tuy thanh đao này không nhẹ bằng Bách luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh, nhưng phẩm chất vẫn còn tạm được.
Nàng quơ quơ đao để thích ứng, sau đó lại đau đầu mà nhìn mấy ngã rẽ ở trước mặt: “Làm sao bây giờ? Có vẻ như bọn họ đang lùng bắt người nào đó, chúng ta tự đâm đầu vào hang sói rồi.”
Vì lẽ đó, Long gia có thể dễ dàng triệu tập nhân thủ để truy bắt và chặn đường bọn họ.
Không phải Lục Loạn Ly không thể giết ra ngoài, nhưng nàng không thể đảm bảo an toàn cho Sở Hi Thanh ở trong chiến trường có từ ba mươi đến năm mươi người đó.
Sở Hi Thanh cũng cau mày, hắn hơi suy ngẫm giây lát, liền quay người đi về phía góc bên trái.
Con đường này khá dốc, bên trong càng âm u và không có ánh sáng.
Thần sắc Lục Loạn Ly hơi động, nàng đứng tại chỗ, mở miệng phản đối: “Ngươi muốn trốn vào trong nơi sâu của Hỏa Cốt Quật? Ngươi không lo Long gia sẽ điều động càng nhiều người hơn sao? Như vậy thì chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này.”
Sở Hi Thanh lại thản nhiên quơ quơ mấy cái túi ở trong tay lên cho Lục Loạn Ly nhìn.
Dọc theo con đường này, Lục Loạn Ly chỉ lo giết người, hắn lại thu thập đồ ăn và nước uống trên người đám tộc binh của Long gia.
Bên trong mấy cái túi này, có một lượng lớn thịt khô và mì xào.
“Những thứ này có thể để chúng ta sinh tồn ít nhất là mười ngày. Ta muốn đánh cược một phen, đánh cược người Thiết Kỳ Bang sẽ không giảng hòa. Bọn họ bị Long gia giết nhiêu như vậy, không thể nào không có phản ứng gì.”
“Còn cả những người hái thuốc kia nữa, bây giờ Long gia không cho phép ra vào, nhưng chung quy đám người hái thuốc này vẫn phải kiếm sống, nếu Long gia tiếp tục phong tỏa, sớm muộn gì cũng làm tất cả mọi người tức giận.”
Thiết Kỳ Bang là một bang hội mới quật khởi ở thành Tú Thủy, thế lực chủ yếu tập trung ở khu bến tàu phía đông thành, được xưng là ba đến năm ngàn bang chúng, còn có rất nhiều cao thủ trong bang, thực lực không hề tầm thường.
Nhưng thật ra viện binh mà Sở Hi Thanh đang trông chờ, chính là Sở Vân Vân.
Chỉ cần hắn ở trong động quật này bốn ngày, Sở Vân Vân nhất định sẽ phát hiện dị thường, nàng nhất định sẽ chạy đến cứu viện.
Nhưng mà Sở Hi Thanh chỉ có thể chôn lý do này xuống đáy lòng.
“Thiết Kỳ Bang?”
Lục Loạn Ly cảm thấy biện pháp của Sở Hi Thanh không tệ, nàng lại hơi do dự. Bọn họ có ăn có uống, nhưng rửa mặt đánh răng thì làm sao?
Bên dưới Hỏa Cốt Quật có mười mấy cái ao nước nóng, nhưng nàng không có quần áo để thay, toàn thân nàng sẽ hôi thối.
Nếu biết trước thế này, mình nên học Thanh Thân Chú trước.
Nàng do dự một lát, mãi cho đến khi có tiếng bước chân vang lên ở phía sau, lúc này nàng mới cắn răng một cái, cất bước đi theo Sở Hi Thanh.
Ngay khi Lục Loạn Ly bước vào con đường đó, có một tấm phù lục trượt ra khỏi tay áo của nàng.
Tấm phù lúc này lóe sáng, rồi hóa thành hình dạng một con hạc giấy, phiêu đãng bay về phía xa xa.