Năm xưa bà chịu không nổi chồng bà, thì hiện tại Hạ Nhiên có giống vậy cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Thế nhưng hiện tại nhìn xem, cô gái nhỏ này vẫn chưa chấp nhận người đàn ông bên cạnh. Thật cứng rắn.
Mà nguyên nhân... Lại là vì cô gái xuất thân cao quý xinh đẹp lại độc địa như rắn rết này.
Đường Hinh nhìn Emily dù có hơi chật vật nhưng vẫn được xem là an ổn đứng một bên, vẻ xinh đẹp kia dù có thêm chút vết bẩn cũng chỉ là khiến cho nó trở nên gần gũi hơn. Nếu không nhìn vẻ ngạo mạn cùng đắc ý hả hê trong mắt cô ta.
"Trước không cần nói nhiều, cứ xem camera đi."
Lời nói của ai cũng không quan trọng bằng chứng cứ thiết thực này.
Lần trước Hạ Nhiên đám người chưa từng có xung đột trực diện với Emily. Emily là ra tay trước rõ ràng nên Hạ Nhiên họ mới không bị xử phạt liên đới, dù Ricard hai người phía sau là khiêu khích nên Emily mới bùng nổ. Có điều lời nói của hai người quá mức xảo diệu, không thể tính là khiêu khích đến cá nhân nhân phẩm của một người. Có chăng là bởi vì người xem tự nhận nó cho mình rồi chọc mình giận điên lên thôi.
Nhưng còn lần này, ai cũng nhìn rõ ràng Emily đứng đó chỉ thẳng mặt Hạ Nhiên mắng, còn mắng khó nghe như vậy, Hạ Nhiên không đập cô ta ra bã cũng là quá khó tin.
Công kích một người có hai loại, công kích vật lý và nhục mạ nhân phẩm, tổn thương thâm tâm. Ở Châu Âu cả hai cái đều được pháp luật định chế.
Nếu là ở bên ngoài, Emily sẽ có rất nhiều biện pháp, dựa vào quyền lực của mình mà đổi trắng thay đen, biến không thành có. Thế nhưng ở đây lại khác rồi.
Chưa nói Hạ Nhiên rất ưu tú, được nhiều người coi trọng và cố ý đào tạo, chỉ nói mỗi cá nhân đều là trọng điểm bồi dưỡng, vậy thì càng phải công tư phân minh, không thiên vị ai.
Ở bên ngoài thân phận của Emily có thể mua ma bán quỷ, ở đây cô ta cũng chỉ có thể rụt cổ mà làm người thôi.
Cô ta đã quá tự tin rồi. Bị sự thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn làm cho kiêu ngạo đến mức sự thông minh cũng giảm hẳn đi.
Hay giống như một câu nói của người phương Đông thế này: Tóc dài nên não mới ngắn?*
*Các bạn đừng hiểu lầm nhé, tác giả chỉ là lấy ví dụ, không có nghĩ gì hết á.
Xem xong video giám sát, một phòng kỷ luật có hơi yên tỉnh.
Emily vẫn còn nóng đầu chưa nhận ra bất thường, cô ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở đám người.
"Các người làm gì vậy? Không phải nên bắt đầu nói chuyện xử phạt nó rồi sao?"
Đến bây giờ mà Emily còn muốn thêm tội cho mình. Cái này chẳng khác gì đứng trước tòa án đánh người ấy.
"Xử phạt ai?"
Đường Hinh thật muốn đánh vỡ hình tượng của mình mà trợn trắng mắt với cô ta.
Nói thật, để họ xử lý cái tình huống hai người phụ nữ chanh chua vì tranh giành tình nhân mà ngươi tát ta một cái, ta tát ngươi một cái nhưng chẳng ai có quan hệ pháp lý với tên tình nhân kia cả thế này, họ thật sự là không vui nổi.
Họ rảnh thế sao?
Nếu không phải nơi này khác biệt, lại không thể bỏ mặc cho sự tình lớn hơn thì họ cũng chẳng muốn quản.
Mắng người sướng miệng, người ta chỉ đánh bạn một cái thôi cũng là quá hời rồi. Trên đường phố Châu Âu cái việc này mỗi ngày đều không hề thiếu.
Nếu Hạ Nhiên lại tiếp tục đánh Emily, có khi lúc này sẽ khác rồi đó.
Tình huống này có vào cục cảnh sát thì người ta cũng chỉ cảnh cáo thôi, bắt hai người xin lỗi lẫn nhau, lại để người động thủ trả tiền thuốc men nếu có, thế là xong.
Hiện tại cũng tương tự thế mà thôi.
Emily nghe hỏi thì lập tức đắc ý quên mình, chỉ vào Hạ Nhiên.
"Là nó đánh người. Không phạt nó thì phạt ai?"
Nói cứ như mắt bọn họ đều bị mù hết cả.
Hạ Nhiên được Ricard che chở trong lòng, cũng không cho cô nhìn đến nữa cái bóng của Emily. Cho dù hiện tại có thấy cô ta chỉ vào mình thế kia thì Hạ Nhiên cũng không lý đến nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này, chuyện sau đó cũng dễ tính toán hơn.
Thái độ của cô so với Emily thật sự là quá mức đối lập, khiến người không khỏi lắc đầu. Cho dù bây giờ Hạ Nhiên vẫn còn lồng lộn lên họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
"Được rồi! Vậy thì phạt."
Đường Hinh đứng dậy khỏi ghế, có chút muốn cười khi nhìn thấy sự hả hê trong mắt Emily. Nhưng bà không cười mà nhìn Hạ Nhiên đang rũ mi đứng kia, lời nói ra lại cực kỳ mềm nhẹ mà đối cô nói:
"Hạ Nhiên, xin lỗi vì đã đánh bạn đi."
Hạ Nhiên ngẩng phắt đầu lên, có phần mê mang mà nhìn bà. Không rõ là vì không muốn xin lỗi hay vì xử phạt này quá mức khó tin.
Emily càng trực tiếp hơn.
"Bà nói cái gì!!?"
"Xin lỗi? Chỉ xin lỗi???"
Cô ta làm sao mà chấp nhận nổi.
"Đúng vậy. Không chỉ cô bé ấy xin lỗi cô, mà cô cũng phải xin lỗi em ấy."
Đường Hinh cảm thấy chưa đủ kích thích, còn đệm thêm một câu nữa. Lời là nói với Emily.
"Bà nói cái gì???"
Emily trừng lớn mắt hét toáng lên nhìn bà, thái độ kiêu căng kia khiến cho người thuộc phòng kỷ luật nhíu hết cả mày. Thế mà Emily vẫn không nhìn thấy, tiếp tục sừng sộ lên.
"Nó đánh tôi còn muốn tôi xin lỗi???"
"Có phải các người đều nghĩ như vậy???"
Emily vừa nói vừa chỉ tay vào người này rồi đến người kia, giọng điệu chất vấn không ai nghe nổi.
"Cô gái, có cần tôi mang điều luật xử phạt đối với tình huống này ra cho em xem không?"
Một người đàn ông áo đen ngồi trên ghế giọng điệu không có vì sự vô lễ của Emily mà cộc cằn, ngược lại nói rất đạo lý với cô ta.
"Dù nơi này có phần biệt lập, thế nhưng chúng ta đều là người lớn lên trong luật pháp, thấm nhuần luật lệ trong máu, đương nhiên phán xét một tình huống cũng phải dựa vào nó. Chỉ cần có một điều luật nào của thế giới này xử lý được tình huống hiện tại thì chúng tôi đều mang ra làm căn cứ. Em xúc phạm nhân thân một người, người ta còn có thể kiện em ra tòa án. Cô gái, chuyện này chắc người như em làm cũng không ít đâu nhỉ?"
Ông ta nói có sách mách có chứng, câu sau còn có phần mỉa mai nhìn Emily.
Đúng vậy, người có xuất thân tự cho là tôn quý như Emily, chỉ cần người khác hơi có thái độ không tốt với cô ta, cô ta cũng sẽ dùng quyền lực áp người ta một đầu. Sỉ nhục là bình thường, liên đới với gia đình người kia cũng bình thường nốt.
Lời nói của người đàn ông quá mức đúng lúc, đúng trọng tâm, khiến cho Emily tắt tiếng.
"Xin lỗi!"
Ở lúc này Hạ Nhiên đẩy Ricard ra, bước đến trước mặt Emily rũ mi nói ra lời này.
"Xin lỗi vì đã đánh cô."
Đúng vậy, xin lỗi vì đã làm bẩn tay mình, chứ không phải vì đã đánh sai.
Ai cũng nhận ra ẩn ý trong câu nói được thốt ra không có chút gợn sóng nào của Hạ Nhiên.
"Em đi được chưa ạ?"
Hạ Nhiên nói xong thì quay đầu nhìn mấy người trong phòng kỷ luật.
"Đi đi cô bé! Em đã làm rất tốt."
Đường Hinh hòa ái nhìn cô gái nhỏ, mềm nhẹ cho phép.
Hạ Nhiên lễ phép cúi đầu chào họ, một chút ý định muốn nghe lời xin lỗi từ cái miệng của Emily đều không có.
Rõ ràng, cả Hạ Nhiên cô nói ra câu xin lỗi còn chẳng thật lòng, sao cô phải rửa tai đi nghe lời còn giả dối hơn mình từ Emily chứ?
Cô nghe không nổi, càng không muốn nghe.
Danh Sách Chương: