Đối diện là bạn học Lưu vóc người không tính là cường tráng cho lắm, mắt thường có thể nhìn ra.
An Lộc không quá xác định thứ mình vừa nghe được, chậm chạp chớp chớp mắt.
Mãi đến khi đôi mắt hoa đào dụ hoặc của người đàn ông bên cạnh cong lên, dùng giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc như vậy, nhắc nhở cô lần nữa: “Bóc mệt rồi, giúp anh lau mồ hôi.”
“….”
Ngay trước mặt Lưu Nhất Minh, mặt An Lộc đỏ rực cả lên.
Ăn cơm xong, tạm biệt với Lưu Nhất Minh, Trình Dập đưa cô về tới dưới lầu ký túc xá, đưa ly trà sữa trong tay cho cô.
“Gần đây phòng làm việc của thầy hướng dẫn anh không có người, em qua đó ôn tập đi.”
trong đầu An Lộc lóe lên, dùng sức gật đầu.
“Qua chỗ anh thì mỗi sáng không cần dậy sớm như vậy nữa.” Biểu tình Trình Dập không thể nghiêm chỉnh hơn được nữa, dường như hoàn toàn là lo nghĩ cho cô, không có một chút lòng riêng nào vậy.
An Lộc lắc đầu: “Không sao ạ, Lưu Nhất Minh….”
“Em còn có mặt mũi bảo cậu ta chiếm chỗ giúp em hàng ngày sao?” Trình Dập lạnh lùng cắt ngang, “Em cũng có phải là bạn gái cậu ta đâu.”
An Lộc cắn môi, trong lòng vẫn có chút băn khoăn: “Vậy cũng không thể làm phiền anh chứ, tới phòng làm việc của thầy hướng dẫn, không tốt lắm….”
”Sao lại không tốt, giáo sư Lý không có đó, phòng làm việc đều là anh sử dụng.” Anh nhếch lông mày lên, dường như không vui nói: “Không thể làm phiền anh trai, nên em đi làm phiền người đàn ông khác?”
“….”
Trình Dập không để cho cô có cơ hội từ chối nữa, xoa đầu cô: “Quyết định vậy đi, sáng mai anh đợi em.”
An Lộc: “Ồ.”
Về đến ký túc, wechat nhận được tin nhắn của Lưu Nhất Minh: [An Lộc, sáng mai tớ mua bữa sáng giúp cậu nhé, cậu có thể ngủ thêm một lát.]
Nghĩ tới việc bị Trình Dập ép đến phòng làm việc ôn tập, cô lại thở dài một tiếng, gõ chữ: [Không cần đâu, thời gian này làm phiền cậu quá. Ngày mai tớ không tới phòng tự học, cậu không cần chiếm chỗ giúp tớ nữa.]
Lưu Nhất Minh: [Không tới phòng tự học vậy đi đâu? Không phải cậu ở ký túc học không vào à?]
An Lộc: [Anh trai đưa tớ đi tự học, cậu không cần lo lắng, cảm ơn nha.]
Lưu Nhất Minh: [Vậy được rồi.]
Đối phương không gửi tin nhắn tới nữa, An Lộc chẳng biết tại sao nội tâm cứ cảm thấy kì lạ kiểu gì.
Ngày thứ hai, An Lộc ngủ đến khi tự tỉnh, lục tìm điện thoại, đã tám rưỡi rồi.
Trong wechat có tin nhắn Trình Dập gửi đến từ lúc hơn sáu giờ: [Dậy rồi thì nói một tiếng.]
Cô dụi mắt, trả lời: [Em dậy rồi.]
Trình Dập: [Ừ, trực tiếp qua đây đi, sách chuyển giúp em rồi, bữa sáng cũng mua luôn.]
An Lộc có chút được chiều mà lo sợ.
Cô ngồi ở đầu giường ngẩn người một lúc, sau đó vươn vai ngáp một cái thật dài, thanh tỉnh hẳn, xuống giường làm vệ sinh cá nhận.
Trước khi ra ngoài, đơn giản trang điểm nhạt một cái.
Thân là một sinh viên mới vừa trải qua nửa học kỳ, An Lộc vẫn là lần đầu tới dãy nhà văn phòng, trên đường gặp phải người khác, cứ xúc động giống hồi cấp ba chào thầy cô.
Bị cô nhịn xuống.
Tới trước cửa phòng làm việc mà Trình Dập nhắc tới, cô dừng lại chậm chạp một hồi.
Cửa đang mở, nhưng ở góc độ này không nhìn thấy người, qua kẽ hở chỉ nhìn thấy nửa tấm bảng đen, bên trên viết những thứ mà cô nhìn không hiểu.
An Lộc giơ tay ra gõ cữa.
Bên trong truyền ra giọng nói quen thuộc: “Mời vào.”
Hành lang có chút tối tăm, giấy phút cô mở cửa ra, từng luồng sáng to lớn tràn ra ngoài.
Người đàn ông kia đứng giữa trung tâm ánh sáng, như một vị thần. Mặc một chiếc áo len trắng chẳng dính chút bụi nào, quần màu kaki làm nổi bật lên đôi chân dài, mặt mày cong cong, nụ cười dịu dàng ấm áp.
Ngón tay trắng nõn gõ gõ lên mặt bàn, bên cạnh là hai túi nhựa, “Nhanh qua đây ăn sáng.”
”Vâng.”An Lộc một bên bỏ ba lô, một bên chậm chạp đi tới.
Bữa sáng là mỳ thịt bò và sữa đậu nành, mỳ vẫn chưa bị nở, có vẻ như mới được làm ra không lâu.
Sữa đậu nành vẫn còn nóng.
An Lộc đoán chắc anh đợi cô ngủ dậy mới gọi giao thức ăn tới, trong lòng cảm động không thôi, quay đầu nói với anh: “Cảm ơn ạ.”
Một tay anh đặt lên bảng đen, ngón tay đang với lấy mảnh giấy nhớ, khóe môi cười như không cười nhếch lên: “Khách sáo như vậy?”
An Lộc quẫn.
“Sau này không được nói cảm ơn nữa.” Vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn, “Anh trai không thích nghe đâu.”
”Ồ, được ạ.” An Lộc cúi đầu, chăm chú ăn mỳ.
Giải quyết xong bữa sáng, hai người ai bận việc nấy, ai cũng không làm phiền ai, nhưng mà không còn Lưu Nhất Minh, An Lộc gặp phải vấn đề khó chỉ có thể cắn đầu bút trầm ngâm suy nghĩ.
Thực sự không nhìn nổi toán cao cấp nữa, cô chỉ có thể ôn tập bài chuyên ngành.
Cơm trưa cùng gọi giao thức ăn ngoài, hai người cùng ăn, đều là những món An Lộc thích ăn.
Thời gian qua lại một tháng trước kia, Trình Dập gần như rõ ràng hết sở thích ăn uống của cô.
“Em có cần về ký túc nghỉ trưa không?” Ăn cơm xong, Trình Dập hỏi cô.
“Không ạ, em nằm đây một lúc là được rồi.” An Lộc thấy anh lại cầm tập tài liệu kia lên, “Anh không cần nghỉ trưa sao ạ?”
“Anh không có thói quen này.” Người đàn ông nâng mắt lên, vẫn là đôi mắt trong veo phản chiếu ánh nắng nhàn nhạt, “Có thể sẽ làm ồn đến em không?”
An Lộc lắc đầu.
Tiếng anh lật sách cũng chẳng ồn tí nào, trong tất cả những người cô quen biết, anh được coi là người lịch thiệp nhất rồi.
Mà trong âm thanh chậm rãi ấy, giường như có chút thôi miễn giấc ngủ.
“Ngủ đi.” Trình Dập xoa nhẹ đầu cô, “Hai giờ chiều anh gọi em.”
“Vâng.”
Hai cánh tay cô gái khoanh vào nhau, đầu gối lên trên cánh tay nhắm mắt lại.
Trình Dập đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lại, trong ánh sáng tối tăm xem tài liệu một lúc sau đó đặt xuống, ánh mắt rơi trên giáo trình toán cao cấp để ở dưới cùng xấp tài liệu của cô.
Anh nhẹ nhàng cầm giáo trình toán cao cấp lên, lật ra xem một lát, sau đó đột nhiên cười không ra tiếng.
Nghe nói toán học của cô nhóc này không tốt, có thể vào trường đại học B thì hoàn toàn dựa vào mấy môn ngữ văn tiếng anh và nghệ thuật đạt điểm gần tuyệt đối, toán học thì may mắn qua điểm liệt, trước đây anh không tin, nhìn thấy bài thi cấp ba cô kẹp trong sách cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt rồi.
Nhưng mà chữ viết giảng giải trên bài thi….
Anh cau mày, ánh mắt lạnh đi ít nhiều.
Là Lưu Nhất Minh kia?
*Min: chúc mừng anh, đoán đúng dòi.
An Lộc ngủ một giấc tỉnh dậy, không thấy Trình Dập ở trong phòng làm việc. Trong phòng hơi tối, cô thuận tay kéo rèm ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ trên tường.
Mới một rưỡi, cảm giác như cô ngủ lâu như mấy tiếng đồng hồ vậy.
Lại ôn tập bài chuyên ngành một lúc, cửa phòng làm việc được đẩy ra. Trình Dập xách một túi bước vào, nhìn không có vẻ giống như đồ ăn.
Ánh mắt An Lộc nhìn chằm chằm vào túi trong tay anh, cực kỳ tò mò.
Mãi tới khi anh bày ra vẻ nghiêm túc đặt túi trước mặt cô, cuối cùng cô cũng nhìn rõ rồi.
Bên trong là một quyển sách.
Ba chữ trên bìa sách khiến cả người cô chấn động.
Toán cao cấp.
Không không không, chắc chắn không phải mua cho cô đâu.
Trình Dập không lập tức nói chuyện, mà lấy tập đề ôn tập từ trong túi ra, trịnh trọng đặt lên trước mặt cô.
Nội tâm An Lộc “Xoảng” một tiếng, như có thứ gì đó vỡ vụn.
“Không muốn năm sau học lại thì bây giờ ngoan ngoãn nghe lời anh.” Anh cầm tài liệu chuyên ngành của cô lấy ra, ném sang một góc bàn, “Những môn xã hội của em không vấn đề gì, cơ sở toán cao cấp quá kém.”
“Làm trước một trang, để anh xem.”
“….”
Năm phút sau, giấy nháp trước mặt An Lộc vẫn trắng tinh.
Mười phút sau, trên giấy nháp viết được một dòng đề bài, và một vài dòng giải đề kỳ lạ mà Trình Dập nhìn cũng chẳng thể nào hiểu nổi.
Mười lăm phút sau, cô cắn lấy đầu bút, đáng thương hề hề quay đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ lên lẩm bẩm nói: “Không biết…”
“Ngay cả cái này cũng không biết?” Trình Dập cố đè ép lửa giận xuống, cố gắng đối xử với cô dịu dàng nhẫn nại.
An Lộc lắc đầu, dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhất nhìn anh, sợ anh hung dữ.
“Toán cao cấp lớp em là thầy Từ Hi dạy à?”
“Vâng….”
“Nếu anh không nhớ nhầm thì, “ Anh khựng lại, một bàn tay chống lên mặt bàn, một tay khác đặt lên thành ghế của cô, hơi cui người xuống nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, “Đề bài này là ví dụ trong giáo án của thầy Từ, hàng năm đều không thay đổi.”
“….” An Lộc ấm ức bẹp miệng.
Trình Dập nhếch lông mày lên: “Lên lớp không nghe giảng?”
“Nghe rồi.” Cô nghiêm túc nói, “Nhưng mà nghe không hiểu.”
Trình Dập thở dài, nhấc tay lên, “Đứng dậy.”
An Lộc ngoan ngoãn làm theo.
Trình Dập ngồi xuống chỗ của cô, ngữ khí cực kỳ không nhẫn nại, “Đi bê thêm cái ghế đẩu lại đây.”
“….” Được rồi, học tra chỉ xứng ngồi ghế đẩu, lại còn tự mình đi lấy nữa.
An Lộc giống như học sinh bị thầy giáo gọi đến văn phòng dạy dỗ vậy, ngồi ở ghế đẩu bên cạnh, hai tay quy củ đặt lên đùi, sống lưng thẳng tắp như cán bút.
“Đây là nhóm đề đa nguyên ẩn hàm số cầu đạo kinh điển, không khó lắm, miễn là thấu hiểu đạo lý, những đề bài tương tự cũng giải theo cách đó là được, làm đề thứ nhất trước.”
”Ở đây có hai biến số, và một cái điều kiện kết thúc…..”
An Lộc tự cho rằng lần này rất nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, mỗi một chữ đều rõ ràng chui vào trong tai cô, nhưng mà toán học thực sự không hợp với cô.
Một đề bài nghe vài lần nhưng vấn đề vẫn còn một đống.
“Vậy cái này, cái kia tại sao lại như thế? Tại sao lại là cosxy?”
“….”
“Chỗ này tại sao là dy mà không phải dx?”
“….”
Trình Dập hết cách, giảng giáo trình cho cô vài lần, bộ não ngu ngơ mới rõ ràng hơn được một chút.
Luyện làm mấy nhóm đề, anh lại lấy ra một bộ đề thi thử vài năm trước trong hệ thống ra cho cô, trên cơ bản có thể qua môn được rồi.
“Anh Dập.” Cuối cùng cũng đạt được 61 điểm An Lộc thở phào một hơi, mu bàn tay chống lên má, để lên bàn nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Dập đang chấm đề thi thử thứ ba cho cô, sắc mặt hòa hoãn hơn so với lúc này, thấp giọng đáp: “Ừ.” một tiếng.
An Lộc không biết nghĩ gì, đột nhiên cười ra tiếng.
Không đợi anh hỏi, cô cười hì hì nói: “Anh Dập, hôm nay anh cực giống ba của em á.”
Mi tâm Trình Dập bất giác nhăn lại.
“Ngày trước lúc ba em giúp bổ túc số học, cũng như thế này luôn.” Cô chỉ chỉ đầu lông mày của anh, “Có thể kẹp chết một con ruồi rôi.”
“Phải không?” Bờ môi người đàn ông nhếch lên, giọng nói rất lạnh, ánh mắt như có chút rét lạnh.
Trái tim An Lộc co rút, không hiểu sao có chút khẩn trương.
May mà Trình Dập cũng không nói nữa, quay đầu tiếp tục chấm bài cho cô.
Lần này lại được hẳn 85 điểm, An Lộc vui đến nhảy cẫng lên.
”Không tồi.” Trình Dập xoa xoa đầu cô, “Muốn thưởng gì nào?”
Ý cười của An Lộc hơi ngừng lại, mê mang chớp mắt.
Trình Dập bật cười: “Sao vậy?”
Cô nhóc này, có thưởng còn không vui như vậy?
“Trước giờ ba em không hề thưởng cho em.” Cô chu miệng lên, bộ dáng có chút ấm ức.
Trình Dâp cong môi, mặt đầy hài hước nói: “Vậy là do em trước giờ học không tốt đi?”
“Mới không phải.” An Lộc nghiêm túc chứng minh cho bản thân, “Em thường có tiến bộ, có lần ba em đồng ý đưa em đi công viên disney, kết quả nuốt lời, còn nói cái gì để phòng kiêu ngạo hấp tấp, không được chơi đùa đến mất lý trí.”
“Ông ấy chính là lừa gạt em.”
Trình Dập nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt giận dữ bất bình, trái tim mềm thành một mảnh.
“Anh trai sẽ không nuốt lời.” Anh cúi đầu, mắt mày cong lên, “Muốn cái gì? Hửm?”
An Lộc nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Bây giờ em vẫn chưa nghĩ ra, đợi nghĩ ra rồi sẽ nói với anh.”
Trình Dập cười cười: “Được, vậy anh đợi.”
An Lộc ôn tập cùng Trình Dập một tuần, cuối cùng cũng nghênh đón buổi thi toán cao cấp.
Ngày hôm đó Trình Dập không có gì làm, đứng dưới lầu dạy học đợi cô báo tin vui.
Cách lúc thi khoảng hai mươi phút, có sinh viên lục tục đi ra.
Trình Dập biết cô nhóc này không nhanh như vậy, đang bình tĩnh hút điếu thuốc, đột nhiên nghe thấy có người gọi bên cạnh: “Đàn anh.”
Quay đầu lại, lông mày anh nảy lên một cái.
Lại là Lưu Nhất Minh.
Lưu Nhất Minh đi từ lầu dạy học ra, có lẽ là nộp bài trước thời gian.
Trình Dập lạnh nhạt nhìn cậu ta gật đầu.
“Đàn anh.” Lưu Nhất Minh thấp hơn anh không chỉ một cái đầu, nghếch cổ lên nhìn anh, biểu tình không chút hòa nhã, “Không phải anh với cô ấy đã chia tay rồi sao?”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Trình Dập dừng bên má, gạt bớt tàn thuốc xuống dưới đất, đôi môi như có như không nhếch lên: “Cho nên?”
“Cho nên tôi cho rằng, đàn anh không nên quấn lấy cô ấy nữa.” Lưu Nhất Minh nghiêm túc nói.
“Đó là việc của tôi.” Trình Dập khẽ liếc cậu ta một cái, “Chẳng liên quan gì đến cậu.”
Lưu Nhất Minh bị anh nói tái mét mặt.
Cậu ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Không giấu gì đàn anh, An Lộc từng nói cho tôi biết, lúc trước yêu đương với đàn anh chẳng thú vị gì, đàn anh không phải gu mà cô ấy thích.”
Trình Dập hơi nhăn mày lại, ánh mắt nhìn cậu ta dần tối lại.
“Kì thực đàn anh thông minh như vậy, rất nhiều lời không cần thiết phải nói ra.” Lưu Nhất Minh nói, “Nữ sinh trong trường, mười người thì có tám người thích đàn anh, nếu An Lộc mà thích anh, sớm đã thích rồi.”
“Cô ấy sẽ không thích anh đâu. Cho dù anh có quấn lấy cô ấy, cũng không thể nào thay đổi sự thật được.” Lưu Nhất Minh không kiêu cũng không tự ti nhìn anh, “Còn không bằng buông tay sớm một chút, cho người khác cơ hội.”
*Min: nam qua đường nói thế trúng tim anh chưa anh Dập
“Cho người khác cơ hội?”
Trình Dập bẻ điếu thuốc trong tay thành hai đoạn, mặc kệ tàn thuốc chưa cháy hết rơi xuống đất,, sau đó bước về phía Lưu Nhất Minh một bước, mũi giày vừa đúng đạp lên đầu lọc.
Anh lạnh giọng, ánh mắt như chưa dao: “Cho ai? Cậu sao?”
Khí thế quá bức người, cả người Lưu Nhất Minh chấn động.
Nhưng chỉ trong một chốc lát, bờ môi Trình Dập cong lên, khí tràng áp bách ban nãy tản đi hết.
Mà bản lĩnh tản ra thu vào khiến người ta lạnh lẽo hơn.
Anh lười biếng rũ mắt xuống, giống như hoàn toàn chẳng để nam sinh trước mặt vào mắt: “Có thể cậu có chút hiểu lầm, tôi và cô ấy từ nhỏ đã có hôn ước, chia tay, nháo một chút, cuối cùng vẫn sẽ ở bên nhau. Không tin thì nhìn xem, cô ấy có từ chối tôi lúc nào không?”
“An Lộc không phải người mà cậu có thể tranh giành, hiểu chưa?”
Nói xong, không đợi Lưu Nhất Minh từ trong chấn kinh tỉnh táo lại, đã tiêu sái nhấc chân rời khỏi.
Nhìn thì trông như có vẻ thắng lợi hoàn toàn, nhưng, Trình Dập quay người sắc mặt bắt đầu trầm xuống.
Trước kia là anh chiếm tiện nghi từ hôn ước, mà bây giờ hôn ước đã không còn tồn tại nữa. Hèn mọn làm sao, mới có thể dựa vào thân phận anh để trông nom bên canh cô?
Anh đè nén dục vọng, không dám để cô phát hiện yêu thích trong lòng anh, bởi vì anh biết, Lưu Nhất Minh nghe nói những lời kia chưa chắc là giả.
Bản thân anh rõ ràng hơn ai hết, cô chỉ coi anh là anh trai. Tâm tư không trong sáng của anh mà lộ ra, có lẽ sẽ đẩy cô càng xa hơn, chẳng thể nào quay lại bên cạnh anh nữa.
Đứng trên vành đai xanh, anh hút xong điếu thuốc thứ hai, tiếng chuông kết thúc buổi thi vang lên.
Anh nhìn một đoàn sinh viên cùng nhau ùa ra, trong nháy mắt, đã khóa chặt lên người cô gái nhỏ yêu kiều xinh đẹp.
Có lẽ cô phát huy không tồi, cả đường cười chạy tới, như chú chim nhảy nhót tung tăng bay về tổ.
Trình Dập buông hai tay để bên sườn, nắm chặt thành quyền.
“Anh Dập.” khoảng cách vài mét cô vui vẻ gọi anh.
Khóe môi Trình Dập cong lên, nụ cười không đến đáy.
An Lộc chạy tới trước mặt anh thì dừng lại, đắc ý vô cùng nói: “Em cảm giác lần này sẽ thi được 90….”
Lời vẫn chưa nói hết, đã bị cuốn vào một vòng ôm ấm áp.
Cánh tay của anh cứng như théo ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, để đầu cô gục lên trước ngực anh, sâu trong đáy lòng cuộn trào mãnh liệt, cól oại xúc động muốn khảm cô vào sâu trong máu thịt.
Giây phút này An Lộc ngừng hô hấp.
Dán bên tai là lồng ngực nóng rực của người đàn ông, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng trái tim nặng nề của anh, nhịp tim đập có chút hỗn loạn.
Danh Sách Chương: