Cơn đau từ mông truyền tới nhắc nhở Diệp Bảo Châu hình như đây không phải là mơ, sau đó cô nghe thấy bên tai có tiếng đàn ông nói với vẻ buồn bực: “Còn ngây ra đó làm gì, mau mặc đồ của cô lên.”
Diệp Bảo Châu nghe thế lập tức quay đầu, chỉ nhìn thấy có người đàn ông thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn cô, tay anh đang hoảng loạn kéo lưng quần, cúc áo trên cũng đã bị mở ra hai cái, bộ dáng áo quần lộn xộn.
Cô có hơi trợn tròn mắt, theo bản năng quay người không nhìn nữa, lại cúi đầu liếc mắt nhìn mình, cúc áo trên người mình cũng đóng sai, váy dài hoa nhí ngổn ngang lôi thôi, vừa nhìn tình cảnh cũng biết vừa rồi hai người bọn họ đã làm chuyện gì không thể nói ra.Đợi đã, tình huống gì đây?
Bộ đồ lỗi thời và quê mùa như vậy hoàn toàn không phải bộ cô sẽ mặc, hơn nữa người đàn ông trước mặt cũng không giống nam thần của cô, anh trở nên trẻ hơn cũng biến thành không còn thời thượng như vậy nữa, hình như không phải cùng một người với nam thần, chỉ là ngũ quan lớn lên có hơi giống mà thôi…Diệp Bảo Châu hoảng hốt trong lòng, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, kinh ngạc hỏi: “Anh… anh là ai? Anh đang làm gì?”
Lục Thiệu Huy tức đến mức tay đóng cúc cũng run lên: “Diệp Bảo Châu, cô đừng giả bộ nữa, bản thân cô làm gì mà cô cũng không biết sao? Là ai kêu cô tới hại tôi, có phải là Tạ Gia Hòa không? Vì một vị trí bí thư công hội mà anh ta lại dùng chiêu âm hiểm này à!”
Nghe thấy cái tên mà người đàn ông thốt ra khỏi miệng, đột nhiên đầu óc của Diệp Bảo Châu đau nhức vô cùng, sau đó giống như bị ấn vào nút mở, vô số hình ảnh quay cuồng trong đầu, sau khi đau đớn qua đi, cô đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Cô xuyên thư rồi, xuyên thành nữ phụ cùng tên trong văn niên đại chưa hoàn thành đã đọc trước đó.
Trong quyển văn đó, nam chính là Tạ Gia Hòa, một cán sự công hội ở xưởng lương thực thực phẩm, nữ chính là Tống Minh Trân, cũng là nhân viên phân xưởng giống như nguyên chủ, mà trên con đường phát triển chuyện xưa ái tình của nam nữ chính còn có đủ loại nữ phụ tới tác oai tác quái, nguyên chủ chính là một trong số những nữ phụ đó.
Nguyên chủ thích Tạ Gia Hòa, thường xuyên mượn cớ một vài chuyện nhàm chán trong cuộc sống đi tìm nam chính, sau này cô biết trong lòng nam chính có nữ chính đã lập tức nổi máu ghen tuông, bắt đầu thấy nữ chính không thuận mắt đủ kiểu, đi khắp nơi gây sự với nữ chính ý đồ khiến cô ả và nam chính bất hòa.
Cuối cùng, nữ chính không thể nhịn được nữa, nhân lúc giúp công hội trang trí hội trường quan hệ hữu nghị đã bỏ thuốc nguyên chủ, dụ cô vào phòng nghỉ, vừa vặn thuốc phát tác dụng, cô mới cưỡng chế kéo nam phụ đang ở phòng nghỉ nghỉ ngơi tới thân thiết.
Mà lúc này chính là hiện trường nguyên chủ mất trinh tiết với nam phụ Lục Thiệu Huy.
Diệp Bảo Châu: …Mụ nội nó chứ, chẳng trách vừa rồi cô lại cảm thấy kỳ quái như vậy, hóa ra là bị hạ thuốc à, nếu như ký ức của cô không sai thì nữ chính và nam chính đang ở tầng một trang trí hội trường, một lúc nữa sẽ dẫn người tới phòng nghỉ “bắt gian” ngay tại hiện trường.
Sau khi bị “bắt gian,” từ đây thanh danh của nguyên chủ và Lục Thiệu Huy hoàn toàn mất sạch, sau này nguyên chủ mang thai, hai người không thể không kết hôn, từ đó vô duyên với nam chính, cúi đầu cúp đuôi làm người.
Diệp Bảo Châu: !
Trời ơi, vậy mà trên đời này còn có chuyện gay go như vậy, tại sao mốc thời gian xuyên tới không thể sớm hơn một chút được chứ, mộng xuân đúng là đẹp thật nhưng bây giờ biến thành hiện thực cũng đáng sợ quá rồi.
Diệp Bảo Châu vừa chỉnh lại quần áo của mình vừa nói: “Tôi không hại anh, tôi bị người hạ thuốc, tôi cũng là người bị hại.”
Giọng nói mềm mại mang theo vài phần vô cùng đáng thương, giống như con mèo nhỏ oan ức, khiến cơn giận lấp đầy một bụng của Lục Thiệu Huy cũng tạm thời ấn xuống, cả người cũng tỉnh táo hơn.
Danh Sách Chương: