Mục lục
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --

Nghe Khương Tiêu nói vậy, nỗi lo trong lòng Phó Nhược Ngôn vẫn chưa tan hết, càng nghĩ càng bứt rứt.

Phó Tông Lâm này sống như con rắn độc, có trời mới biết ông ta sẽ làm ra hành động gì.

Khương Tiêu thấy hơi kỳ lạ, Phó Nhược Ngôn mới là người đối đầu trực tiếp với tất cả lại đi lo lắng cho mình. Chuyện cũng đâu khoa trương như anh ấy tưởng tượng, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.

Nào ngờ hôm sau, hắn đã nhanh chóng tìm đến công ty vệ sĩ, sắp xếp một vệ sĩ riêng cho Khương Tiêu, để người ta ở bên anh cả ngày.

Ngoài ra, hắn còn cắt cử người đến bệnh viện giám sát kỹ Phó Tông Lâm, Trần Linh Nguyệt và cả em trai hắn. Hễ bọn họ làm gì thật thì hắn sẽ biết ngay.

Nghĩ đến cảnh lỡ Khương Tiêu gặp chuyện gì vì mình thật, Phó Nhược Ngôn khó mà tưởng tượng nổi hắn sẽ thành ra nông nỗi nào.

Ban đầu Khương Tiêu còn thấy hơi lạ lẫm. Nào có ai cứ đi theo mình suốt ngày vậy chứ? Nhưng anh không thể từ chối một Phó Nhược Ngôn thế này được. Vốn dĩ Phó Nhược Ngôn định thuê bốn người, Khương Tiêu lại thấy phô trương quá. Cuối cùng, sau khi thảo luận, họ quyết định thuê một người.

"Tạo đội hình lớn quá cũng không ổn." Khương Tiêu nói: "Một người còn đóng giả làm trợ lý được, thêm nữa thì đường đột quá. Em làm kinh doanh, cho nhiều vệ sĩ đi theo, người ta lại tưởng Vô Hạn vừa gặp phải chuyện gì."

Chuyện nhà Phó Nhược Ngôn cũng không tiện giải thích với người ngoài.

Bọn họ còn trao đổi thêm về phạm vi hoạt động của vệ sĩ, ví dụ không theo vào văn phòng hoặc nhà. Khương Tiêu không thích cảm giác bị người ta giám sát mãi. Kết thúc cuộc thảo luận, anh chấp nhận một cách miễn cưỡng, nghĩ rằng không thể làm vậy trong thời gian dài, chờ qua chuyện này là sẽ ổn thôi.

Phó Tông Lâm biết Phó Nhược Ngôn đang giám sát mình nhưng đến quyền nêu ý kiến ông ta cũng chẳng có. Ai bảo ông ta đang trong hoàn cảnh này chứ.

Phó Nhược Ngôn hành động rất nhanh. Ông ta vừa đồng ý bán cổ phần Phó Thị là hắn bắt đầu chuẩn bị các thủ tục liên quan luôn. Mấy cổ đông có quyền lên tiếng trong hội đồng quản trị đều đã ngoan ngoãn đứng hẳn về phía Phó Nhược Ngôn, không muốn nói giúp ông ta bất cứ lời nào. Vì vậy, cuộc bỏ phiếu chắc chắn sẽ thuận lợi.

Song, cứ phó mặc tất cả lại chẳng phải phong cách của Phó Tông Lâm.

Thuyền hỏng còn thừa ba cân đinh, ông ta vẫn có chút bản lĩnh.

Dẫu đang trong trạng thái bị giám sát, ông ta vẫn tìm ra rất nhiều cơ hội liên lạc với Trần Linh Nguyệt. Đang trong thời đại tin tức phát triển, Phó Nhược Ngôn lại không phải xã hội đen, hành động giam cầm phi pháp sẽ giẫm lên ranh giới pháp luật. Hắn không dám bất chấp mọi thứ vào lúc này.

Trên thực tế, người vợ thứ hai cũng chẳng có là bao tình cảm với ông ta. Bọn họ kết hôn dựa trên sự tương quan về lợi ích nhiều hơn.

Phó Tông Lâm hiểu tính tình Trần Linh Nguyệt. Bà ta không cam lòng, nhiều mưu mô, dễ xúc động, làm gì cũng nghĩ cho con trai Phó Minh Tư của bà ta. Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để lợi dụng bà ta.

Trước kia, hồi còn yên bình, bà ta đã dám làm ra chuyện vượt giới hạn với Phó Nhược Ngôn. Giờ đây rơi vào đường cùng, bà ta sẽ càng liều lĩnh hơn, có thể làm ra bất cứ điều gì.

Chưa kể đến việc Trần Linh Nguyệt có một số tay sai với chút thủ đoạn khá tạp nham. Họ che giấu tài tình đến nỗi ngay cả Phó Nhược Ngôn cũng không biết. Bà ta có thể làm hết mọi việc Phó Tông Lâm không làm được.

Đứng ở góc độ của Phó Tông Lâm, ông ta chẳng hề có cảm giác tội lỗi khi lợi dụng người khác.

Nếu mấy năm trước bà ta không đột ngột gây ra vụ việc nhằm vào Phó Nhược Ngôn kia thì mối quan hệ cha con của bọn họ sẽ không thành ra nông nỗi này, và giờ Phó Nhược Ngôn vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Đây là những gì bà ta phải trả lại.

Dạo này Trần Linh Nguyệt rất sốt ruột. Người chồng và cha già mà bà ta luôn dựa dẫm đều đang nằm viện. Công ty phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, đã tính toán xong việc giảm biên chế, mấy tháng sau vẫn không gồng lên nổi thì sẽ phải đóng cửa.

Cổ phần Phó Thị là tài sản trước khi kết hôn của Phó Tông Lâm, chúng không do bà ta kiểm soát. Trước đây, bà ta nghĩ rằng có con trai thì ít ra sẽ được chia chút đỉnh, nào ngờ hiện giờ cổ phần của Phó Tông Lâm lại sắp về tay Phó Nhược Ngôn. Chút niềm tin trông cậy ấy cũng biến mất theo.

Nhận được điện thoại từ Phó Tông Lâm, nghe ông ta lên kế hoạch và ra lệnh, Trần Linh Nguyệt hơi do dự.

"... Anh nói thật sao?"

"Dĩ nhiên là thật rồi, em chỉ cần làm theo lời anh thôi." Phó Tông Lâm nói: "Không thì bây giờ em còn có thể làm gì khác? Em xem, nếu thành công, em bắt Phó Nhược Ngôn làm gì nó cũng đồng ý. Đến lúc đó, em cứ vậy cầm tiền, dẫn theo con trai chạy ra nước ngoài là nó hết cách bắt em. Nếu tình hình tệ hơn chút, thất bại thì anh sẽ cho Tiểu Tư toàn bộ những gì còn lại của mình. Em cũng biết mà, một ít tài sản của anh đang ở nước ngoài. Tiễn nó đi thì về sau con trai mới sống tốt được. Bây giờ Phó Nhược Ngôn lật mặt thành thù với anh rồi, anh chỉ còn Tiểu Tư là con trai duy nhất. Chúng ta làm cha mẹ, luôn phải lo lắng cho con nhiều hơn, đúng không?"

Người bình thường sẽ không làm được chuyện bí quá hoá liều kiểu này. Tuy nhiên Trần Linh Nguyệt lại không phải người bình thường. Tính tình bà ta giống Phó Tông Lâm.

Nếu Phó Tông Lâm yên thân chút thì Phó Nhược Ngôn chưa chắc đã làm gì ông ta, cùng lắm chỉ căm ghét thôi chứ chưa đến mức đuổi cùng giết tận.

Suy cho cùng, bọn họ là cha con ruột thịt. Những cổ đông trong hội đồng quản trị lại là cỏ đầu tường, còn quen biết đã nhiều năm. Nhà họ Phó gặp chuyện lớn gì thì bọn họ cũng không đến nỗi ngoảnh mặt làm thinh.

Thế nhưng Phó Tông Lâm không cam lòng. So với bị thua, sự nhục nhã trước những gì chính con trai mình dành cho tác động nặng nề tới ông ta hơn.

Ông ta muốn được ăn cả ngã về không, cũng muốn Phó Nhược Ngôn trải nghiệm cảm giác này. Hai cha con họ thực sự đã trở thành kẻ thù. Lời nói trước đây cũng có phần cố ý, ông ta đã thử ra tầm quan trọng lớn lao của Khương Tiêu với con trai ông ta. Đó chính là mối đe dọa của hắn.

"Được." Trần Linh Nguyệt khịt mũi: "Em sẽ suy tính cẩn thận."

Phó Tông Lâm vừa cúp máy, một loạt tiếng đập cửa đã vang lên bên ngoài, ra hiệu ông ta đi WC lâu quá.

Do đó, ông ta giấu điện thoại đi rồi quay về phòng.

Đến giờ ông ta vẫn thấy lạ, tại sao mình lại nuôi ra một đứa con như vậy? Có lẽ ông ta và người vợ đầu tiên không hợp nhau thật, thế nên một phần của Phó Nhược Ngôn khác với mình, ấy là phần được mẹ nó nuôi thành. Tuy nhiên cũng có một phần —— ít nhất là một phần nhỏ —— rất giống với mình.

Sức mạnh có thù ắt báo giống mình như đúc.

Bởi đã biết một số chi tiết về người tên Khương Tiêu này, chẳng hạn như Phó Nhược Ngôn từng làm việc ở công ty Khương Tiêu trong một thời gian rất dài, chẳng hạn như nó để lại số đo của Khương Tiêu cho cửa hàng vest thường hợp tác kia. Hai bộ vest sang trọng quý phái hồi ấy đem đến áp lực khá lớn cho Phó Nhược Ngôn đang rời nhà.

Sau đó, nó từ chức ở công ty Khương Tiêu và về nhà. Xem ra những việc này có liên hệ mật thiết với nhau.

Hồi Phó Nhược Ngôn mới về, Phó Tông Lâm tưởng hắn nghĩ kỹ rồi, không chịu khổ nổi.

Hiện tại xem ra, nó quay về là vì Khương Tiêu.

Khương Tiêu là ước nguyện ban đầu của nó khi trở lại Phó Thị. Tuy nhiên, qua nhiều đổi thay, ước nguyện ban đầu sớm đã qua đi, và cũng đúng với hy vọng của nó - Nó và Khương Tiêu ở bên nhau thật rồi.

Từ khi nó về Phó Thị, mọi chuyện đều diễn ra quá suôn sẻ. Về mặt sự nghiệp, Phó Tông Lâm đã chẳng còn đủ sức lay động. Song, về mặt tình cảm, dường như nó và Khương Tiêu chưa từng trải qua điều gì mang tính thử thách.

Mình chỉ đem đến cho nó chút thử thách mà thôi. - Phó Tông Lâm nghĩ. Mọi tình yêu đều phải trải qua thử thách, nhất là tình yêu của giới trẻ.

Ông ta nằm trên giường, mỉm cười đầy ẩn ý khó tả.

Trong khoảng thời gian này, Phó Nhược Ngôn có vẻ rất căng thẳng. Khương Tiêu cũng dốc sức an ủi và phối hợp với hắn, giúp hắn thư giãn hơn.

Có điều, chuyện gì nên làm vẫn phải làm. Anh nào phải hoa trong lồng kính mà ngày ngày trốn ở nhà chỉ vì mỗi chuyện này.

Qua Tết, Vô Hạn lại bắt đầu lu bù công việc. Trang web liên tục được nâng cấp và tối ưu hóa. Cửa hàng truyền thống cũng được mở rộng ra ngoài tỉnh. Ngoài ra, các dự án đều đang trong quá trình đàm phán, cộng thêm những hoạt động ưu đãi giảm giá quy mô nhỏ, đẩy mạnh giao diện, hệ thống hội viên cũng đang được nâng cấp lên một bậc.

Năm nay, phòng kỹ thuật và phòng marketing phải tuyển một lượng lớn nhân sự vào. Khương Tiêu cũng đang xem xét phương diện nhân sự.

Bên ngoài công ty, Lâm Đào Thanh ở Chúng Sâm tiếp tục liên hệ với anh, nói rằng phía Chúng Sâm mới liên hệ được với một công ty chuyển phát nhanh mới, họ cũng có ý đầu tư, chủ yếu suy tính đến việc có thể bổ sung cho nhau với Vô Hạn về mặt nghiệp vụ.

Chuyển phát nhanh là vấn đề khiến Vô Hạn đau đáu nhất gần đây. Trông cậy vào bên khác mãi thì không thể lâu dài. Phía Khương Tiêu còn thường xuyên nảy sinh xung đột với công ty chuyển phát nhanh vì chuyện đơn hàng, do đó, bọn họ cần có sự hợp tác khăng khít hơn nữa. Anh đã đàm phán với rất nhiều bên vận chuyển nhưng vẫn chưa thấy hài lòng về nơi nào.

Công việc đổ dồn khiến Khương Tiêu bận đến chân không chạm đất. Anh còn phải thường xuyên đi thăm mẹ và hẹn hò yêu đương, nào dư thời gian lo đến phương diện khác.

Nghe nói quá trình chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần bên Phó Nhược Ngôn diễn ra rất suôn sẻ. Khương Tiêu cũng yên tâm phần nào.

Dù sao thì trong mắt anh, nhắm vào người bạn trai chẳng liên quan gì đến Phó Thị chỉ vì thù riêng là một việc rất đỗi kỳ lạ. Sao lại có ai manh động đến mức đấy kia chứ?

Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, không phải ai cũng bình thường.

Khoảng hai tuần kể từ khi Phó Tông Lâm nhập viện, tối hôm đó, Khương Tiêu có kế hoạch đột xuất.

Khương Tiêu vốn không thích xã giao. Anh là ông chủ nên không phải tự tay làm rất nhiều chuyện, cứ giao phần lớn các buổi gặp gỡ cho phó giám đốc là được, anh có vô số cấp dưới thích giao thiệp. Chẳng qua, vẫn có một số buổi tụ họp anh không thể chối từ.

Dạo gần đây anh ngoan ngoãn nghe lời Phó Nhược Ngôn, chỉ đi qua đi lại hai giữa điểm đến. Mãi cho tới hôm Lâm Đào Thanh cất công sang dẫn anh ra ngoài tham dự một buổi tụ họp để gặp gỡ người phụ trách của công ty chuyển phát nhanh muốn hợp tác kia.

Khương Tiêu buộc phải đi, vì cả kinh nghiệm sống lại một đời và yêu cầu hợp tác bức thiết của công ty. Công ty chuyển phát nhanh này rất nổi tiếng sau này. Ngoài hiệu suất, dự án trạm trung chuyển và quầy chuyển phát nhanh của họ cũng không tệ. Nếu thực sự có thể hợp tác thì đây chính là bước đột phá lớn của Vô Hạn.

Đặc biệt, việc Lâm Đào Thanh đích thân dẫn anh đi chứng tỏ khả năng thành công rất cao. Khương Tiêu không đi là sẽ mất cơ hội đàm phán.

Bọn họ hẹn nhau vào buổi tối ở một trung tâm hội nghị tư nhân cực kỳ an toàn, chưa từng gặp sự cố nào.

Trong quá trình tán gẫu, đối phương tỏ ra hết sức hài lòng về Khương Tiêu. Bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Cả chuyển phát nhanh và thương mại điện tử đều phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, vô số mối quan hệ và phương diện có thể học hỏi lẫn nhau. Mặc dù Khương Tiêu mang thế mạnh sống lại một đời nhưng thế giới thay đổi như vũ bão, anh cũng phải nỗ lực học tập trong quá trình công ty phát triển. Lần này, bên kia đã cho anh ấy rất nhiều ý tưởng và chỉ dẫn mới, những điều này rất đáng quý.

Anh trò chuyện đến muộn, nhất thời quên mất giờ giấc. Tuy nhiên, vì Phó Nhược Ngôn gọi đến liên tục nên Khương Tiêu phải ra ngoài nghe máy hết lần này đến lần khác.

Căn phòng riêng này không lớn. Dù anh đã chỉnh nhỏ âm lượng nhưng vẫn nghe thấy tiếng điện thoại rung. Khương Tiêu thì không dám bỏ qua cuộc gọi của Phó Nhược Ngôn, sợ hắn gặp chuyện gì thật.

"... Nhược Ngôn à, em đang bàn chuyện làm ăn. Anh cũng biết mà, rất nhiều lúc thời gian không chịu sự kiểm soát của mình." Khương Tiêu đi ra ngoài, hơi bất đắc dĩ: "Em đã đồng ý sẽ về nhà trước 10 giờ, nhưng em không thường xuyên về nhà muộn. Xin lỗi anh, chỉ lần này thôi, anh ngủ trước đi nhé? Em nói chuyện xong sẽ về luôn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK