Phủ Thừa Tướng
Trong đại sảnh của Thừa Tướng phủ hiện tại chưa rõ vì nguyên nhân gì mà mọi người rất căng thẳng
"Ỷ Mộng, con mau quỳ xuống cho phụ thân."
Thừa tướng đương triều - Nhược Hành Can tức giận chỉ vào nữ nhi cành vàng lá ngọc của ông
Nhược Ỷ Mộng không thể ngờ phụ thân, người luôn cưng chiều mình lại có thể bảo mình quỳ xuống như vậy
"Con không quỳ, con không làm gì sai hết."
Nghe nữ nhi mình vẫn còn ngang bướng cãi lại càng khiến ông tức giận thêm
"Còn dám nói. Ta một đời anh minh, hết lòng vì giang sơn xã tắc. Nay được Thái Hậu để mắt tới mà muốn kết hợp cho con cùng Bát Vương Gia. Vậy mà chiếu chỉ chưa kịp ban ra đã hay tin còn làm người ta trật chân còn hôn mê một ngày đêm."
Nghe phụ thân la mắng mình vì 'đăng đồ tử' đó, Nhược Ỷ Mộng càng thêm tức giận
"Con không muốn. Ai trong kinh thành này không biết Bát Vương Gia phong lưu ăn chơi trác táng, suốt ngày vào ra kỉ viện. Phụ thân chỉ biết vì giang sơn chứ có nghĩ cho con không?"
"Hừ. Con thì biết gì? Bát Vương Gia là đệ đệ ruột của Hoàng Thượng, cũng là vị vương gia duy nhất được phong đất tại kinh thành này, được phong hiệu là Ninh Vương. Nếu Hoàng Thượng biết con làm đệ đệ người ra như vậy, thì thử hỏi cả nhà ta làm sao gánh tội đây?"
Nhược Hành Can mệt mỏi nuốt xuống một ngụm trà. Người dân bá tánh có thể không biết, luôn nghĩ Bát Vương Gia chỉ có ăn chơi, nhưng họ đâu thể nào biết được
Ba năm trước, khi Tiên Đế băng hà, trong chiếu chỉ và cả di ngôn đều chỉ định Bát Hoàng Tử Viên Vĩ Anh sẽ là người kế vị. Bên cạnh long sàng hôm đó chỉ có vỏn vẹn sáu người: Tiên đế, Đương kim thái hậu, Đương kim hoàng thượng, Ninh Vương, Nhược Thừa Tướng và Bố công công - người thân cận nhất của Tiên Đế. Tuy nhiên, sau khi Tiên Đế băng hà, Bát Hoàng Tử đã quỳ xuống tạ tội với Tiên Đế vì không thể hoàn thành di nguyện của người. Người đã nhường ngôi vị lại cho Tứ Hoàng Huynh, cũng chính là Viên Anh Mã, Đương Kim Hoàng Thượng. Chính vì vậy, nên dù cho không thể ti bất cứ ai thì Hoàng Thượng luôn tin tưởng Viên Vĩ Anh. Nếu có lòng với ngai vàng thì hắn đã không cần dâng hai tay cho Viên Anh Mã rồi.
Thấy phụ thân mà bản thân luôn kính trọng nhất bây giờ lại bày ra bộ dạng bất lực chưa bao giờ thấy. Nhược Ỷ Mộng uỷ uất lên tiếng:
"Vậy thì ai làm người đó chịu. Con sẽ đến tìm Bát Vương Gia làm rõ mọi chuyện."
—/—/—/—/—/—/—/—
Tối hôm đó, Viên Vĩ Anh đang trong cơn ngủ mê thì bỗng nhiên hai bên thái dương lần lượt xuất ra những giọt mồ hôi.
Trong giấc mơ của cô, cô thấy một người nào đó ngồi trên chiếc ghế phía trước. Điều bất ngờ là gương mặt nguời đó y hệt cô.
"Ngươi là ai? Sao lại giống ta vậy chứ?"
Người kia quay lại đối mặt với cô, mở miệng nói:
"Ta là Ninh Vương Viên Vĩ Anh."
Viên Vĩ Anh hét lớn:
"Mọi chuyện là sao chứ?"
Người kia trả lời:
"Ta đã chết rồi, và ngươi từ bây giờ sẽ là Bát vương gia, thay thế ta sống tiếp cuộc đời còn lại. Để phòng ngừa bị người khác biết được. Ta bây giờ sẽ truyền lại cho ngươi toàn bộ kí ức của ta."
—/—/—/—/—/—/—/—
Giật mình tỉnh dậy, Viên Vĩ Anh lấy tay quẹt đi mồ hôi trên trán mình của mình, cậu nhắm mắt nằm xuống để tiếp thu mọi chuyện.
Ninh Vương này từ nhỏ vì để tránh khỏi số phận hoà thân, mẫu hậu của hắn đã nuôi hắn như một nam hài từ nhỏ.
Cô còn biết rõ được thì ra thân xác này rất giỏi võ công. Hắn thường xuyên ra vào kỉ viện để không khiến mọi người nghi ngờ cũng như làm danh tiếng bản thân xấu đi không cô nương nào muốn gả. Tuy giả nam trang nhưng chung quy hắn vẫn là nữ nhân, lại đem lòng thầm mến mộ Võ tướng quân Võ Thanh Trác. Đã vậy không ngại mình đang phẫn nam trang lại đi làm những chuyện như tặng quà biểu ý làm cho Võ Thanh Trác tưởng hắn đoạn tụ. Cho đến một ngày Võ Thanh Trác hẹn Bát vương gia ra nói chuyện để từ chối hắn. Hôm đó cũng là ngày mà hắn bị đánh trọng thượng, chỉ vì hắn mới bị sốc do bị từ chối tình cảm.
"Uisshh thật là bực mình. Tự nhiên bị tên nam nhân nào đó lại nghĩ mình là gay cơ chứ."
Viên Vĩ Anh đột nhiên nhớ lại bây giờ cô và tên vương gia kia đã hợp nhất lại hết kí ức trong đó có cả võ công. Dựa theo trí nhớ, cô liền ngồi dậy bắt đầu vận khí.
Ở tư thế ngồi thiền, cô bắt đầu chấp tay lại, hít một hơi thật sâu rồi dồn nén lại tại đan điền.
Cảm nhận được một luồng khí nóng trong bụng mình, Viên Vĩ Văn không khỏi cảm thấy vui mừng
"Wow ghê thật, không thể tin có một ngày mình có thể đánh được võ công nữa chứ. Thì ra chân của mình không sao, chỉ vì ảnh hưởng bởi kí ức của hắn nên sinh ra tâm lý bị đau mà thôi, may thật. Cơ thể vẫn là của mình yeahh.."
Nhớ đến bây giờ đang là đêm khuya thì Viên Vĩ Anh liền ngậm miệng mình lại ngay lập tức.
Sau khi thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, Viên Vĩ Anh liền cảm thấy mệt mỏi nên nằm xuống tiếp tục giấc ngủ.
—/—/—/—/—/—/—/—
Sáng sớm hôm sau, Viên Vĩ Anh đang dùng điểm tâm sáng thì Tiểu Ngọc chạy đến thông báo:
"Bẩm Vương gia, Nhược tiểu thư có việc muốn cầu kiến."
Nuốt xuống một viên há cảo, Viên Vĩ Anh nghe đến nữ nhân gián tiếp làm mình bị thương thì liền thấy tò mò:
"Ra nói lại với Nhược tiểu thư, do chân ta di chuyển bất tiện nên hãy mời cô ấy vào tận đây đi."
"Ân."
Chưa đến năm phút sau, trước mắt Viên Vĩ Anh là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Dù từ hiện đại trở về nhưng Viên Vĩ Anh chưa bao giờ gặp được ai xinh đẹp như vậy, có thể khiến cô như đơ ra chỉ nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta.
Nhược Ỷ Mộng biết rõ Viên Vĩ Anh đang nhìn mình chằm chằm thì không thể nào không khó chịu. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ mục đích hôm nay đến đây để làm gì liền mở miệng:
"Tiểu nữ Nhược Ỷ Mộng bái kiến Ninh Vương."
Nghe được giọng nói của mỹ nhân trước mặt, Viên Vĩ Anh như được đánh thức khỏi cơn mê:
"Bình thân, nếu Nhược tiểu thư không ngại thì có thể ngồi xuống cùng dùng bữa với bản vương."
Khẽ mỉm cười, dù trong thâm tâm Nhược Ỷ Mộng có hơi bài xích vì bản thân là nữ nhân lại đang trong phòng ngủ của một đại nam nhân. Nhưng nàng vẫn ngồi xuống phía đối diện Viên Vĩ Anh.
Tiểu Ngọc nhanh nhẹn liền trang bị thêm một bộ chén đũa mới.
Sau khi ngồi xuống, Ỷ Mộng mới để ý thấy một điều kì lạ của người trước mặt mình, tại sao hắn ta là một đại nam nhân mà lại đeo bông tai cơ chứ. Lại còn đeo tới tận ba cái.
Không khí đang dần chìm xuống thì Viên Vĩ Anh liền lên tiếng:
"Không biết hôm nay Nhược tiểu thư tìm bản vương có việc gì?"
Nhược Ỷ Mộng quả thực không rõ người trước mặt nàng đang nghĩ gì trong đầu. Mấy hôm trước rõ ràng hắn ta mở miệng liền nói lời thối tha nói nàng không xứng với hắn. Đã vậy hắn còn có ý muốn đụng tay đụng chân với nàng nên nàng liền ra tay đánh hắn đến ngất xĩu. Vậy mà hôm nay gặp lại liền có cảm giác rất khác.
"Tiểu nữ đến đây là để chịu tội với Vương gia, hôm đó là do lỗi của tiểu nữ đã làm Vương gia bị thương."
Viên Vĩ Anh nâng tay uống cạn một chung rượu, liền khẽ nở nụ cười, từ lúc Ỷ Mộng bước vào cô chưa từng rời mắt khỏi nàng:
"Hôm đó là do bản vương tâm trạng không tốt nên có hành vi không tốt với Nhược tiểu thư."
Hơi bất ngờ vì Viên Vĩ Anh lại nhận lỗi với mình nên Nhược Ỷ Mộng không kịp phản ứng lại. Nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của mỹ nhân không khỏi làm Viên Vĩ Anh càng mở rộng nụ cười.
"Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt. Không biết là Nhược tiểu thư có rãnh rỗi và không chê ta đi đứng không tiện mà cùng đi thưởng trà với ta?"
Với trí thông minh và sự nhanh nhạy của mình, Nhược Ỷ Mộng dễ dàng nhận ra Viên Vĩ Anh thay vì xưng bản vương thì đã thay đổi thành ta.
"Ân."
—/—/—/—/—/—/—/—
Mình sẽ cố gắng 2 ngày/ chương. Các bạn cứ cmt góp ý thoải mái nha.
Danh Sách Chương: