Mục lục
Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ngươi vẫn không thành thân thì chẳng phải cũng biến thành ‘Thanh mụ’ sao?” Ngu Sở Sở trêu ghẹo.

Thanh Tô biết là nàng đang nói đến Trương mụ bên người Tôn Uyển, ánh mắt hai người giao nhau rồi không nhịn được cười khanh khách trong ổ chăn.

“Thanh mụ thì Thanh mụ!” Thanh Tô mỹ mãn nói, “Dù sao nếu tiểu thư thành thân thì nô tỳ chính là nha hoàn làm của hồi môn, nô tỳ muốn vẫn luôn đi theo tiểu thư!”

Ngu Sở Sở nghĩ nghĩ rồi nói, “Vậy cũng được, đến lúc đó ngươi coi trọng ai thì ta cũng làm hắn ở rể!”

“Tiểu thư!” Thanh Tô ngượng ngùng, không nhịn được duỗi tay đẩy nàng.

Hai người náo loạn chốc lát rồi mới chậm rãi đi ngủ.

Do Tô Dung Hiên đã đâm thủng giấy cửa sổ nên chờ đến khi hắn và Ngu Sở Sở ở chung thì hai người đều hơi e thẹn, hơi một chút là chỗ này đỏ mặt chỗ kia đỏ lỗ tai.

Nói chuyện phiếm cũng không tự nhên như khi còn làm bằng hữu, luôn lắp bắp, nói vài câu là liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Tô Dung Hiên cũng không biết chuyện gì xảy ra, dường như vừa thấy Ngu Sở Sở thẹn thùng là hắn cũng thẹn thùng theo.

Hai người đang đứng trong giai đoạn nảy sinh tình cảm ái muội, Ngu Sở Sở còn làm Thanh Tô dạy nàng thêu túi thơm như thế nào vì muốn đưa một cái cho Tô Dung Hiên.

Kết quả là vừa mới thêu được một nửa thì Ngu phủ đã xảy ra chuyện.

Bởi vì trong lòng Ngu Sở Sở có Tô Dung Hiên nên khi ở nhà không còn làm ầm ĩ như trước nữa. Cũng làm người Ngu gia vốn mỏi mệt không thôi nhẹ nhàng thở ra.

Mấy tháng gần đây hầu như Ngu Sở Sở không ăn cơm sáng với mọi người trong nhà, thừa dịp Ngu Nhạc Cảnh trở về, Ngu Sở Sở chưa tỉnh nên phu thê Ngu thị và phu thê Ngu Nhạc Cảnh đóng cửa ăn cơm, cảm tạ Tôn Uyển đã vất cả cả một năm nay.

Ai có thể nghĩ đến vừa khéo như vậy, Ngu Sở Sở cả một tháng tròn chưa tới chủ viện lại cố tình sau khi ngủ dậy có tâm tình tốt bèn đi tới chủ viện, đang ở ngoài cửa thì trùng hợp nghe được Ngu lão gia nói.

Một năm này, những gút mắt và cọ xát lớn lớn bé bé cũng so ra kém hơn câu nói của Ngu lão gia với Tôn Uyển ‘người một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm’ làm Ngu Sở Sở hỏng mất.

Nàng vọt vào đánh Tôn Uyển một cái tát, sau đó thì bị Ngu lão gia đánh đến sưng mặt.

Thế đạo như thế, Ngu lão gia đã vô cùng thất vọng về nữ nhi này, lập tức bắt Ngu Sở Sở quỳ xuống nhận sai với tẩu tử.

Ngu Sở Sở đuổi Tôn Uyển lăn khỏi nhà nàng, Ngu lão gia giận quá nói nàng mới là người nên lăn.

Lời nói của phụ thân giống như dao nhỏ đâm vào tim Ngu Sở Sở, đại não của nàng mơ mơ màng màng bị những lời nói này đột nhiên đánh tỉnh.

Nàng nhìn Tôn Uyển ở phía sau được đại ca bảo vệ, lại nhìn khuôn mặt ba người Ngu gia thì không khỏi bật cười.

Ngu Sở Sở quay đầu, nàng nhìn thấy đại môn rộng mở của Ngu gia, rời đi cũng không quay đầu lại.

Thanh Tô cũng không nghĩ tới nàng chẳng qua chỉ mất chút thời gian quay về viện Ngu Sở Sở lấy đồ thôi, vậy mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Ngu Sở Sở rời đi, Ngu lão gia hạ lệnh làm tất cả mọi người không cho phép đuổi theo.

Không trung âm u hơn nửa tháng cũng bắt đầu mưa to.

Cửa chính bị đóng, Thanh Tô rời khỏi viện từ cửa hông ở hậu viện rồi chạy ra ngoài phố tìm kiếm Ngu Sở Sở.

Mưa to trút xuống khắp nơi, cả người Thanh Tô ướt đẫm, căn bản không mở được mắt.

Tô phủ cách quá xa, Vọng Nguyệt Lâu ở đường chính gần hơn nên Thanh Tô đi tửu lầu, tê tâm liệt phế xin Lý Sung đang canh giữ ở Vọng Nguyệt Lâu giúp đỡ, Lý Sung nhanh chóng gọi tất cả tiểu nhị cùng đi tìm, hắn trấn an Thanh Tô rồi sau đó tự mình chạy tới Tô phủ bẩm báo cho Tô Dung Hiên.

Sau khi bọn họ rời đi, Thanh Tô hoảng hốt cất bước đi vào trong màn mưa.

Nàng không đi tìm Tô Dung Hiên thì còn có thể đi đâu đây?

Thanh Tô nhìn thấy ở ven đường có một con ngựa đẹn, nàng cởi bỏ dây thừng rồi cưỡi ngựa chạy ra ngoài An Thành.

An Thành là thành lớn ở phương bắc nên bốn phương đều thông suốt, ra khỏi An Thành có ít nhất sáu hướng có thể đi.

Ngu Sở Sở chưa từng ra thành bao giờ, lần đi ra ngoài duy nhất đó là đi đạp thanh, mỗi lần đều đi cùng một con đường.

Thanh Tô cắn chặt răng cưỡi ngựa về một hướng trong số đó.

Ngu Sở Sở đi bộ còn Thanh Tô cưỡi ngựa nên chạy không bao lâu thì cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một bóng hình lẻ loi trong màn mưa.

“Tiểu thư!” Thanh Tô gọi.

Nàng kéo chặt dây cương làm ngựa dừng lại. Vì quá sốt ruột nên khi xuống ngựa còn bị ngã.

Thanh Tô loạng choạng chạy tới rồi duỗi tay ra bắt lấy cánh tay của Ngu Sở Sở.Ở trong mưa, cả người Ngu Sở Sở ướt đẫm.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp bị nước mưa làm ướt nhẹp hiện ra dung nhan trắng bệch chưa trang điểm, một đôi mắt sạch sẽ đang mờ mịt, thoạt nhìn còn hiện lên sự trẻ tuổi non nớt của thiếu nữ.

“Thanh Tô.” Ngu Sở Sở nhẹ giọng hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Tiểu thư!” Thanh Tô giữ lấy Ngu Sở Sở không bỏ, như tìm được Ngu Sở Sở đã làm nàng mất hết sực lực, gần như phải quỳ xuống. Thanh Tô cầu xin, “Tiểu thư, người đừng hồ đồ a, cầu xin người, trở về cùng nô tì đi……”

Ngu Sở Sở rũ mắt nhìn chăm chú vào nàng.

“Ta không hồ đồ mà hoàn toàn ngược lại mới đúng, mười bảy năm qua lần đầu tiên ta thanh tỉnh như thế nên mới phải rời khỏi.” Nàng đáp, “Thanh Tô, trở về đi. Hồi môn ta chuẩn bị cho ngươi để ở dưới ngăn tủ, là ta dùng tiền tiêu vặt tích cóp được. Chờ ta rời đi thì ngươi cầm tiền kia rồi tự mình sống cuộc sống thật tốt.”

Thanh Tô túm lấy Ngu Sở Sở, nàng dùng sức lắc đầu.

“Tiểu thư, vì sao, người đã nói không cùng nô tì tách ra mà!” Thanh Tô nức nở.

Ngu Sở Sở nhẹ nhàng thở dài.

“Thanh Tô, ngươi biết không, gia tộc chính là một cây đại thụ, nam tử là nhánh cây, nữ tử là lá cây.” Nàng nhàn nhạt nói, “Trước sau gì thì lá cây cũng rời khỏi đại thụ, mà trên nhánh cây vẫn sẽ mọc ra lá mới rồi tiếp tục sinh trưởng.”

Ngu Sở Sở cười nói, “Hiện giờ ta mới cảm thấy ta giận dỗi với Tôn Uyển thật sự là kẻ ngốc. Chúng ta có gì khác nhau đâu? Nàng là con mèo muốn tìm nơi chốn tốt cho nên mới làm nũng lăn lộn cầu người yêu thương. Mà ta là con mèo bị nuôi dưỡng trong lồng vàng. Lúc được yêu chiều thì ngàn kiều vạn sủng, tức giận cào người cũng đáng yêu. Nhưng khi không được yêu nữa thì cũng chỉ là súc sinh.”

“Tiểu thư, người không nên nói như vậy, lão gia cùng mọi người không phải như vậy.” Thanh Tô khóc ròng, “Nếu tiểu thư không muốn trở về Ngu gia vậy còn Tô công tử thì sao, người không thích ngài ấy sao? Ngài ấy cũng đang tìm người mà!”

Nhắc tới Tô Dung Hiên, biểu cảm của Ngu Sở Sở hơi hoảng hốt.

“Huynh ấy là nam nhân tốt, ta biết hắn bất đồng.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Nhưng đối với trên thế gian này ta đã mệt mỏi. Ta không muốn lại là chiếc lá dựa lưng vào đại thụ, ở trên cây của ai, dựa vào ai mà sống thì có gì khác nhau đâu.”

Mưa càng lúc càng lớn, bàn tay Thanh Tô lạnh lẽo, nàng ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào Ngu Sở Sở, trong lòng lại dâng lên cảm giác khủng hoảng lớn.

Tựa như Ngu Sở Sở còn đứng ở chỗ này còn nàng đã rời đi.

“Tiểu thư……” Thanh Tô nghẹn ngào, “Nếu người muốn rời đi thì chúng ta đi cùng nhau được không? Người đừng để lại nô tì một mình……”

Vẻ mặt của Ngu Sở Sở hơi bất đắc dĩ. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Thanh Tô.

“Tuy rằng ở bề ngoài chúng ta luôn gọi nhau là chủ tớ nhưng ở đáy lòng ta ta đã sớm coi ngươi như thân tỷ tỷ. Ta biết ngươi cũng coi ta là muội muội mà đau.” Ngu Sở Sở thấp giọng nói, “Thanh Tô, ngươi luôn lấy ta làm trọng, ngươi sẽ đáp ứng ta tất cả mọi chuyện, đúng không?”

Thanh Tô nức nở, ngón tay đang run rẩy của nàng được Ngu Sở Sở nâng lên.

“Thả ta tự do.” Ngu Sở Sở nhẹ nhàng nói, “Được không?”Đôi môi Thanh Tô run run, nàng cắn chặt răng rồi nói nhỏ, “…… Được!”

“Sau khi trở về sống cuộc sống thật tốt, thay thế ta sống sót thật tốt, được không?” Ngu Sở Sở lại nói.

Nước mắt Thanh Tô lăn dài theo khuôn mặt, nàng lại cắn răng đồng ý, “Được!”

Ngu Sở Sở cười cười.

Khi Thanh Tô bước lảo đảo trở về An Thành thì không trung đã trở nên trong veo, được nước mưa nặng hạt rửa sạch khiến toàn bộ An Thành rực rỡ hẳn lên.

Trên mặt đường không chỗ nào là không có người, ngẫu nhiên có những người có vẻ mặt khẩn trương chạy loạn lên đều là người của Ngu phủ và Tô gia.

Khi nàng trở lại con đường về Ngu phủ thì nghe được tiếng đập cửa chói tai. Người của Ngu phủ đều chen chúc ở cửa, khuôn mặt của Tô Dung Hiên trầm như nước, không biết hai bên đang nói cái gì mà biểu cảm của Ngu lão gia kích động lên.

“…… Nói hươu nói vượn, ngươi nói hươu nói vượn! Sở Sở có thích ai hay không ta là cha nó sao ta có thể không biết?!” Gân xanh trên cổ của Ngu lão gia nổi lên, nếu không được người đỡ thì gần như ông không thể đứng vững được.

“Một năm qua ngài thật sự từng quan tâm tới nữ nhi của ngài sao?” Tô Dung Hiên lạnh lùng nói, “Nàng đi nơi nào, làm cái gì, ngày này có vui vẻ không, đã xảy ra chuyện gì…… Ngài đã từng hỏi nàng một lần nào sao?”

Ngực của Ngu lão gia phập phồng dữ dội, khóe mắt của ông như muốn nứt ra gần như ngất đi.

Lúc này có nha hoàn nhìn thấy Thanh Tô lập tức kinh ngạc kêu lên, “Thanh Tô!”

Mọi người nhìn thấy Thanh Tô đang thất hồn lạc phách bèn lập tức vây lấy.

“Thanh Tô, Sở Sở đâu? Sở Sở đâu?” Ngu lão gia bắt lấy cánh tay của nàng, ngực của ông như vỡ ra, thanh âm đã nghẹn ngào.

Thanh Tô nhìn thấy bộ dáng kinh hoàng của bọn họ, vậy mà trong lòng lại dâng lên khoái cảm trả thù.

Dù nàng bận vẫn ung dung nhìn chăm chú vào Ngu lão gia rồi nhẹ nhàng nói, “Ngài bảo nàng lăn ra Ngu phủ, nàng lăn.”

Nghe được lời này, trước mắt Ngu lão gia tối sầm, Ngu Nhạc Cảnh vội vàng hỏi, “Ngươi nhìn thấy muội ấy sao? Ngươi thả muội ấy chạy? Sao ngươi có thể làm như vậy?! Trên người muội ấy chưa mang đồng nào, cứ đi như thế chẳng phải muốn mệnh của muội ấy sao?”

Thanh Tô tránh tay của hắn rồi nàng cười lạnh, “Bức tử Sở Sở không phải ta mà là các người!”

“Thanh Tô, chúng ta đối đãi với ngươi không tệ vậy mà sao ngươi lại có thể bỏ đá xuống giếng như thế?” Sắc mặt của Ngu phu nhân tái nhợt mà run rẩy nói.

“Đây gọi là bỏ đá xuống giếng sao? Đây không phải là các người muốn sao?” Thanh Tô nhẹ nhàng nói, “Các người muốn một nhà bốn người sinh hoạt thật tốt, hiện tại các người được như nguyện.”

Lời này vừa nói ra làm người của Ngu gia biến sắc mặt.

Thanh Tô cười ha hả.

“Mười hai tuổi ta bị cha bán cho tú bà, khi cửu tử nhất sinh chạy về nhà lại bị bán làm nha hoàn, lúc đó ta có cảm giác thế đạo này khiến ta ghê tởm. Chỉ có tiểu thư vẫn luôn nhiệt tình đối tốt với ta, làm bên rìa nhân sinh của ta có một tia sáng. Có ai từng nghĩ Thiên Đạo bất công, trời xanh không có mắt!”

Thanh Tô cất cao giọng, “--- Tiểu thư, nô tì tới!”

Dứt lời, Thanh Tô đâm đầu chết lên tượng đá sư tử ở đại môn của Ngu phủ.

Lập tức đông đảo nha hoàn và tỳ nữ hét lên, nhìn cảnh tượng trước mắt này, mí mắt của Ngu phu nhân khẽ rung rồi trực tiếp ngất đi.

Tức khắc bên ngoài Ngu gia náo loạn lên, đại não của Tô Dung Hiên mơ màng hồ đồ, hắn xoay người rời đi, trong đầu lại yên tĩnh, ngay cả Lý Sung gọi hắn cũng không nghe được.

Hắn về tới thư phòng ở Vọng Nguyệt Lâu một cách máy móc, sau khi ngồi dại ra một lúc lâu thì đột nhiên lật đổ tất cả đồ vật ở trên bàn.

Tô Dung Hiên không bết ngồi trên chỗ ngồi được bao lâu, cũng không biết Lý Sung ngây người trước mặt hắn bao lâu, lỗ tai hắn vẫn luôn vù vù.

“…… Thiếu gia, thiếu gia!” Lý Sung gọi hắn rất nhiều lần thì Tô Dung Hiên mới chậm rãi hoàn hồn. Lý Sung sốt suột nói, “Thiếu gia, không thể từ bỏ hy vọng, người của chúng ta còn đang lục soát, tiểu thư đi bộ thì nhất định không đi được quá xa!”

“Đều là ta sai.” Tô Dung Hiên cúi đầu rồi lẩm bẩm, “Đều do ta.”Đều do hắn cho rằng ngày tháng còn rất dài, dài đến mức bọn họ có thể chậm rãi ở chung, từ từ hiểu biết lẫn nhau.Đều do hắn không cho Ngu Sở Sở đủ tin tưởng, làm nàng trước khi đi đều cảm thấy chính mình không có người để dựa vào.

Ngu Sở Sở đi rồi, nàng sẽ không trở lại.

Lý Sung ngồi xổm trên mặt đất, đang còn minh tư khổ tưởng an ủi Tô Dung Hiên như thế nào thì bỗng nhiên phát hiện phòng trong hiện lên một trận dao động cực mạnh mẽ, áp lực mạnh đến mức làm người không thở được, nó trực tiếp ném Lý Sung lên mặt đất.

Hắn kỳ quái kinh hoàng ngẩng đầu thì nhìn thấy tóc dài được buộc của Tô Dung Hiên đã xõa ra, một nguồn năng lực vô hình không ngừng quay chung quanh hắn.

Tô Dung Hiên nhập ma.

Ma lực cuốn lấy hắn, công chiếm đại não của hắn.

Trong lúc Tô Dung Hiên hoảng hốt thì bỗng nhiên nhìn thấy mặt Lý Sung bị nghẹn đến mức đỏ bừng, bộ dáng dường như sắp nghẹn chết thì mới buông lỏng lực lượng, thả Lý Sung ra.

Lý Sung liên tục ho khan, ho khan một lúc lâu mới ổn định lại.

Hắn ngẩng đầu nói với giọng khàn khàn, “Thiếu gia, ngài, ngài đây là……”

Tô Dung Hiên cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi tay của mình.

“Ta không biết.” Hắn lẩm bẩm, “Ta chỉ cảm thấy chính mình…… Rất phẫn nộ, cũng tràn ngập lực lượng.”

Lý Sung dại ra chốc lát rồi hắn nhanh chóng phản ứng lại.

“Những chuyện khác trước đừng nói, chúng ta nhanh chóng về Tô phủ đã!”

Tư duy của Tô Dung Hiên hỗn loạn, cứ ngẩn ngơ mà bị Lý Sung mang về Tô phủ.

Hắn ngồi một mình còn Lý Sung mồ hôi đầy đầu lật sách, cuối cùng lấy ra tới một cuốn thoại bản.

“Ngài, tính huống giống như ngài không đúng, không phải là chuyện phàm nhân có thể làm được!” Lý Sung thì thầm, “Sách này có nói tu tiên cần tu luyện, trước khi nhập môn có thể bộc phát ra lực lượng thật sự quá ít thấy. Giống như…… Giống như người nhập ma lực lượng mới bỗng nhiên bạo động.”

Lý Sung nói xong tự làm dọa chính mình. Hắn lật sách lại nghiêm túc xem một lần mới hoảng sợ nhìn về phía Tô Dung Hiên.

“Công tử…… ngài……” Hắn run rẩy nói, “Không phải là ngài khó thở công tâm nhập ma chứ?”

Tô Dung Hiên vẫn luôn ngẩn người, cũng không biết có nghe thấy lời nói của Lý Sung hay không.

Lý Sung nóng nảy, hắn đi lến muốn chạm vào Tô Dung Hiên thì không nghĩ tới mới vừa đi qua liền bị lực lượng vô hình bên người của Tô Dung Hiên đẩy bay ra.

Lúc này Tô Dung Hiên mới phục hồi tinh thần lại rồi nhìn về phía Lý Sung.

“Ta làm sao vậy?” Hắn hỏi.

“Khụ khụ khụ, ngài, ngài nhập ma rồi, ngài thành ma tu!” Lý Sung bò dậy khỏi mặt đất, hắn nhe răng trợn mắt xoa cổ của mình, “Công tử, ngài như vậy phải làm sao bây giờ đây.”

“Ma tu làm sao vậy?” Tô Dung Hiên hỏi một cách không thèm để ý.

“Ôi chao!” Lý Sung vội la lên, “Ngài đã quên thoại bản Bình thư từng kể sao, chúng ta ở nơi thuộc về nhân loại và người tu tiên, ma tu đều ở phía tây. Nếu ở chỗ này bị phát hiện sẽ bị giết!”

Tô Dung Hiên rũ lông mi xuống, hắn tự giễu, “Vạn sự đều là mệnh, chết sao lại phải sợ?”

Tô Dung Hiên vẫn ngây người ở An Thành năm sáu ngày.

Hắn vẫn luôn hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích, thuộc hạ sẽ tìm được Ngu Sở Sở nhưng hy vọng lại rơi vào khoảng không.

Tô Dung Hiên biết vì sao nàng rời đi.

Có lẽ Ngu Sở Sở giống như hoa Hà Nguyệt kia, vốn không nên bị nuôi dưỡng trong một phủ đệ nho nhỏ, nàng nên được tự do.

Bất luận tự do đó tồn tại với việc phải tha hương nhưng vẫn là mộng ước sau khi bọn họ chìm vào giấc ngủ.

Vận khí của Tô Dung Hiên khá tốt, khi ma khí bùng nổ thì vụ nổ đó không lớn, An Thành chỉ có mấy người tu tiên cấp thấp, tuy cảm giác được có ma khí xuất hiện nhưngkhông có biện pháp xác định người ở nơi nào.

Hắn ở An Thành chờ đợi tin tức năm ngày, cũng là chờ đợi cái chết năm ngày. Phát hiện không có người tới lấy tính mạng của hắn thì Tô Dung Hiên liền thu lại tâm tình, không còn ủ rũ nữa.

Tô Dung Hiên để Lý Sung bán tất cả sản nghiệp hắn đặt mua rồi một mình đi Đế Thành.

Là Ngu Sở Sở làm hắn có dũng khí đi cự tuyệt vận mệnh gông xiềng nhân sinh của mình, hiện giờ nàng đi rồi, hắn tồn tại dường như không có ý nghĩa gì.Ánh sáng đi rồi lại để lại bóng tối.

Tô Dung Hiên cải trang giả dạng lẫn vào Đế Thành chuẩn bị hành thích Nhạc Khang Đức.

Tuy hắn đã thức tỉnh lực lượng nhưng không có người chỉ dẫn, ngay cả nhập môn cũng không thể coi là. Lần đi này cửu tử nhất sinh nhưng chết tử tế còn mạnh hơn tồn tại.

Tô Dung Hiên sử dụng chút thiên phú của mình để khống chế và áp súc ma khí, rồi bỗng nhiên gây khó dễ khi Nhạc Khang Đức đang trên đường hồi cung sau khi tế bái đại điển, lấy ma khí quấn lấy thân rồi phi thân lên ám sát.

Nhạc Khang Đức đại kinh thất sắc, ngực bị trúng một kiếm của Tô Dung Hiên. Tô Dung Hiên che mặt, chỉ có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhạc Khang Đức.Đôi mắt này làm người quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm Nhạc Khang Đức cảm thấy sợ hãi.Đó chính là đôi mắt của gã, cũng là đôi mắt có quan hệ huyết thống với hoàng thất gần như bị gã tàn sát không còn, từ đây đã khắc sâu trở thành bóng đè của Nhạc Khang Đức.

Giữa lằn ranh sinh tử, người tu tiên ở Đế Thành rút đao tương trợ, trảm ma tu đang ám sát hoàng đế.

Chém giết ma tu tới gần đất liền là chức trách của người tu tiên, các đệ tử tu tiên của các môn phái không hề dao động tình cảm.

Chỉ một điều làm bọn họ nghi hoặc đó là ma tu gan lớn này thậm chí ngay cả Luyện khí kỳ cũng không được tính thế nhưng lại dám động thủ ám sát hoàng đế.

Tô Dung Hiên đã chết nhưng hắn cũng không chìm vào giấc ngủ.

Linh hồn của hắn bị hệ thống triệu hoán, chờ đến khi hắn lại mở mắt ra lần nữa thì chung quanh đều là bức tường màu trắng, chỉ có mặt đất là đầy sao trời.

Tô Dung Hiên hoảng hốt ngồi dậy, trong đầu liền vang lên tiếng máy móc thanh thúy.[Tích --- Hệ thống online.][Chào ký chủ dự bị Tô Dung Hiên, ta là hệ thống số 62145. Để ngài hiểu ra những gì đã xảy ra, xin mời tiếp thu một phần tư liệu.]Tư duy của Tô Dung Hiên đau đớn như bị xé rách ra nhưng hắn lại như bị một tầng lá mỏng bao phủ, không có cách nào nói chuyện, cũng không có cách nào suy nghĩ.

Cho đến khi đau đớn kết thúc thì hắn mới cảm giác được bản thân được ‘buông ra.’Tin tức trong tư liệu dung nhập vào đại não của hắn cũng đủ làm bất kỳ một người cổ đại nào hỏng mất.

Thế giới này của hắn nguyên bản cũng không tồn tại mà từ một quyển tiểu thuyết tiên hiệp diễn sinh ra. Mà hắn, Tô Dung Hiên, càng là người không tồn tại trong sách.

Hắn xem sách qua một lần lập tức phát hiện vấn đề.

“Sở Sở không phải là người như vậy!” Tô Dung Hiên phản bác.Đây là câu đầu tiên hắn nói ra trong không gian này.[Đúng vậy, sau khi tất cả thế giới tiểu thuyết trở nên chân thật, thế giới sẽ tự mình bình định, chém đi những cành cây sai lầm này. Vạn vật có sinh mênh, cũng sẽ nở ra những bông hoa không giống với nguyên tác.][Ngoại trừ người bị tiểu thuyết chi phối vận mệnh ra thì những người và thế lực không tồn tại trong sách đều được gọi chung là ‘kẻ thứ ba’. Mà chúng ta sẽ tìm nhân vật có thiên phú nhất, có khả năng vô hạn nhất trong số kẻ thứ ba đó ở mỗi thế giới, bồi dưỡng họ, làm cho bọn họ xưng là người chấp hành đi đối kháng với các nhân vật chính bị vận mệnh tiểu thuyết thêm vào.]Hệ thống nói, [Ngài là người được tuyển chọn tốt nhất trong 2978 thế giới. Tiên sinh Tô Dung Hiên, ngài có nguyện ý trở thành người chấp hành của chúng ta không? Cứ việc nhiệm vụ gian nguy nhưng khen thưởng luôn phong phú.]Tô Dung Hiên rũ lông mi xuống, hắn im lặng trong chốc lát rồi sau đó nhẹ giọng nói, “Có thể nói cho ta biết Ngu Sở Sở thế nào không?”

Trước mặt hắn xuất hiện một bức màn ánh sáng.[Nàng không thoát khỏi sự trói buộc của nguyên tác, sau khi rời khỏi An Thành liền được đồ đệ Thăng Dương Phái đang du lịch ở gần đó mang đi.]Hệ thống dùng giọng nói không gợn sóng giới thiệu tình huống.[Chỉ là có một chút bất đồng, nàng chết trước khi nguyên tác phát triển.]Tô Dung Hiên nhanh chóng không đành lòng xem tiếp, hệ thống xóa bỏ màn hình đúng lúc.‘’…… Nàng cho rằng nam tử Tu Tiên giới bất đồng.” Tô Dung Hiên cong lưng xuống, hắn che lại gương mặt của chính mình rồi nói với giọng đầy đau đớn, “Nàng cho rằng không có gông cùm xiềng xích của thế tục thì sẽ có sự khởi đầu mới……”

Hệ thống cho hắn thời gian bi thương rồi sau đó hỏi, [Tiên sinh Tô Dung Hiên, ngài nguyện ý trở thành ký chủ của ta không?]Tô Dung Hiên buông tay, hắn nhìn về bức tường trống.

“Nếu ta đồng ý thì ngươi có thể hoàn thành bất kỳ nguyện vọng gì của ta sao?”[Sinh mệnh sống lại không tính trong danh sách này.] Hệ thống nói không mang theo tình cảm nào, [Đặc biệt Ngu Sở Sở là nhân vật có tương quan với cốt truyện, sực việc trọng đại không có cách nào sống lại.]

“Một khi đã như vậy thì vì sao các ngươi không đi tìm nàng làm ký chủ?” Tô Dung Hiên lập tức phản bác, “ngươi có thể làm ta sống lại để giao dịch, vậy thì nhất định cũng có thể cứu sống nàng.”[Ngu Sở Sở không có thiên phú tương quan, không có biện pháp sống lại.] Hệ thống lặp lại.

Tô Dung Hiên cắn chặt răng, “Ta nguyện ý trả tất cả đại giới --- Các ngươi chắc chắn có chuyện gì cần người đi chống lại, bất cứ bất kỳ chuyện gì ta đều nguyện ý!”

Hệ thống im lặng một lúc lâu, tựa hồ đang vận chuyển với tốc độ nhanh.[Tiên sinh Tô Dung Hiên, ngài đã thật sự suy xét rõ ràng chưa?] Hệ thống nói , [Dựa theo số liệu tính toán thì Ngu Sở Sở cũng không có thiên phú làm luân hồi giả, ngài cứu sống nàng không chiếm được bất kỳ chỗ tốt gì, hoàn toàn chỉ làm áo cưới cho người khác.]

“Ta đã suy xét rõ ràng.” Tô Dung Hiên nói, “Hơn nữa hoàn toàn tương phản, ta hy vọng ngươi xóa bỏ tất cả ký ức của nàng về ta, nếu có thể liền xóa bỏ ký ức của mọi người về ta, làm nàng hoàn toàn quên ta.”

Hệ thống im lặng.[Vì sao ngươi muốn làm như vậy?]

“Bởi vì ta yêu nàng.” Tô Dung Hiên nhẹ giọng nói, “Ta muốn cho nàng có được quyền lựa chọn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희12 Tháng ba, 2023 05:03
Hết truong 162 hóng tiếp
김진희07 Tháng ba, 2023 08:41
Hết truong 160 160
김진희28 Tháng hai, 2023 23:58
Hết truong 158 hóng
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên28 Tháng hai, 2023 06:19
Bạn chịu khó xíu nha, mình bận quá nên hem nhanh được ak. Mình sẽ cố gắng up thường xuyên hơn.
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên28 Tháng hai, 2023 06:18
Chưa full đâu bạn nhưng cũng sắp kết thúc rồi ak
F
Felicity16 Tháng hai, 2023 15:32
Ủa đến nay thì 2 chương này đã khớp nhau chưa ạ?
김진희11 Tháng hai, 2023 09:56
Hêt truong 154hong tiếp ra nhiêu đi dịch gia oi hjhj
김진희11 Tháng hai, 2023 03:45
Hêt truong 154hong tiếp ra nhiêu đi dịch gia oi hjhj
1NT
19. Nguyễn Thị Bích Loan10 Tháng hai, 2023 09:16
full chưa ạ
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên24 Tháng một, 2023 15:25
Chương 145 có 2 phần, mình có up phần 2 nhưng không hiểu sao mình kiểm tra trên web thì lại không có phần 2, trong khi trên hệ thống up truyện vẫn có. Mình đã gộp chương 145 phần 1 và 2 lại rồi ak, đợi bên mod duyệt nữa là bạn có thể đọc trọn cả chương 145 nha bạn, cảm ơn bạn đã góp ý ak!♥♥♥
F
Felicity20 Tháng mười hai, 2022 17:56
Chương 145 và 146 không khớp nhau a
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên12 Tháng mười hai, 2022 14:56
Mình vẫn có bạn nhé, tại dạo này bận quá nên chương bị ra chậm ak
CCH
Chết cũng hóng drama04 Tháng mười hai, 2022 13:14
Một ng lại 1 ng kìa ba hơn:))
YLC
Yuri Little Corner26 Tháng mười một, 2022 16:16
bạn ơi, bạn còn ra chương không, truyện hay quá QAQ
YLC
Yuri Little Corner26 Tháng mười một, 2022 13:53
bạn ơi, bạn còn ra chương nữa không, truyện hay quá QAQ
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên04 Tháng mười, 2022 06:56
Mình cảm ơn bạn đã động viên và chia sẻ nha, cũng xin chia buồn với bạn ak. Mình tiếc là bà ngoại của mình mình chưa từng được gặp, bà ngoại mình mất khi mẹ mình mới được 11 tuổi thôi nhưng nghe mẹ mình kể rằng tuy bà không biết nửa con chữ nhưng nề nếp chỉn chu lắm, dạy con con cái từng nếp ăn nếp ngủ, bà mất vì lao lực quá. Phụ nữ thời xưa khổ quá.
F
Felicity27 Tháng chín, 2022 16:15
Xin chia buồn với bạn. Mình cũng mất bà ngoại và bà nội. Nhà mình và nhà bà ngoại cách mấy căn nên rất gần gũi. Bà ngoại mình mất do đột quỵ nên đi đột ngột lắm. Bạn cố gắng nha.
TCV
Thiên Châu Vũ Nhiên19 Tháng chín, 2022 01:46
Bạn ơi, truyện có 173 chương chính + phiên ngoại 174-181 nha bạn
김진희12 Tháng chín, 2022 12:14
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:14
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:13
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:13
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:13
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:13
Da đọc đen 105 hóng tiếp
김진희12 Tháng chín, 2022 12:13
Da đọc đen 105 hóng tiếp
BÌNH LUẬN FACEBOOK