• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Chấp nghĩ mình nghe nhầm.

"Hệ thống?"

Hệ thống nói: "Cậu không nghe nhầm đâu."

Lương Chấp quay đầu nhìn Thẩm Quyền, đối phương cũng đang ngạc nhiên vì cậu cản cú đánh của ba Thẩm.

Thẩm Quyền thế mà là nhân vật chính, thật sự tìm mòn gót giày mà không thấy (*), năm đó cậu thường đi cùng Thẩm Quang Minh nhưng chẳng bao giờ nghe đối phương nhắc mình có anh trai, nếu không, có khi cậu đã tìm được nhân vật chính sớm hơn rồi.

(*) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: Tìm mòn gót giày mà không thấy, có được chẳng phí chút công lao.

Tuy lần đầu gặp mặt, trong đầu cậu mơ hồ toát ra ý tưởng Thẩm Quyền có thể là nhân vật chính, nhưng tổng thể Thẩm Quyền không tỏa ra khí chất nhân vật chính toàn thân như Thẩm Quang Minh, nên cậu mới không để ý.

Hạnh phúc tới đột ngột, Lương Chấp cũng không biết nên nói cái gì để biểu đạt tâm trạng kích động của mình.

Hai hàng lông mày của ba Thẩm dựng lên, đường nét khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, người bình thường thấy biểu cảm này của ông sẽ rụt lại, ông rút tay về, nói: "Lương Chấp, cháu tránh ra, đây là chuyện nhà bác."

Nói đến mức này, người bình thường nên lựa chọn đứng ở ngoài, nhưng Lương Chấp vất vả lắm mới tìm được nhân vật chính, làm thế nào lại để Thẩm Quyền ăn khổ được, cậu ngược lại chắn trước mặt Thẩm Quyền, nói: "Bác Thẩm, mặc kệ Thẩm Quyền làm sai cái gì, cũng không phải lý do để bác động thủ."

Lúc này, Thẩm Quang Minh cũng đi tới, anh nhìn bốn phía, có người vì động tĩnh bên này mà bắt đầu chú ý tới bọn họ, anh dịu giọng nói: "Ba, có chuyện gì thì về nhà nói, ở đây có nhiều người lắm."

Ba Thẩm trừng mắt liếc Thẩm Quang Minh một cái, giống như đang giận đối phương vô năng khi ở thành phố B, lúc ông biết được vụ án, ông chỉ dựa vào trực giác điều tra nhiều năm mà nhận định rằng Thẩm Quyền có liên quan, cũng vì đối phương có bằng chứng quá sạch sẽ mà trái lại, lại làm ta nghi ngờ, ông trầm giọng nói với Thẩm Quyền: "Ba đã cảnh cáo mày không được đi thành phố B."

Thẩm Quyền cụp mắt tránh ánh nhìn của ba Thẩm, bình tĩnh nói: "Công việc cần."

"Chỗ mày thường nhập hàng không phải ở thành phố B, mày cho là cái lý do này lừa được mọi người à?" Ba Thẩm chống gậy, nếu không phải do hành động bất tiện, chắc ông đã sớm lấy còng tay ra, còng Thẩm Quyền áp giải đi.

Lương Chấp nghe vậy thì kinh hãi, tin tức trong lời của ba Thẩm hơi bị nhiều đó, làm sao đối phương sẽ biết Thẩm Quyền bình thường hay nhập hàng ở đâu?

Còn có loại thái độ như đối xử với tội phạm này...... Quang Minh lúc trước cũng từng làm vậy.

Lương Chấp mặc kệ Thẩm Quyền đi thành phố B có phải vì nhập hàng hay không, cậu tìm một lý do rất chính đáng thay đối phương: "Bác à, bác hiểu lầm rồi, là vì cháu hẹn anh ấy đến thành phố B xem hoa! Nhập hàng cũng là tiện đường thôi."

Lời này vừa ra, Thẩm Quang Minh ngạc nhiên nhìn sang, anh chỉ nhíu mày, không vạch trần lời nói dối của Lương Chấp.

Chỉ là trong lòng anh mơ hồ có chút bất an, Lương Chấp vì sao lại giúp Thẩm Quyền như vậy.

Lương Chấp biết, tuyệt đối không thể để Thẩm Quyền quay về Thẩm gia, nếu không, cậu không thể ngăn cản ba Thẩm làm bất cứ chuyện gì, cậu cầm lấy cổ tay Thẩm Quyền, nói: "Cháu và Thẩm Quyền còn có chuyện khác, đi trước ạ, bác Thẩm, Quang Minh, gặp lại sau."

Nói xong, Lương Chấp lập tức kéo Thẩm Quyền chuồn mất.

"Đợi đã!" Ba Thẩm muốn gọi bọn họ lại, Thẩm Quang Minh lên tiếng khuyên can: "Ba, bỏ đi, con đã điều tra cẩn thận, anh hai không quan hệ gì với vụ án đó."

Ba Thẩm chống mạnh cây gậy trên mặt đất, thốt ra lời thô tục: "Con thì biết cái gì!"

Thẩm Quyền đi theo Lương Chấp xuyên qua đám đông, hắn vốn đã chuẩn bị sẵn sẽ bị ba Thẩm đánh một trận, hắn có thể lợi dụng tình anh em để qua mặt Thẩm Quang Minh, nhưng ba Thẩm thì không được.

Dù sao từ trước tới giờ, đối phương chưa bao giờ xem hắn là con đẻ.

Lương Chấp ra mặt thay hắn, Thẩm Quyền ngoại trừ nghi ngờ trong lòng, cũng không có bao nhiêu cảm động, hắn am hiểu đối phó ác ý của người khác, nhưng không ai dạy hắn nên đối xử thế nào với thiện ý.

Đi đến lối ra, Lương Chấp đang muốn gọi xe, Thẩm Quyền nói: "Không cần gọi taxi, có người đón."

Lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt hai người bọn họ, người ngồi ở tay lái là một cậu thanh niên trẻ: "Ông chủ, đây là bạn của anh à?"

"Ừ." Thẩm Quyền cất hành lý vào cốp xe, hắn nói với Lương Chấp: "Nhà cậu ở đâu? Lái xe đưa cậu về trước."

Lương Chấp vừa mới xác định Thẩm Quyền là nhân vật chính, cậu chỉ ước gì có thể đi theo bên cạnh đối phương cả 24 tiếng, nhưng mà quan hệ giữa hai người còn chưa thân đến mức có thể ngủ lại nhà, cậu nói: "Em biết có một chỗ bán đồ Quảng Đông ngon lắm, em mời, chúc mừng chúng ta thoát hiểm."

Thoát hiểm trong miệng Lương Chấp chính là thất bại đối với Thẩm Quyền, hắn cũng không thật sự nản lòng, còn nghĩ ăn chung sẽ giúp kéo tình cảm, tiện cho lần ra tay tiếp theo, hắn gật đầu nói: "Được."

Nhân viên tiệm hoa lái xe đến quán đồ ăn Quảng Đông mà Lương Chấp nói, cậu nghĩ thầm mình có thể ăn ké chút cơm, ai ngờ Thẩm Quyền đưa cho cậu tờ 100 tệ, nói: "Cậu lái xe về cửa hàng trước."

Nhân viên cửa hàng hoa: "......Vâng anh."

Lương Chấp đứng chờ ở cửa, thấy Thẩm Quyền lại đây một mình, hỏi: "Người anh em lái xe đâu rồi?"

Thẩm Quyền nói: "Cậu ta về cửa hàng trước rồi."

Lương Chấp nghe thế cũng không nói gì nữa, cậu khoác vai Thẩm Quyền như hai người anh em tốt, đi vào trong.

Đồ ăn Quảng Đông lấy thanh đạm làm hương vị chính, hải sản và thịt làm món chủ.

Lương Chấp không biết có hợp khẩu vị Thẩm Quyền hay không, cậu âm thầm quan sát đối phương, phát hiện đối phương chưa từng buông đũa.

Lương Chấp yên tâm nói với hệ thống: "Không hổ là nhân vật chính! Khẩu vị không khác gì với tao."

Thẩm Quyền là nhân vật chính có liên quan gì đến khẩu vị giống nhau? Lúc hệ thống suy tư, chương trình của nó xém chút nữa lại bị loạn, cũng may là nó biết dừng đúng lúc để ngăn tổn hại, nó hỏi: "Bây giờ có muốn mở khóa nội dung truyện một lần không?"

Lương Chấp đọc nhiều truyện, cậu hỏi: "Dùng cách gì để mở khóa? Dùng đoạn văn giới thiệu hay chiếu hình ảnh?"

Hệ thống nói: "Sẽ đưa cậu tiến vào thị giác của Thẩm Quyền để xem cốt truyện, cơ thể cậu sẽ tiến vào trạng thái chờ trong năm phút."

Lương Chấp: "Trạng thái chờ?"

Hệ thống: "Gọi tắt của hồn lìa khỏi xác."

Vậy phải tìm cơ hội ở một mình, Lương Chấp không hiểu biết Thẩm Quyền, nên rất cấp bách cần mở khóa nội dung truyện, cậu đứng dậy, nói: "Em đi toilet."

Lương Chấp vừa đi, Thẩm Quyền đặt đũa trong tay xuống, hắn cảm giác được Lương Chấp cứ đang quan sát trộm mình, không lẽ đối phương nhận ra được cái gì.

Trước mặt là một đĩa gà luộc được chặt sẵn, Thẩm Quyền vươn đũa chọc vào đầu gà, tưởng tượng đây là đầu Lương Chấp.

Vẫn nên nhanh chóng giết chết cậu ta.

Hôm nay Lương Chấp ngăn một cái tát cho hắn, đợi hắn trả lại ý tốt này xong, sẽ xuống tay.

Lương Chấp chạy vào toilet, đóng kỹ cửa rồi ngồi trên bồn cầu, sốt sắng nói với hệ thống: "Go go go!"

[Mở khóa nội dung truyện một]

Trước mắt Lương Chấp tối sầm, sau đó một hình ảnh khác lại hiện trước mắt.

Một đôi tay nhỏ bé đang ôm một con mèo mướp con màu vàng ướt sũng, cả người con mèo ướt đẫm, trên thân có máu, nằm im thin thít, Lương Chấp không nhìn ra nó sống hay chết.

Hệ thống nói qua, cậu đang dùng thị giác của Thẩm Quyền, cho nên chủ nhân đôi tay nhỏ này là Thẩm Quyền.

Lương Chấp thử gọi hệ thống: "Hệ thống, mày ở đâu?"

Hệ thống: "Đây."

Lương Chấp hỏi: "Trong đoạn này thì Thẩm Quyền mấy tuổi?"

Hệ thống nói: "7 tuổi."

Vậy vẫn là lúc học tiểu học, Lương Chấp nhìn thấy có vài nhóc học sinh tiểu học che dù đi ở bên kia đường, phỏng đoán lúc này chắc là trên đường tan học.

Bé Thẩm Quyền ôm con mèo con đứng tại chỗ, Lương Chấp chú ý tới tay cậu nhóc đang run.

Đối phương không che dù, có lẽ là quên đem, mưa dội ướt con mèo, cũng dội ướt cả người Thẩm Quyền.

Lúc này, một cái bóng phủ lên bé Thẩm Quyền, mưa rớt trên người bé biến mất, cậu bé ngẩng đầu nhìn, là một thanh niên trông bình thường cầm cây dù màu hồng.

Lương Chấp quan sát nghiêm túc, cậu đánh già bề ngoài của thanh niên, bình thường đến không thể bình thường hơn, cậu thậm chí còn xin hệ thống giúp đỡ: "Hệ thống, mày có thể chụp lại mặt người thanh niên này không? Tao cảm giác tao không thể nhớ được gương mặt này."

Hệ thống tốt bụng ngoài ý muốn, đáp ứng dứt khoát.

"Con mèo con này bị sao vậy?" Thanh niên hỏi, giọng nói của cậu ta cũng bình thường như bản thân.

Bé Thẩm Quyền như tìm được người giúp đỡ, nâng con mèo con lên, nói: "Em phát hiện nó nằm ven đường, anh cứu nó với."

Thanh niên đưa tay xoa mái tóc ướt đẫm của bé Thẩm Quyền, mỉm cười nói: "Nhóc thật tốt bụng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cảnh sát giỏi như ba nhóc vậy."

Bé Thẩm Quyền không hiểu người thanh niên nói gì, nhưng Lương Chấp nghe xong thì lông tơ dựng đứng hết lên, người này không phải tình cờ đi ngang qua, gã tiếp cận Thẩm Quyền là có mục đích!

Thanh niên chỉ liếc con mèo con một cái, nói: "Nó chết rồi, nhóc không cứu được nó."

Bé Thẩm Quyền vừa nghe thì khóc, nước mưa và nước mắt đầy mặt.

Thanh niên dẫn bé Thẩm Quyền đến dưới một gốc cây đại thụ, giọng nói mang theo một loại âm u mê hoặc: "Nhóc chôn nó dưới gốc cây này đi, linh hồn của nó sẽ được yên nghỉ."

Bé Thẩm Quyền vẫn là đứa trẻ con, thanh niên nói cái gì thì tin cái đấy, cậu bé vừa khóc vừa đào đất.

Thanh niên lúc này lại bung dù đi mất, Lương Chấp thấy tên kia bỏ đi, lại càng cảm thấy không bình thường, nhưng bé Thẩm Quyền vẫn đang cố gắng đào đất, căn bản không để ý tên thanh niên đi đâu.

Lương Chấp từ khóe mắt thấy tên thanh niên đi đến trước mặt mấy học sinh tiểu học khác đang tan học, gã nói gì đó, đám học sinh nhìn sang hướng Thẩm Quyền.

Bé Thẩm Quyền bên này chỉ đào được cái hố cạn, nhưng đủ để chôn một còn mèo con là được rồi, nhóc nâng con mèo con, cẩn thật đặt vào trong hố, rồi bắt đầu lấp đất.

Lương Chấp nhìn thấy miệng con mèo giật giật, cậu nghi ngờ hỏi hệ thống: "Hệ thống, có phải con mèo con vừa động đậy miệng không?"

Hệ thống nói: "Đúng vậy."

"Vờ lờ!" Lương Chấp hô to: "Đừng lấp! Nó còn sống!"

Gọi hai câu, Lương Chấp mới nhận ra Thẩm Quyền không nghe được lời cậu nói, đây là chuyện đã xảy ra từ trước, không thể thay đổi.

"Cậu giết chết con mèo con rồi!" Có ba đứa bé trai đứng trước mặt.

Bé Thẩm Quyền cuống quít giải thích: "Không phải, con mèo con đã chết, tớ chỉ......"

Một đứa trong đám nhóc đẩy bé Thẩm Quyền ra, nó ngồi xổm xuống, bắt đầu moi đất lên, con mèo con nhanh chóng được đào ra, thằng nhóc hét lớn: "Con mèo con còn sống!"

Hai đứa nhóc còn lại cũng chạy qua xem, tất cả đều thấy con mèo con đang thở rất yếu.

Bé Thẩm Quyền cũng thấy, bé vui vẻ chạy sang nhưng lại bị xô ngã xuống đất.

"Đồ xấu xa! Cậu muốn làm hại con mèo con!"

"Chúng ta mách giáo viên đi!"

Mấy đứa nhóc ôm con mèo chạy mất, để bé Thẩm Quyền ngơ ngác ở lại.

"Không phải...... Tớ chỉ muốn cứu nó thôi."

Lương Chấp còn đang tìm kiếm bóng dáng tên thanh niên mặt bình thường kia, nhưng tầm mắt mờ đi do bé Thẩm Quyền đang khóc.

Trước mắt lại tối sầm, Lương Chấp trở về thân thể của mình.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Cho tao xem bộ mặt của tên thanh niên kia."

Hệ thống chiếu hình ảnh ngay trước mắt Lương Chấp, cậu xem xét một lúc rồi nhắm mắt, xong mở mắt, rồi nhắm mắt, xong mở mắt.

Cuối cùng, cậu nghiến răng nói: "Đờ mờ...... Không thể nhớ được mặt của gã, thằng cha này đúng là đáng sợ."

Hệ thống: "......" Tôi cảm thấy người cứ lặp đi lặp lại một hành động mới càng đáng sợ.

Lương Chấp đi ra, vừa rửa tay vừa sắp xếp lại nội dung truyện vừa được xem, tên thanh niên mặt bình thường kia chắc chắn là không có ý tốt, nhưng cậu không thể hiểu tại sao gã lại nhắm vào một đứa bé như Thẩm Quyền.

Có lẽ đối phương là phạm nhân mà ba Thẩm từng bắt, nhưng chỉ như thế mà vu oan cho Thẩm Quyền giết con mèo thì rốt cuộc có lợi gì, Lương Chấp suy nghĩ cấp bách, muốn mở khóa nội dung truyện thứ hai.

Cậu nói với hệ thống: "Tao phải nghĩ cách để ở cùng một chỗ với Thẩm Quyền! Bảo vệ anh ấy 24 giờ, không để kẻ xấu tổn thương ảnh!"

Hệ thống một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "......Cẩn thận." Nếu ở chung, cậu sẽ chết thẳng cẳng đấy.

Lương Chấp quay trở lại phòng ăn, thấy Thẩm Quyền không nhúch nhích đũa, biết đối phương là chờ mình trở lại, cậu ngồi xuống, cầm đũa chỉ vào món tôm luộc, nói: "Món này ăn ngon, anh thử xem."

Có những kẻ khi tận lực lấy lòng người khác sẽ làm cho ta cảm thấy khó chịu, nhưng bộ dạng Lương Chấp đẹp, lúc cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, đôi mắt như có ánh sao ở trong, mang theo ánh sáng rực rỡ.

Thẩm Quyền không cưỡng được, gắp tôm bỏ vào bát, lúc đầu hắn đối xử không tốt với Lương Chấp, là do hắn vẫn xem Lương Chấp như người chết, nhưng thông qua tiếp xúc, hắn phát hiện Lương Chấp thật đặc biệt.

Ít nhất không ai có thể giống cậu như vậy, trải qua bao nhiêu lần nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn giữ được tâm tính lạc quan, hướng về phía trước.

Người như vậy trở thành mục tiêu số một của website giết người cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì chỗ đó là nơi che giấu bóng ma của bọn họ, còn ánh mặt trời chính là kẻ thù của bọn họ.

"Cậu trải qua chuyện nguy hiểm như vậy mà không thấy sợ sao?" Thẩm Quyền muốn biết ý nghĩ của Lương Chấp.

Lương Chấp nuốt tôm trong miệng xuống mới nói: "Sợ chứ, nhưng mà đều là chuyện quá khứ rồi, con người nên tiến tới phía trước."

Thẩm Quyền nghe ra những lời này là có lệ, nhưng cũng không thể tiếp tục hỏi nữa.

Hai người ăn uống xong, Lương Chấp đang muốn tính tiền, không ngờ chủ quán nói tiền đã được thanh toán, cậu nhìn về phía Thẩm Quyền, oán trách nói: "Không phải đã nhất trí là em mời anh sao?"

Thẩm Quyền trả tiền ăn là nghĩ muốn trả ân huệ, hắn cười nói: "Cậu vì nghe theo lời anh nên mới chạy đi cứu người, làm xém chút nữa bị Mục Dư Tâm hại, về tình về lý thì nên từ anh mời khách."

Bề ngoài của Thẩm Quyền cũng không phải loại ôn nhuận như ngọc, bộ dạng lúc cười của hắn có một loại hấp dẫn xấu xa.

Lương Chấp thấy ngứa trong lòng, cậu kiềm chế biểu cảm của mình, ra vẻ chững chạc, nói: "Lúc đó anh làm vậy là đúng, chúng ta không ai sai, anh đã trả tiền thì lần ăn sau phải để em mời."

"Được." Thẩm Quyền có lệ một tiếng, lúc này hắn dù sao cũng không ngờ, lần sau của Lương Chấp lại là ngay ngày mai.

Lương Chấp về nhà, chuyện đầu tiên chính là mở máy tính, tìm xem có phòng cho thuê phụ cận tiệm bán hoa của Thẩm Quyền hay không, nếu không có cách ở cùng một chỗ với Thẩm Quyền, vậy ở gần gần xíu chắc cũng được.

Tìm được nhân vật chính, nhiệt huyết của cậu tăng vọt, hoàn toàn thoát khỏi hình tượng cá mắm (*) trong mắt hệ thống.

(*) cá mắm: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ người không muốn làm gì, không muốn di chuyển, không có ước mơ.

"Anh trai, cho em thuê nhà này đi, tiền không thành vấn đề!" Lương Chấp đang thương lượng với một chủ nhà cho thuê, ngôn ngữ dứt khoát thẳng thừng.

Hệ thống cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc nhịn không được, sau khi Lương Chấp hẹn ngày mai xem nhà giao tiền, nó mới hỏi: "Vì có thể bảo vệ nhân vật chính mà cậu lại làm đến mức này?"

Lương Chấp cúp điện thoại, nhướn mày bất mãn: "Đồng chí hệ thống, dấu chấm hỏi hết câu của đồng chí là ý gì đấy, thân là kí chủ, nếu đã tìm được nhân vật chính, vì giữ gìn hòa bình thế giới, thì nên cố gắng sửa đúng nội dung truyện phải không?"

Hệ thống: "......" Cái thái độ cán bộ kỳ cựu này là gì vậy? Còn ai là đồng chí nhà cậu?

Hệ thống nói: "Nếu sửa xong nội dung truyện, cậu định làm gì với Thẩm Quyền?"

Lương Chấp không chút khách khí, nói: "Đương nhiên là mở ra câu chuyện tình yêu giữa ảnh và tao rồi."

Hệ thống: "!!!" Nó biết ngay mà, đây mới là mục đích thật của Lương Chấp, cậu ta hoàn toàn không vì Thẩm Quyền là nhân vật chính mà buông bỏ tâm tư bé xíu này.

Hệ thống nói: "Tôi cần nhắc cậu, Thẩm Quyền có nữ chính đấy."

Lương Chấp xem thường, hậm hừ mấy tiếng: "Cảm giác tồn tại của nữ chính trong truyện trinh thám còn chả nhiều bằng hung thủ, mày nói mấy cái này với tao cũng vô dụng, ai có thể cứu vớt tâm hồn bị thương của nhân vật chính? Là tao."

Mỗi độc giả đọc truyện, đều có một vùng bất khả xâm phạm, vùng không được xâm phạm của Lương Chấp chính là hung thủ không được là nữ, còn có nữ chính không được là loại ngốc ngếch dễ thương hay gây cản trở, cái trước thì có thể tránh dễ, nhưng cái sau thì thường thường lại không thể tránh, bởi vì mấy ông bà tác giả hay muốn thêm một đóa hoa tươi vào bên cạnh nhân vật chính, cho họ có vẻ có sức hấp dẫn với phái nữ.

Lương Chấp cũng không thích đọc phần tình cảm bên lề giữa các nhân vật trong truyện trinh thám, hơn nữa có nhiều lúc, tác giả vì muốn chứng minh độ trâu bò của nam chính, sẽ cho nữ chính ra cản trở, tạo nên tình tiết nguy hiểm, kích thích tiềm lực nam chính càng nhiều hơn.

Lúc đọc thì cũng thấy thích, nhưng Lương Chấp vẫn để lại một câu ở khu bình luận: Nữ chính ngu ngục, không muốn thấy cô ta nữa.

Lúc này đã tối muộn, tinh thần lấy lòng nhân vật chính của Lương Chấp vẫn còn sôi sùng sục, nên cậu khoác ba lô chạy thẳng đến tiệm hoa của Thẩm Quyền.

Cậu đến cửa hàng thì thấy cậu trai nhân viên đến nhà ga đón cậu hôm nay, cậu chào hỏi: "Chào buổi tối, ông chủ của cậu có ở đây không?"

Nhân viên lắc đầu: "Sếp vừa mới đi ra ngoài, hay cậu gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút."

"Được." Lương Chấp lấy điện thoại ra, vừa lúc liếc thấy bảng thông báo thuê người đặt cạnh cửa, cậu động tâm: "Các cậu còn cần người không?"

Nhân viên nói: "Còn cần."

Lương Chấp chỉ chính mình, cười nói: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Cậu nhân viên nghĩ Lương Chấp đang đùa: "Đãi ngộ cho nhân viên cửa hàng hoa không tốt bằng phóng viên đâu."

Lương Chấp cảm thấy đấy là cơ hội rất tốt để tiếp cận Thẩm Quyền, cậu nói với hệ thống: "Tao nghỉ việc luôn, đến làm ở cửa hàng hoa của Thẩm Quyền, hơn nữa còn ở ngay gần đây, cũng coi như ở chung 24 giờ."

Phạm vi làm việc của hệ thống không bao gồm ngăn cản Lương Chấp tìm đường chết, nhưng bản chất của nó là một hệ thống từ bi, nó nói: "Nhân viên cũng không phải thư ký, cậu nghĩ Thẩm Quyền ra ngoài sẽ mang cậu đi theo à?"

Chi tiết ấy đánh tỉnh Lương Chấp, lúc này cậu cũng bỏ ý nghĩ đó, cậu lấy di động ra, nhắn cho Thẩm Quyền một tin nhắn: Thẩm ca, em đang ở tiệm hoa của anh, chờ anh đó ~

Hệ thống nói xa xăm: "...... Nữ chính trong nguyên tác có tính cách chững chạc."

Lương Chấp lập tức rút tin nhắn về sửa, đổi dấu ngã thành dấu chấm tròn chững chạc.

Thẩm Quyền mà Lương Chấp đang cực khổ chờ đợi, lúc này đã về nhà Thẩm gia, đang đứng trong thư phòng, im lặng đối mặt với ba Thẩm.

Thẩm Quang Minh đứng ngoài thư phòng, ba Thẩm cấm anh vào, anh lúc này đang đi qua đi lại không dừng, vẻ mặt bất an, hoàn toàn không có tác phong ổn trọng khi ở cục cảnh sát.

Anh xoay người, nghĩ muốn gõ cửa, nhưng tay đưa lên lại không làm được, đành thu tay trở về phòng khách, anh ngồi xuống sô-pha đối diện với người đàn ông đang gọt táo, nói: "Cố ca, anh có thể vào khuyên ba em được không?"

Cố Bắc Chiêu cũng làm việc ở đội cảnh sát, là trợ thủ bên cạnh ba Thẩm, mọi người thường gọi anh ta là Đội phó, táo trong tay anh đã gọt được một nửa, vỏ táo tạo thành một dải dài không bị đứt, khí chất ôn hòa của anh không giống như người làm trong ngành cảnh sát, mà giống như giáo viên dạy học, anh bất đắc dĩ cười, nói: "Đây là chuyện nhà em, anh tham gia vào không tiện."

"Này không phải chuyện nhà, ba thật sự là để tâm quá vào mấy chuyện vụn vặt, làm như anh hai là tội phạm mà thẩm vấn!" Thẩm Quang Minh sốt ruột vò đầu.

Cố Bắc Chiêu nghe thế cũng có chút khó hiểu nhưng anh không hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nếu đội trưởng Thẩm thật sự nghi ngờ A Quyền, vậy anh ấy hiện đang ở phòng thẩm vấn chứ không phải thư phòng."

Thẩm Quang Minh mím môi không nói nữa, anh đút tay vào túi quần, điểu khiển từ xa cầm lúc trước đã bị ba Thẩm lấy lại.

Anh biết Thẩm Quyết sắp phải trải qua cái gì, nhưng anh không ngăn cản được.

Trong thư phòng, ba Thẩm vẫn đang tiếp tục xét hỏi Thẩm Quyền, ba Thẩm lúc còn trẻ không hay cười, sau lên làm cảnh sát hình sự, trải qua nhiều loại vụ án, quanh năm nhíu mày nên giữa hai mắt hằn lên chữ "xuyên" (川) rất sâu, ông chỉ ngồi một chỗ nhưng vẫn toát ra một loại áp lực khiến người ta không thở nổi.

Ba Thẩm cầm một tờ giấy trong tay, bên trên là báo cáo toàn bộ quá trình cứu người mà Thẩm Quyền khai ở cục cảnh sát, ông nói: "Lúc đấy mày nhìn thấy tên bắt cóc có ý đồ xâm phạm nạn nhân, nên trực tiếp chạy lên ngăn cản, không ngờ địch không lại đối phương, bị đánh đập đầu vào góc bàn nên hôn mê, mày đang kể chuyện cười à?"

Nếu nói Thẩm Quang Minh là niềm kiêu ngạo được ba Thẩm tự tay bồi dưỡng thành, vậy Thẩm Quyền là minh chứng chói lọi cho từ ô nhục trong từ điển của ông, thế mà Thẩm Quyền vẫn có thể tạo ra kỷ lục xấu hổ mới, ông có thể tưởng tượng người khác bàn tán sau lưng ông thế nào, ông đường đường là đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự lại có thằng con hấp tấp, không có đầu óc cũng không có thân thủ.

Thẩm Quyền cũng không lộ ra nụ cười thường thấy, dù sao bản thân hắn đã là một trò cười, chỉ sợ cười tiếp sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần ngay, hắn nói: "Con lúc đó chỉ nghĩ muốn cứu người."

Ba Thẩm tức giận: "Mày cảm thấy ba sẽ tin sao? Khách sạn ở thành phố B nhiều như vậy, mày sao lại trùng hợp ở trong cái khách sạn có án mạng chứ, sự việc này từ đầu tới đuôi không liên quan đến mày, sao mày phải cố tình tham gia vào, mày muốn làm cái gì?"

Thẩm Quyền đứng thẳng lưng, giương mắt nhìn thẳng ba Thẩm, hỏi: "Vậy xin hỏi đội trưởng Thẩm, tôi đã làm cái gì?"

Ánh mắt cùng giọng điệu của hắn kích thích lửa giận của ba Thẩm, ông lấy điều khiển từ xa trong ngăn kéo ra, bấm vào nút màu đỏ ở giữa.

Thẩm Quyền cảm giác một cơn tê dại và đau đớn lan từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu, hắn kêu một tiếng, té đau đớn trên mặt đất, chỉ còn sức để thở dốc.

Hai người ngồi trong phòng khách đều nghe được tiếng vật nặng ngã xuống đất, Thẩm Quang Minh bật dậy, chạy lên lầu, còn Cố Bắc Chiêu khẽ nhíu mày, cũng chạy qua xem một chút chuyện gì xảy ra.

Thẩm Quang Minh mở cửa thư phòng, nhìn thấy Thẩm Quyền té trên mặt đất, người hơi cuộn lại, mặt anh biến sắc, anh ngồi xuống ôm Thẩm Quyền vào ngực, nói với ba Thẩm: "Ba, tại sao phải làm đến mức đó?"

Ba Thẩm lạnh lùng nói: "Nếu nó bảo ba là đội trưởng Thẩm, vậy nó không còn là con ba, mà là một tên nghi phạm."

"Ha." Ngắn ngủi chưa đến một phút đồng hồ, trán và sau lưng Thẩm Quyền rịn đầy mồ hôi lạnh, hắn nhịn xuống cơn buồn nôn trong lòng, nhếch môi nói: "Ông có bao giờ xem tôi là con sao? Tôi đã trở thành một thằng phế vật như ông muốn, làm ra trò cười này không phải rất bình thường sao?"

Thẩm Quang Minh vội la lên: "Anh! Anh đừng nói nữa!"

Cố Bắc Chiêu bước vào thư phòng chậm vài bước, anh nhìn không hiểu trò cười này, còn tưởng rằng ba Thẩm nhất thời cáu giận nên ra tay đánh người, dù sao hồi đối phương còn trẻ, đã từng bị phê bình xử phạt do dùng hình phạt riêng khi thẩm vấn phạm nhân.

Anh đang chuẩn bị khuyên vài câu, thì đột nhiên nhìn thấy một thiết bị giống như vòng giám sát đeo trên cổ chân lộ ra ngoài của Thẩm Quyền.

Cái vòng này làm tâm thần Cố Bắc Chiêu chấn động, đây là vòng giám sát phát điện, là thiết bị tiên tiến được nước ngoài tiến cử, có thể phát điện khống chế người đeo, cường độ dòng điện tùy chỉnh thông qua điều khiển.

Thiết bị này được bệnh viện tâm thần dùng trong quản giáo hoặc liệu pháp ác cảm (*) với bệnh nhân, tại sao Thẩm Quyền lại đeo thứ này?

Ba Thẩm quát lớn: "Ai cho hai người vào?"

Cố Bắc Chiêu biết hai người trong miệng ba Thẩm cũng bao gồm cả anh, anh nói: "Đội trưởng Thẩm, trong sự kiện này, A Quyền vô tội, báo cáo vụ án đã được gửi toàn bộ đến máy tính của anh."

"Tôi biết nó không làm gì." Ánh mắt ba Thẩm sắc như dao, một nhát dao như rạch lớp da của Thẩm Quyền ra, nhìn vào bên trong, "Nhưng nó muốn làm cái gì, tôi là người rõ nhất."

Thẩm Quyền lấy lại một ít sức lực, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Quang Minh ra, lảo đảo đứng lên, xoay người đỡ lấy khung cửa, nói: "Tôi đây sẽ chờ ngày đội trưởng Thẩm tự tay bắt tôi vậy."

Thẩm Quyền nói xong thì bước đi, Thẩm Quang Minh quay đầu liếc ba Thẩm, rốt cuộc cũng không nói gì, đuổi theo sau.

Thư phòng chỉ còn lại hai người Cố Bắc Chiêu và ba Thẩm, người sau xua tay, nói: "Cậu trở về đi, có việc gì, ngày mai lại lên Cục bàn lại."

"Vâng." Trong tích tắc, Cố Bắc Chiêu nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt ba Thẩm, nhưng giống như ảo giác, vẻ mặt của người đàn ông trước mắt vẫn lạnh lùng cứng rắn như tảng đá, ngay cả con mình cũng có thể ra tay ác như vậy.

Cố Bắc Chiêu trở lại xe, anh không nổ máy, châm một điếu thuốc, dòng suy nghĩ phiêu tán theo làn khói.

Khuôn mặt bị khói thuốc che lấp cởi ra khí chất ôn hòa, Cố Bắc Chiêu thở ra một hơi khói thuốc, cuối cùng anh lấy di động, gọi cho một dãy số không có ghi chú tên.

Chuông đổ năm lần, người ở đầu bên kia mới nghe máy, là một giọng nam vô cùng bình thường: "Có việc?"

Đối phương đi thẳng vào đề tài, Cố Bắc Chiêu cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa: "Vòng phát điện trên chân Thẩm Quyền có quan hệ với ông phải không?"

"Ồ! Cậu đợi tôi xem lịch một tí." Người đàn ông nói xong, hình như thật sự để máy lại rồi đi đâu đó, một lát sau quay trở về, giọng nói mang theo ý cười vang lên: "Chúc mừng đội phó Cố đã phát hiện chuyện này sau ba năm."

Cố Bắc Chiêu nện một đấm thật mạnh trên tay lái, tức đến muốn đánh người, nói: "Họ Hồ, nợ ai người đấy trả, ông làm vậy......"

Người đàn ông cắt lời hắn: "Cậu nên nhớ rõ thân phận của tôi, OK? Tôi là tội phạm lớn, lão ta là cảnh sát, tôi chả có thù gì, lão cũng chả nợ tôi, tại sao tôi muốn nhắm vào con của lão, bởi vì -- tôi thích thế đấy, này giống như phạm tội thời xưa ấy, tịch thu tài sản, giết cả nhà kẻ phạm tội đó."

Cố Bắc Chiêu há miệng thở dốc, hắn không biết nên phản bác thế nào.

Người đàn ông cách chiếc di động cũng biết Cố Bắc Chiêu quẫn bách, gã nói: "Cố ý gọi một cuộc điện thoại đến đây chỉ để nói chuyện này, cậu thật sự làm cảnh sát lâu quá nên sinh tinh thần trọng nghĩa à? Đừng quên cậu vì cái gì mà làm cảnh sát."

"Tôi không giống ông." Cố Bắc Chiêu thật sự nói không lại đối phương, nghẹn một lúc lâu mới thốt được một câu như vậy.

Người đàn ông: "Khác thì khác, nhưng mục tiêu của chúng ta lại giống nhau, nếu muốn trả thù vị Đại đội trưởng Thẩm đáng ghét kia, không phải giết mỗi lão là xong việc, người ta làm cảnh sát, nếu chết trong tay kẻ xấu thì chính là hy sinh anh dũng, xuống điện Diêm vương còn có thế khoe thành tích."

Tàn thuốc trên tay Cố Bắc Chiêu rớt xuống chân, hắn không chú ý việc nhỏ đấy, hắn hỏi: "Rốt cuộc ông vẫn chưa nói cho tôi biết, ông lợi dụng Thẩm Quyền để làm gì."

"Cái đó có liên quan gì đến cậu không?" Người đàn ông đang nói thì chuyển giọng, "Bên này của tôi đến giờ ngủ rồi, cúp máy trước."

Cố Bắc Chiêu vừa định buông di động, chợt nghe người đàn ông đầu bên kia nói thêm một câu.

"Đúng rồi, tôi quyết định xuất viện, có cơ hội thì gặp mặt, đội phó Cố."

Vì lời này của đối phương mà cơ thể Cố Bắc Chiêu cứng đờ, mãi đến lúc tàn thuốc trên tay rơi xuống đùi, hắn mới hoàn hồn, phủi tàn thuốc khỏi đùi.

Lúc này, Cố Bắc Chiêu nhìn qua kính chiếu hậu, thấy khuôn mặt mình đã rịn đầy mồ hôi lạnh.

Gã đàn ông như con ác quỷ kia, rốt cuộc cũng đi ra ngoài.

Thẩm Quang Minh không yên lòng Thẩm Quyền lái xe trong trạng thái như vậy, nên chở đối phương về tiệm hoa.

Thẩm Quyền tựa đầu vào cửa kính xe, dọc đường đi, Thẩm Quang Minh nói chuyện nhưng hắn đều không có phản ứng.

Thẩm Quang Minh xấu hổ trong lòng, đối với thái độ lạnh lùng của Thẩm Quyền cũng mềm mỏng hơn.

Thẩm Quyền đột nhiên biến sắc, nắm lấy tay nắm cửa xe, nói: "Dừng xe!"

Thẩm Quang Minh không biết có chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Thẩm Quyền khó coi, vội vàng dừng xe lại.

Thẩm Quyền mở cửa xe, chạy đến thùng rác ven đường nôn thốc nôn tháo, nôn hết tất cả những gì ăn ngày hôm nay.

Thẩm Quang Minh thấy thế, lấy khăn giấy và một chai nước khoáng trong xe ra, đi đến bên cạnh Thẩm Quyền, nói: "Anh, cầm lấy."

Thẩm Quyền nôn xong, ngẩng đầu lộ ra gương mặt tái nhợt, hắn không từ chối ý tốt của Thẩm Quang Minh, dùng nước súc miệng, lau mặt sạch sẽ mới nói: "Chú trở về đi, anh tự đi đoạn đường còn lại."

"Nhưng mà anh......" Thẩm Quang Minh lo lắng Thẩm Quyền đi về như vậy.

Thẩm Quyền quay đầu, cặp mắt tối tăm bên dưới tóc mái, giọng nói lạnh lùng: "Anh bây giờ không muốn nhìn thấy bất cứ ai của cái nhà họ Thẩm."

Thẩm Quang Minh đau đớn trong lòng, nhỏ giọng nói: "Anh, anh đừng trách ba."

Bây giờ đã là đêm khuya, trên con đường cái to như vậy chỉ có hai người, im lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi.

Thẩm Quyền nghe Thẩm Quang minh nói lời này, hắn vậy mà nở nụ cười.

"Quang Minh à Quang Minh, anh cảm thấy chú làm cảnh sát thật đáng tiếc, chú nên đến nhà thờ làm cha xứ mới đúng." Thẩm Quyền xoay người, trên mặt đầy ý trào phúng, hắn giơ tay làm động tác cầu nguyện, "Cầu Chúa, xin hãy tha thứ cho bọn họ, A-men."

Thẩm Quang Minh cứng người tại chỗ, sắc mặt xanh trắng, có lẽ đang đấu tranh nội tâm.

Thẩm Quyền thất thểu đi trên đường, người không biết còn tưởng đó là kẻ say xỉn.

Di chứng bị điện giật là cơ thể tê dại, suy nghĩ hỗn độn, buồn ói muốn ngất, Thẩm Quyền cảm giác mỗi một bước chân của mình nhẹ như đạp trên mây, nhưng hắn biết rõ mình sẽ không bước vào khoảng không, lý trí được giữ lại bởi một sợi chỉ mỏng.

Hắn lâu lắm rồi không nếm mùi vị bị điện giật, vốn nghĩ rằng mình có thể thừa nhận mà mặt không đổi sắc, quả nhiên vẫn không thể vượt qua bản năng thân thể.

Trong nháy mắt bị điện giật, ký ức khi hắn ở bệnh viện lập tức nảy lên trong não, cơn ghê tởm buồn nôn đến không nói nên lời lập tức kéo đến.

-- trẻ con làm chuyện xấu sẽ bị phạt, đau không?

-- đau, đau quá đi!

-- trẻ con làm chuyện xấu sẽ bị đau đớn như vậy.

-- con không làm chuyện xấu! Con không làm! Dừng lại!

......

-- con có muốn làm chuyện xấu không?

--- bác sĩ, con là trẻ ngoan, chỉ làm chuyện tốt.

"Thẩm ca, Thẩm ca!"

Thẩm Quyền hơi ngẩng đầu, nhìn thấy có người đứng trước tiệm hoa của hắn.

Lương Chấp gọi điện thoại cho Thẩm Quyền, đối phương không nghe máy, cậu đành đợi ở cửa hàng hoa, không ngờ tới lúc tiệm đóng cửa mà Thẩm Quyền cũng chưa về, may mà cậu có hệ thống để tán gẫu nên không nhàm chán.

Cậu chạy đến trước mặt Thẩm Quyền, lộ ra nụ cười tươi rói, nói: "Thẩm ca, anh đi đâu đấy, em chờ anh lâu lắm rồi."

Thẩm Quyền lúc này có chút ngây ngẩn, đầu suy nghĩ hơi chậm: "Cậu...... sao lại ở đây?"

"Em muốn tìm anh -- đi ăn khuya!" Lương Chấp tùy tiện bịa một cái lý do, cậu phát hiện sắc mặt Thẩm Quyền không tốt lắm, thân thiết hỏi: "Thẩm ca, sắc mặt anh không tốt lắm, làm sao vậy?"

Lương Chấp dựa vào rất gần, gần đến mức Thẩm Quyền có thể nhìn rõ sự quan tâm toát ra trong mắt cậu.

Thẩm Quyền khó được dịp nói ra ý nghĩ thật tâm của mình mà không phải nghĩ ngợi: "Tôi hơi lạnh."

Hả? Lạnh?

Hiện tại đang là mùa hè, tuy buổi tối có mát mẻ hơn một chút, nhưng lúc Lương Chấp đợi người, vẫn bị nóng đến chảy mồ hôi toàn thân, cậu nhìn trên mặt Thẩm Quyền cũng có mồ hôi, sao lại bảo lạnh được nhỉ.

Cậu thấy biểu cảm của Thẩm Quyền cũng không giống đang nói giỡn, hình như thật sự khó chịu.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Làm thế nào bây giờ? Trên người tao có mỗi cái áo ngắn này, tìm đâu ra áo khoác cho ảnh đây?"

Hệ thống nói: "Cậu cho người ta về nhà là được rồi?"

Lương Chấp có chút không muốn: "Thế tao phí công toi ngồi đợi à."

Lương Chấp tuy nói như vậy, nhưng thân thể nhân vật chính vẫn quan trọng, lần sau lại đến cũng không sao, cậu đang chuẩn bị tạm biệt, đầu đột nhiên nghĩ ra một cách để chiếm lợi.

Lương Chấp không nói gì, đầu óc Thẩm Quyền thì đang không tỉnh táo, cũng đồng dạng đứng ngây ngốc tại chỗ.

Thẩm Quyền thật sự bị lạnh, mồ hôi lạnh làm quần áo ướt sũng, khi gió thổi qua, ý lạnh cứ chui thẳng vào lòng.

Thân thể bị thương có thể kích thích sự kiên cường của một người, nhưng tâm lý bị thương lại lập tức làm người ta trở nên yếu đuối.

Năm đó, lúc bị cưỡng chế đưa đi bệnh viện, hắn đã không có nhà, đã không có người thân, lúc hắn thống khổ nhất, là lúc bị cột vào trên giường, nhận lấy trị liệu điện giật đáng ghét.

Lúc này, một luồng ấm áp kéo tới, Thẩm Quyền bất giác cúi đầu, nhìn thấy cái đầu xù tóc dựa vào ngực hắn.

Lương Chấp ôm lấy Thẩm Quyền, bởi vì mặt bị che khuất, cậu đắc chí không thèm kìm khóe miệng đang nhếch lên cao.

Giọng nói của Lương Chấp mơ hồ mang theo vui mừng: "Thẩm ca, vậy sẽ không bị lạnh nữa nhỉ, biệt danh của em là mặt trời nhỏ, mấy đứa bạn hay bị lạnh thường thích dựa vào người em lắm."

Hai người dính sát vào nhau, Thẩm Quyền cảm giác được trái tim của Lương Chấp đang đập rất nhanh, tựa như bản thân cậu, tràn ngập sức sống vô hạn.

Thẩm Quyền không thích người như vậy, Lương Chấp tồn tại như từng giây từng phút nhắc nhở chính mình là một thằng máu lạnh tàn khốc cỡ nào.

Hai tay Lương Chấp ôm lấy eo Thẩm Quyền, cậu điên cuồng quắn quéo với hệ thống: "Hệ thống! Cơ ngực của Thẩm Quyền cực cường tráng! Eo cũng cực thon! Vóc dáng tốt thế này mà đánh không lại lũ người xấu, tiếc quá."

Hệ thống: "......" Đối phương có thể dùng tay không vặt cái đầu không có IQ của cậu xuống đấy.

Đợi Thẩm Quyền hết khó chịu, ý lạnh trong lòng cũng rút đi, hắn dần dần khôi phục lại lý trí, con mắt tỉnh táo đánh giá Lương Chấp.

Đối phương rốt cuộc nghĩ cái gì? Chính mình nói lạnh, sau đó cậu ta ôm mình, cứ đứng thế trên đường cái.

May là đêm khuya không có ai, nếu trời còn sáng, chắc bọn họ sẽ bị nhìn như hai thằng ngốc.

Thẩm Quyền muốn bóp chết bản thân vừa nói ra câu lúc nãy, hắn đưa tay đè vai Lương Chấp, đẩy nhẹ một cái nhưng đẩy không ra.

Thẩm Quyền hít sâu một hơi, vừa định nói chuyện, không ngờ Lương Chấp tưởng Thẩm Quyền vẫn còn lạnh, nói: "Thẩm ca, cơ thể anh chắc là thể hàn đó, nhưng mà có em ở đây, sau này anh không phải sợ lạnh nữa."

Thẩm Quyền: "......" Cậu là mặt trời à, mà có năng lượng như vậy?

Thình thịch ---

Thẩm Quyền đưa tay đặt sau lưng Lương Chấp, hắn muốn bóp nát trái tim Lương Chấp.

Ồn quá, đừng có đập mạnh như vậy ở bên cạnh tim tôi.

Hắn dùng lực nhấn một cái, ôm chặt Lương Chấp vào lòng.

Thẩm Quyền nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Bỏ đi, hôm nay tạm tha cho cậu.

==========================

(*) Liệu pháp ác cảm: được sử dụng để giúp một người từ bỏ một hành vi hoặc thói quen bằng cách để họ liên kết nó với một điều gì đó khó chịu. Liệu pháp ác cảm được biết đến nhiều nhất để điều trị những người có hành vi gây nghiện, như nghiện rượu, nghiện thuốc lá...vv.

Bác sĩ cho người nghiện rượu dùng một loại thuốc gây buồn nôn hoặc nôn nếu người được điều trị uống rượu. Sau đó, họ cho bệnh nhân uống rượu để người đó bị nôn mửa. Việc này được lặp lại cho đến khi người đó bắt đầu liên tưởng việc uống rượu với cảm giác buồn nôn khó chịu và do đó không còn thèm rượu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK