• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống ngây thơ lúc này không nghĩ tới, một khi miệng Lương Chấp bị bịt kín, kẻ bị xui xẻo sẽ là ai.

"Hệ thống, nếu tao là nữ, chắc Thẩm Quyền sẽ không thể nào đối xử như vậy với tao nhỉ?"

"Mày kêu tao đi sửa nội dung truyện, sao không cho tao vào vai nữ chính vậy, vai pháo hôi quả là độ khó cấp địa ngục!"

"Mày xem, nếu Thẩm Quyền yêu tao, tao sẽ tiện thể dùng tình yêu để cảm hóa anh ấy."

Hệ thống: "......"

Trong mắt hệ thống, từng lời Lương Chấp nói hóa thành những đợt virus, điên cuồng nhắm thẳng vào nó.

Thẩm Quyền có thể dán băng keo bịt miệng Lương Chấp để được thanh tịnh, vậy nó thì sao bây giờ?

Ngay cả chức năng treo máy cũng không có, hệ thống tuyệt vọng.

Lương Chấp không phải cứ mải nói chuyện với hệ thống, cậu thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn xem Thẩm Quyền đang làm gì, đối phương lúc nãy tìm được một quyển sách rồi an vị ở trên giường, lật sách xem, có vẻ hắn thật sự không suy nghĩ cách trốn khỏi đây.

Lương Chấp nói: "Hầy, nhân vật chính bình tĩnh như vậy, tao việc gì phải vội nhỉ."

Hệ thống vừa định khịa dù cậu có vội thì cũng chẳng có tác dụng gì, nó phát hiện Lương Chấp đã nhắm mắt ngủ, mà lại còn ngủ say như chết.

Hệ thống: !!! Nó và Lương Chấp không đội trời chung!

Đôi mắt của Thẩm Quyền dời khỏi sách, hắn quay đầu thì thấy Lương Chấp đã ngủ, hắn buông sách, bước qua.

Thẩm Quyền đứng trước mặt Lương Chấp, nhìn từ trên cao xuống, thân hình cao lớn tạo ra một cái bóng, phủ lấy toàn bộ Lương Chấp.

Hệ thống online 24 giờ, nó thấy Thẩm Quyền đi tới thì kích động trong im lặng: ra tay đê, giết đê!

Thẩm Quyền cầm kéo đặt trên bàn, cắt dây trói cho Lương Chấp.

Thân thể Lương Chấp ngã chúi về phía trước, được Thẩm Quyền đỡ lấy.

Giây tiếp theo, hệ thống nhìn Thẩm Quyền bế Lương Chấp bằng kiểu bế công chúa, ôm đến bên giường.

Hệ thống: ???

Máy treo một lúc, hệ thống vừa bi ai vừa tuyệt vọng nghĩ: may mà Lương Chấp đang ngủ, nếu đối phương mà thấy cảnh này chắc sẽ kích động đến bùng nổ, lúc đó, nó cũng xui xẻo khó thoát được.

Thẩm Quyền đặt Lương Chấp lên giường, rồi mở miệng nói: "Nhìn đủ chưa?"

Ánh mắt của hắn nhìn về phía chiếc camera được gắn ở góc trái trên trần nhà, cặp mắt đen toát ra lạnh lẽo.

Chưa đến một phút sau, cửa phòng mở ra, Đoạn Nhan Chính mỉm cười: "Giận à? Nhưng là bên bắt cóc, bọn tôi phải giám thị hành động của con tin chứ."

Đoạn Nhan Chính bước vào, y liếc qua Lương Chấp: "Ngoài miệng thì vô tình, thật ra anh rất dịu dàng với cậu ta."

Thẩm Quyền lúc đối xử với người khác, hoặc là trưng bộ mặt ôn hòa hoặc là lộ vẻ lạnh lùng thật sự, Đoạn Nhan Chính dùng vũ lực bắt hắn đến nơi này, dĩ nhiên là hắn không thể cho y xem bộ mặt hòa nhã được.

Thẩm Quyền nói: "Người cậu muốn tìm sẽ đến đây sao?"

"Anh ấy sẽ đến." Đoạn Nhan Chính lấy một vật từ trong túi ra, quăng cho hắn.

Thẩm Quyền bắt lấy, đó là điện thoại của hắn, hiển nhiên tất cả tin tức bên trong đã bị Đoạn Nhan Chính biết.

Thẩm Quyền cong môi: "Vậy thì tốt."

Đoạn Nhan Chính nhìn thấy Thẩm Quyền thay đổi biểu cảm như lật sách, y vừa xua tay vừa lui về sau: "Ấy chà, sát tâm nặng thế, tôi chỉ dùng nick của anh để post bài trên website thôi."

Thẩm Quyền chú ý tới Đoạn Nhan Chính nhìn thấy website giết người lại không sợ hãi, ngược lại trông có vẻ rất quen với nó, trong lòng hắn có phán đoán, hắn nói: "Cậu là admin của website."

Vẻ cợt nhả trên mặt Đoạn Nhan Chính biến mất, như thể bị người kéo lớp vỏ ngoài xuống: "Anh dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"

Thẩm Quyền nói: "Các thành viên cho tới nay luôn có một thắc mắc, Lương Chấp được chọn làm mục tiêu thứ nhất là điều ai cũng công nhận, vì cậu ta có thể kích thích mặt tối trong nội tâm của người khác, làm cho người ta bức thiết muốn cậu ta biến mất."

"Nhưng còn mục tiêu thứ hai thì có gì?" Giọng Thẩm Quyền mang theo khinh miệt, "Tự nhiên lại nằm ở vị trí đó, tư liệu cũng chỉ có mỗi cái tên và giới tính, mấy năm nay không ai tìm được gã, chứ đừng nói là giết gã."

Đoạn Nhan Chính đột nhiên lao tới, túm áo Thẩm Quyền, nhìn ở khoảng cách gần có thể thấy hai hàm y đang mơ hồ nghiến lại, y hạ giọng: "Lại dùng cái loại xưng hô bất kính này...... mày và nó đừng nghĩ đến chuyện rời đi."

Thẩm Quyền bình tĩnh nghĩ thầm trong lòng, xem ra quan hệ giữa Đoạn Nhan Chính và Hồ Bình Phàm không bình thường, Đoạn Nhan Chính biến đối phương thành mục tiêu, mục đích không phải giết gã mà là tìm gã.

Đoạn Nhan Chính thấy mình bị trên cơ, tức giận trong lòng, nhưng y đột nhiên nghĩ đến cái gì, tươi cười lại hiện trên mặt, y buông tay, ngồi xuống đối diện, nói: "Anh làm người thi hành cũng một thời gian rồi, sao vẫn chậm chạp chưa ra tay với mục tiêu?"

Thẩm Quyền không trả lời, vấn đề này, hắn cũng tự hỏi mình vô số lần, và cũng dùng vô số lý do để trả lời câu hỏi đó.

Đoạn Nhan Chính nói: "Nếu anh không ra tay, đến lúc có người thi hành mới xuất hiện, mục tiêu bị cướp, mất mặt nhất chính là anh đấy."

"Hay là ---- anh yêu cậu ta rồi?"

Thẩm Quyền rùng mình, hắn thật sự không hiểu được mạch não của Đoạn Nhan Chính hoạt động thế nào, hay là đối phương đang nói hưu nói vượn?

Đoạn Nhan Chính nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Quyền, khăng khăng kết luận rằng Thẩm Quyền giết người không được lại quay ra yêu, chậc chậc, thú vị phết.

Đoạn Nhan Chính nói: "Nếu cậu ta biết anh là thành viên website giết người, lại còn chuẩn bị giết cậu ta, anh cảm thấy cậu ta vẫn có thể cứ thế tiếp nhận anh, tiếp tục yêu đương với anh sao?"

Thẩm Quyền: "......"

Nếu không phải do Thẩm Quyền đang rất ghét Đoạn Nhan Chính, chắc hắn đã mở miệng giải thích tất cả, rằng không phải như đối phương nghĩ, nhưng theo tình hình hiện tại mà nói, để đối phương hiểu lầm chính mình có một nhược điểm (giả), cũng không hẳn là xấu.

Thẩm Quyền đành theo hướng kỳ quái này, hắn bảo: "Nói đủ chưa?"

Đoạn Nhan Chính ngậm miệng, y chỉ muốn gỡ lại bàn thua lúc trước, cũng không thật sự muốn dồn Thẩm Quyền vào đường cùng, cảm thấy thỏa mãn rồi thì đứng dậy: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi sẽ tắt camera."

Thẩm Quyền không tin những lời vớ vẩn của Đoạn Nhan Chính, hắn có quan sát qua căn phòng, chạy trốn rất khó, huống chi còn có cục nợ ở đây, độ khó tăng lên nhiều lần.

Có câu nói rằng trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, trực giác sẵn có trong vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Quyền nói cho hắn biết, Đoạn Nhan Chính không có ý giết người, vậy hắn còn phải sợ gì nữa.

Huống chi từ đầu đến giờ, hắn đã không sợ rồi.

Phòng chỉ có một cái giường, Thẩm Quyền đẩy Lương Chấp vào trong, để cậu quay mặt vào tường, hắn không phải nhìn thấy mặt cậu, chỉ thấy mỗi đằng sau gáy, hắn nằm xuống, xoay người, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen trước mặt.

Cơ thể Thẩm Quyền vẫn căng cứng, tinh thần của hắn một nửa khẩn trương, một nửa lại khát vọng muốn dỡ xuống tất cả, hắn chìm vào giấc ngủ trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, ngay cả trong mơ cũng toàn cảnh tượng lộn xộn.

Hắn trở lại bệnh viện, tay chân đều bị trói chặt, hắn không có ý định phản kháng, giống như đã tập mãi thành quen, hắn nhắm mắt lại, chờ đợi thống khổ giáng xuống.

Bỗng, dây trói trên tay chân biến mất, hắn mở choàng mắt, nhưng lại chỉ nhìn thấy cảnh vật mơ hồ, có một người ở trước mắt hắn.

Người kia nói: "Còn thất thần làm gì, đi mau, chỗ này quả thật không phải cho con người!"

Thẩm Quyền bị người nọ kéo tay chạy đi, xung quanh là một mảnh trắng xóa, hắn chỉ có thể nhìn thấy sau đầu người nọ.

Đó là màu đen duy nhất.

Đừng chạy nhanh như vậy, Thẩm Quyền cảm giác mí mắt nặng nề, hắn vươn tay kia, cố gắng bắt lấy người trước mắt.

Bọn họ giống như đang chạy trốn trong đám mây, rõ ràng là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nhưng Thẩm Quyền ở trong giấc mộng lại cảm nhận được sự an tâm mà hắn chưa bao giờ có được.

Hắn rốt cuộc vẫn không chịu được sự cô đơn, hắn vô cùng khát cầu có một người đi cùng hắn.

Lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK