"Ngoan, muội ngủ một lát đi, ta đi múc nước." Ngữ khí Mục Hàn ôn hòa, ngưng mắt nhìn cô một cái, quay người ra ngoài.
Hắn tìm Hồng Tang lấy một ít dung dịch đặc thù gỡ lớp dịch dung, bưng một chậu nước và vải bông sạch sẽ.
Thiếu nữ nằm yên tĩnh trên giường nhỏ, dường như rất ngoan ngoãn.
Đáy mắt Mục Hàn đỏ lên, cảm giác chua xót bị hắn cưỡng chế lại. Hắn đến bên giường, cầm vải bông ướt nhẹp, nói khẽ, "Nha đầu, bây giờ ta thay muội gỡ bỏ dịch dung. Nếu như muội tức giận, chờ khi muội tỉnh lại, muội muốn đánh muốn mắng ta thế nào cũng được."
Thiếu nữ vẫn an tĩnh nằm như vậy, đã ngừng thở.
Mục Hàn làm như không thấy, dùng vải bông ngâm dung dịch đặc thù lau mặt cô nhè nhẹ.
Từng mảnh da nho nhỏ bị lau đi, dần dần lộ ra dung mạo thật.
Động tác Mục Hàn rất chậm và nhẹ nhàng, sợ dùng sức quá mức sẽ làm cô đau.
Lớp da giả trên cằm dần được lau đi, lộ ra chiếc cằm nhỏ thanh tú vốn có, không phải cằm hơi tròn mà hắn thấy trước đây.
Mũi cao và thẳng, cũng không phải chiếc mũi tròn to.
Còn có mắt...... Hắn đã sớm đoán được mắt cô không phải một mí, quả nhiên sau khi lau đi là mắt hai mí.
Mục Hàn giúp cô gỡ hết toàn bộ lớp dịch dung, động tác bỗng dừng lại giữa không trung.
Thiếu nữ trước mắt, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo.
Cô có vầng trán đầy đặn, mũi ngọc tinh xảo cao và thẳng, môi hồng xinh như cánh hoa, có thể tưởng tượng khi cô mở mắt sẽ xinh đẹp kiều diễm đến cỡ nào.
Nhưng......
Gương mặt này, hắn cũng không xa lạ.
Hắn từng thấy nụ cười ngang ngược ác độc, ánh mắt phách lối tàn nhẫn trên gương mặt này.
Hắn từng chịu khổ sở dưới đôi tay nhỏ non mềm này, quất roi nung sắt không có việc gì không phải cô tự tay làm.
Cô là...... nữ tử rắn rết mà hắn từng thề muốn tự tay giết chết.
"Nha đầu......"
Xưng hô này từ sâu trong cổ họng Mục Hàn bật ra, cực kỳ phức tạp, quyến luyến lại cực kì đau đớn.
Quả nhiên hắn không nghi ngờ sai, cô chính là Tam công chúa Bắc triều Khúc Yên!
Hương thơm trên người cô giống hệt mùi hương hắn ngửi thấy trên người Tam công chúa ngày đó.
"Điện hạ --"
Hồng Tang vì lo lắng trạng thái của Mục Hàn khác thường nên không dám đi xa.
Cô ta thấy cửa không khóa, lặng lẽ nhìn một chút.
Vừa nhìn vào, cô ta giật mình sửng sốt!
Trời ạ!
Nha đầu chết tiệt kia......lại là Tam công chúa Bắc triều!
Cô ta nghe nói trước đây không lâu điện hạ kẹt ở phủ Tam công chúa, bị Tam công chúa ác độc bạo hành, bây giờ là đang bắt được địch nhân sao?
Nhưng Tam công chúa đã tắt thở.
A, thật đáng giận, chuyện đã như thế, điện hạ cũng không có biện pháp tự tay báo thù.
Lòng Hồng Tang đầy căm phẫn, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, lớn tiếng nói: "Điện hạ, xin hãy nghe Hồng Tang nói một câu! Hiện tại Tam công chúa Bắc triều đang nằm trong tay chúng ta, tuy là tử thi, nhưng chúng ta có thể làm bộ nàng ta còn sống, giả vờ cưỡng ép nàng ta. Có nàng ta ở đây, chúng ta có thể lẻn vào phủ Tam công chúa, tìm kiếm bản đồ kho báu."
Mục Hàn quay đầu, mắt đen lạnh lùng mà tàn nhẫn: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa."
Hồng Tang lại nghĩ kế khác, bước vào cửa, hưng phấn nói: "Điện hạ, nếu ngài cảm thấy cưỡng ép một người chết là không dễ dàng, Hồng Tang còn có một biện pháp tốt hơn. Ta cắt da nàng ta chế thành mặt nạ da người, ta giả trang nàng ta, tuyệt đối không ai có thể nhìn thấu."
"Cút --" Mục Hàn đột nhiên quát to một tiếng, vung ống tay áo lên, phi một thanh đao ra.
Hồng Tang tránh không kịp, vai trái đau đớn, đao xuyên qua xương thịt, trong nháy mắt chảy ra rất nhiều máu.
"Điện, điện hạ......" Cô ta kinh ngạc không thôi.
Chủ ý của cô ta không tốt sao?
Cô ta tận tâm vì hắn suy nghĩ mà!
"Nếu không cút, đao tiếp theo chính là tim của ngươi." Trong mắt Mục Hàn sát khí cuồn cuộn, nham hiểm hung ác.
Hồng Tang kinh hãi, kêu "A" một tiếng liền quay đầu chạy.
Danh Sách Chương: