Editor: Nhan
"Bệ hạ tuyên bố ngài mắc bệnh, đời này không thể có con, thẹn với xã tắc. Ngài chọn một nhi tử từ bên trong tông tộc Mộ Dung, nhận làm con thừa tự." Hồng Tang trợn mắt nhìn cô chằm chằm, "Ta biết cái này căn bản không phải là sự thật, bệ hạ thân khang thể kiện, sao có thể bị bệnh?"
"A, hắn vậy mà lại nói như vậy......" Khúc Yên thấp giọng tự lẩm bẩm.
Vì không để cô mang tiếng xấu, không để cô có áp lực, hthế mà ắn tự xưng là có bệnh.
Thân là một hoàng đế, hi sinh thế này là quá lớn......
"Khúc Yên! Ngài nói cho ta biết, người không thể sinh con là ngài đúng không?" Hồng Tang phát cáu hô to tên cô.
"Làm càn!"
Một tiếng quát uy nghiêm chói tai chợt vang lên.
Mộ Dung Hàn mặc một bộ long bào được chế tác riêng, mặt mũi anh tuấn lạnh lẽo, lạnh lùng liếc Hồng Tang, "Ai cho phép ngươi hô to tên hoàng hậu? Ai cho phép ngươi thấy hoàng hậu mà không quỳ xuống?"
Hồng Tang nhìn thấy hắn, bịch một tiếng quỳ xuống, hốc mắt phiếm hồng: "Bệ hạ...... Ngài, ngài sao có thể dung túng nàng ta......"
"Việc của trẫm cùng hoàng hậu, không có chỗ trống cho ngươi xen vào." Mộ Dung Hàn lãnh khốc nhìn chằm chằm cô ta, "Nếu ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ ở bên ngoài, chớ trách trẫm không nhớ tình cảm năm xưa."
"Hàn ca ca." Khúc Yên đứng dậy, đi về phía hắn, nắm chặt tay của hắn, ra hiệu cô muốn nói, "Hồng Tang, hôm nay ta triệu ngươi tiến cung là muốn ngươi giúp ta dưỡng thể. Nếu thật tâm vì bệ hạ thì hãy giúp ta chữa trị khỏi. Nếu ngươi nhiều tư tâm hơn trung thành, vậy bây giờ ngươi đi đi, ta không miễn cưỡng ngươi."
Hồng Tang đỏ mắt nhìn cô, cắn răng nói: "Hồng Tang tuân chỉ!"
Cô ta thật sự rất ghen tỵ.
Nhưng cũng rất hâm mộ.
Trên đời này tại sao có thể có nữ tử may mắn như thế, nhận được thâm tình của bệ hạ, sủng ái đến nước này.
Coi như cô muốn tranh muốn cướp cũng không thể.
Cả đời này cũng không thể.
......
Khúc Yên bắt đầu từ từ uống thuốc.
Mộ Dung Hàn không muốn cô khổ cực như vậy, bảo cô bỏ thuốc, cô lại không nghe.
Cũng không thể một mình hắn gánh hết áp lực, cô cũng không làm cái gì, vậy làm sao có thể gọi là phu thê chứ.
Nhưng rất tiếc, dù cố gắng như thế nào, cô cũng không có thể mang thai.
Cuối cùng Mộ Dung Hàn vẫn nhận một hài tử làm con thừa tự từ tông tộc, đặt tên là Hằng, dụ ý vĩnh hằng.
Khúc Yên biết, bên trong chữ này bao hàm tâm ý hắn đối với cô.
Mộ Dung Hằng thông minh, thiên phú rất tốt, dáng dấp cũng có bảy phần tương tự Mộ Dung Hàn, thuở nhỏ lớn lên bên cạnh Đế hậu. Mười bốn tuổi được phong làm thái tử, bắt đầu tham dự xử lý triều chính.
Bởi vậy Mộ Dung Hàn có một chút thời gian nhàn rỗi, thường xuyên đưa Khúc Yên ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Khúc Yên nghịch ngợm, mãi cứ dịch dung, hai người có khi cải trang thành thương nhân, có khi ăn mặc thành kiếm khách hiệp nữ giang hồ, du ngoạn không bị ràng buộc, ân ái ngọt ngào.
Thời gian trôi mau, qua mấy thập niên, tình cảm của hai người chưa bao giờ thay đổi, vững như núi.
Càng già, Mộ Dung Hàn càng đối tốt với cô hơn.
Hắn biết thời gian cô về trời đã gần kề, hắn cũng không còn bao nhiêu ngày để ôm cô vào lòng, hắn chỉ muốn nâng niu cô nhiều hơn.
"Hàn ca ca." Khúc Yên vẫn gọi hắn như vậy, "Huynh tin ta là tiên tử đúng không?"
"Ừ, chỉ cần muội nói ta đều tin." Mộ Dung Hàn nhìn cô chăm chú.
"Tiên tử kia nói, đời sau chúng ta còn có thể gặp lại, huynh có tin hay không?"
"Tin."
Hắn trở về phải chém đinh chặt sắt.
Khúc Yên nhàn nhạt nở nụ cười, dang hai cánh tay ôm hắn.
Ôm nhau, hắn dần dần nhắm mắt lại.
Thọ hết chết già, đời này không tiếc.
Khúc Yên đưa tay sờ sờ khuôn mặt hắn, cười chúm chím, nước mắt rơi, im lặng nói: "Hàn ca ca, hẹn gặp lại."
Cùng lúc, trong đầu cô đinh một tiếng --
【 Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hoàn thành! 】
......
Đế hậu tạ thế, an táng trong Hoàng Lăng.
Thế nhân đều biết, Đế hậu một đời ân ái, chưa từng tranh chấp, ôm nhau đến chết.
Nhân gian truyền kỳ, không gì hơn thế.
____________________
Nhan: mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha, Nhan xin phép nghỉ mấy hôm nè, tiện thể Nhan beta xong TG1 rồi đó, iu iuuuu.
Hình như tui đánh số lộn chương, thôi mai sửa...
Danh Sách Chương: