[Hoàn thành tình yêu bằng thiện ý cuối cùng, chín trăm chín mươi chín bước của anh, một bước của em, cả đời của chúng ta.]
- -------Thể loại: Mạt thế--------
"Nóng..." Ý thức mơ hồ, cơ thể Trương Viễn Hoài tỏa ra một luồng nhiệt nóng hổi. Đầu hắn lâng lâng, mi mắt nặng nề mở ra.
Trong tầm nhìn bị hạn chế, hắn mông lung thấy khuôn mặt Trần Vĩnh Thương ngay sát bên mình. Trương Viễn Hoài không nghĩ ngợi được gì cả, theo bản năng gắt gao ôm chặt lấy y, sau đó lại bị cơn sốt hành hạ, không chịu được mà ngủ thiếp đi.
Lần nữa tỉnh dậy đã là buổi tối, thân nhiệt hắn đã hạ xuống mức bình thường, có điều Trương Viễn Hoài cảm thấy cơ thể hơi kì lạ, như có một nguồn năng lượng tiềm ẩn đang chảy trong người hắn. Hắn mặc kệ nó, quả quyết nhìn sang người đang ngủ cạnh mình.
Trên khuôn mặt quen thuộc, những đường nét sắc sảo càng hiện rõ ràng, hóa ra Vĩnh Thương trưởng thành sẽ có bộ dạng thế này.
"Đây là vị diện nguy hiểm, tiếp thu kí ức nguyên chủ rồi hả ngắm trai tiếp được hông?" Đại Lợi chướng mắt nhắc nhở hắn.
"Ờ." Trương Viễn Hoài ngại ngùng đáp một tiếng. Cũng khó cho hắn, khẳng định mình thẳng cho cố vô, cuối cùng lại vì một biến số mà phải tự tay hủy đi tất cả, đúng là mất hết mặt mũi rồi.
Mới giả vờ thùy mị được một chút, tiếp thu kí ức nguyên chủ xong, hắn lại mất nết như xưa. Trương Viễn Hoài giật mình hét lên, âm thanh chưa được maximum đã bị người vốn đang nằm ngủ bên cạnh bịt miệng lại: "Ưm."
Y ra hiệu im lặng, Trương Viễn Hoài lập tức gật đầu để y bỏ tay ra.
Trong lúc y cảnh giác quan sát, kiểm tra xung quanh, Trương Viễn Hoài bất mãn mắng: "Mẹ kiếp cái quần gì vậy? Đại dịch zombie? Mạt thế á đm?"
"Có gì lạ đâu? Càng về sao càng khó mà, vừa phải sinh tồn vừa phải hoàn thành nhiệm vụ, vậy ó~" Đại Lợi vô cùng phè phởn.
"Mày bình tĩnh qua ha?" Hắn hít sâu để bình ổn nhịp thở.
Mẹ kiếp đang quan sát thế giới bình thường, tự nhiên một đám thi thể thối rữa nhảy ra ai mà không sợ?
Nguyên chủ trước mạt thế là công tử thế gia nhà họ Ngụy, tên Ngụy Bạch. Tính cách của hắn chẳng khác gì những tên bạch phú mỹ vô dụng khác, yếu đuối, khó ở, nông cạn,... và hàng tá khuyết điểm. Nói chung là ngoại trừ cái mặt đẹp thì éo biết làm gì cả, được cái báo nữa, vì yêu từ cái nhìn đầu tiên mà nằng nặc đòi ba mẹ cầu hôn người ta cho bằng được.
Người ta ở đây chính là Lục Thiên, thiếu chủ trẻ tuổi tinh anh tài giỏi của Lục gia. Cái nết cao lãnh, mặt hất lên trời không xem ai ra gì, tổng tài bá đạo của Lục Thiên làm Trương Viễn Hoài nghi lắm. Mặc dù không có nội dung gốc, nhưng hắn vẫn cho rằng tên này là nam chính, à với cái độ bê đê của chủ thần hệ thống thì chắc không có chuyện sẽ có nữ chính đâu ha? Có lẽ Lục Thiên là nam chủ công đó. Nếu sau này bên cạnh hắn mà xuất hiện thêm một ngốc bạch ngọt nữa thì chuẩn mẹ rồi.
Đại Lợi: "..."
Có thôi đi không? Nam chủ hoài vậy cha?
Nói đến đây, Trương Viễn Hoài dặn lòng phải hủy hôn mới được, nếu không thì anh Vĩnh Thương của hắn phải ủy khuất mang tiếng tình nhân rồi.
Đại Lợi khinh bỉ lên tiếng: "Tình nhân? Cậu nghiêm túc hả? Hắn đòi làm người yêu cậu bao giờ mà lo xa vậy?"
Là ai trước đó một câu bê đê, hai câu đồng tính chết tiệt? Là ai thà bất chấp bài xích của cơ thể hẹn hò với con gái cũng không chịu khuất phục chân tình của người ta? Sao giờ nói chuyện yêu đương dễ quá vậy cha nội? Hông biết ngượng hả? Hay chỉ cần là Trần Vĩnh Thương thì chơi cái gì cũng được? Ha ha ha vậy ngay từ đầu cậu có thẳng mẹ đâu?
Trương Viễn Hoài mặt dày: "Xì, tao có ham hố gì đâu... chỉ là nếu anh Vĩnh Thương yêu tao thì tao đâu có từ chối được, tình nghĩa anh em, tao phải để cho anh ấy mặt mũi chớ!"
Đại Lợi: "Ha!"
Còn không chịu thừa nhận? Để tui coi cậu mạnh mồm tới chừng nào?
Nháo loạn xong rồi, quay về chủ đề nguyên chủ, mạt thế được một tháng, Ngụy Bạch trái tính trái nết bị người hầu hãm hại làm lạc đàn, phải trốn chui trốn nhũi trong siêu thị nè. Sống khổ sở cho đến hai hôm trước thì bỗng nhiên lên cơn sốt nặng, sau đó thì Trương Viễn Hoài đến.
Trương Viễn Hoài xem thêm tài liệu Đại Lợi đưa cho, cuối cùng kết luận cơn sốt kì lạ đó là quá trình biến đổi cơ thể, Ngụy Bạch trở thành dị năng giả rồi hê hê.
"Ơ khoan, con mèo đen chết bằm kia mày có thực thể à?" Đang mãi mê thao thao bất tuyệt, không biết mạch não hắn thần thông tới cỡ nào mà có thể nghĩ đến chuyện chả liên quan mẹ gì.
Đại Lợi lụp bụp trong lòng, toang đời bé rồi~
Đã tự hứa với lòng là không xuất hiện trước mặt kí chủ giang hồ mà, giấu được ba thế giới, giờ bị phát hiện khó giải thích quá má ơi. Mà cũng có phải tại bé đâu? Do hắn đe dọa trước mà? Ở thế giới thứ hai đó, ai đã nói cái gì mà "Mày nên cảm thấy may mắn vì không có thực thể đi"?
Nói vậy sao bé dám lú ra hả?
Chết tiệt, cũng tại chủ nhân làm mình bị lộ!
[Đại Cát: Đừng đổ thừa nữa.]
"Làm sao? Muốn gì? Đến anh cũng bắt nạt em?" Đại Lợi tức tới mức không thèm nhắn tin trả lời luôn. Tình thú làm mẹ gì nữa, giờ bé oan uất quá mà!
[Đại Cát:...]
"Đem kho vật phẩm và phương thức trao đổi y mới cập nhật ra dỗ kí chủ đi." Đại Cát cũng không thèm nhắn tin nữa, liên hệ trực tiếp luôn. Nhờ vậy mà lúc cái giọng thú tính nửa phần lạnh lùng kế thừa Thượng Tích và nửa phần bại hoại của cậu ta vang lên, Đại Lợi giật mình rụng chỏm lông mèo.
"Áh! Aiss, người ta yếu bóng vía mà cứ bất thình lình nói chuyện vậy huhu." Nó oán giận hét, giả khóc như thật.
Đại Cát tỏ ra vô tội.
"Hê hê tại không có đất dụng võ á, mà thôi cậu đừng quan tâm tới chuyện đó, có thứ thú vị hơn nè~~" Đại Lợi bày ra vẻ mặt dụ con nít, nghe cái giọng biến thái giống như bắt được đứa nhóc này rồi thì bán nội tạng thôi~
"Sủa nhanh."
"Dô dziên*! Người ta là mèo mà kêu sủa, sủa thế éo nào được?" Đại Lợi mắng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn cười: "Hihi xem nè~"
*Đại Lợi là chúa tể trẻ trâu, các bạn nhỏ đừng học theo nhé~
"Mày thôi cái giọng biến thái đó đ... Ah, gì vậy?" Trương Viễn Hoài vốn muốn cằn nhằn, nhưng lại bị giao diện mới Đại Lợi vừa bày ra thu hút, quên mất muốn nói gì luôn.
Trước mắt hắn hiện ra cả một kho thẻ vật phẩm, Trương Viễn Hoài xúc động suýt khóc.
Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đủ quyền hạn mở được cái kho chết dẫm này rồi.
Cùng với bước chân tiến vào kho hàng của Trương Viễn Hoài, Đại Lợi trong hình mèo chỉ giá chứa thẻ đang phát ra ánh sáng màu xanh lá, giải thích: "Đây là giá thẻ tính năng và vật phẩm tùy biến theo thế giới."
"Hoán vị, tốc độ, hồi sinh, thuốc dinh dưỡng,... Đm?" Đang nghiền ngẫm, bỗng nhiên hắn giật mình mắng một tiếng, sau đó ngỡ ngàng chất vấn: "Thẻ đồng giường cộng chẩm, giải tình dược, hạ tình dược, một khắc xuân tiêu, sinh long hoạt hổ và một lố "đồ chơi" theo sau là clgt?"
Hắn bày vẻ mặt một lời khó nói hết, quan ngại nhìn con mèo đen không hề trong sáng bên cạnh mình, chậc mấy tiếng: "Đánh giá thấp mày rồi..."
Trương Viễn Hoài đúng là mắt chó hợp kim thích đứng núi này trong núi nọ, rõ ràng Đại Lợi chỉ mới giới thiệu giá hàng màu xanh lá, hắn đã liếc mắt đến giá màu đỏ.
Đại Lợi nhìn đống này cũng hú hồn, nó oan ức: "Tui có biết gì đâu!"
Theo đà đó, một ý nghĩ không mấy lành mạnh và khá là đại nghịch bất đạo nảy ra trong đầu Đại Lợi, có điều chưa kịp mắng đã bị tin nhắn của Đại Cát ngắt lời.
[Đại Cát: Không phải hắn, là anh mày chuẩn bị đó.]
Mặc dù Thượng Tích rất có động cơ, nhưng mà y thật sự không có thời gian làm mấy chuyện đó. Lần này suýt thì bị Đại Lợi nghĩ oan rồi.
Đại Lợi biết Đại Cát đang nhìn mình qua màn hình quan sát, nó dùng đôi mắt thâm ý gửi xuyên biên giới kiểu "Không ngờ anh thú tính vậy a~"
Đại Cát hiểu ý nó, cậu khinh bỉ, gửi ngay một tin nhắn, [Đại Cát: Nhưng cậu mới là mèo đen.]
Đại Lợi: "..."
Tự nhiên cảm thấy bị xúc phạm...
Danh Sách Chương: