"Ah tao hiểu mẹ rồi." Hắn dựa vào tình hình hiện tại nghĩ thử, ngay lập tức một phán đoán nảy sinh tới mức chính mình cũng bất ngờ: "Tiêu Thục thân là nữ nhi nhưng từ khi sinh ra đã có ý chí ngất trời, chẳng những không có hứng thú với cầm kì thi họa mà còn có máu liều, một ngày đẹp trời nữ cải nam trang ra chiến trường cống hiến cho tổ quốc, vì vậy đã gặp được Vĩnh Hiếu? Sau đó có một mớ máu chó xàm l*n ở trên?"
Đại Lợi: "!!!" Cậu thô tục quá đó!
Trương Viễn Hoài cảm thán một câu rồi học theo cách kể dài dòng của Đại Lợi nói tiếp: "Tiêu Thục sinh ra đại hoàng tử Vĩnh Hưng và lục hoàng tử Vĩnh Thương, nhận được muôn vàn ân sủng, mặc dù quá trình được chấp thuận khá là khó khăn nhưng hiện tại đã yên vị trên ngai hoàng hậu. Còn Tiêu Đình thể trạng yếu ớt, ngày sinh Vĩnh Tề cũng là ngày giỗ, từ đây Vĩnh Tề được giao cho Tiêu Thục nuôi lớn, chính vì nguyên nhân này mới thân thiết với Vĩnh Hưng như vậy?"
"Không sai." Đại Cát có chút tán thưởng.
"Ra vậy." Trương Viễn Hoài nói một câu qua loa, dễ dàng nhận thấy tâm tình của hắn đang chùng xuống.
Cơ nghiệp mà em đánh mất, lần này nhất quyết sẽ giúp anh lấy lại.
"Cóc, cóc." Ánh sáng cửa vào bị chặn một nửa, Vĩnh Hưng dùng mồm để giả tiếng gõ cửa. Thấy Trương Viễn Hoài ngồi giữa đống sách bừa bộn, mải lo dọn dẹp không thèm quan tâm mình, hắn lửng thửng đi vào, như mẹ Trương Viễn Hoài mà lẩm bẩm huyên thiên không dứt: "Sao rồi? Sáng sớm đi gặp mẫu hậu thế nào? Có bị người dọa cho đái ra quần không?"
Trương Viễn Hoài đang nghĩ phải nói chuyện bệnh tình của hoàng thượng lại trở nặng cho tên này thế nào thì Vĩnh Hưng đã nhanh miệng nói tiếp: "Hehe, ngươi bị đả kích cái gì mà vừa về tới liền chui vào đây, đến cơm cũng không ăn?"
Nội tâm Trương Viễn Hoài: Không phải mình không muốn nói, mà là hắn tự làm mất cơ hội. Sớm muộn gì hắn cũng biết, giờ mình khỏi nói, đỡ nhức đầu.
"Chỉ là có chút chuyện cần phải tìm hiểu thôi."
Vĩnh Hưng đang dựa cột sống chưa bao giờ là ổn của hắn lên kệ sách, nghe vậy liền ngó cái đống Trương Viễn Hoài bày, không nhịn được trêu: "Con trai của Ly tướng quân dốt kiến thức lịch sử hả?"
"Muốn ta rút gân ngươi thì nói, đừng có kiếm chuyện nữa." Trương Viễn Hoài cho hắn một câu cảnh cáo, ngược lại khiến con chó thích cầm quạt làm màu có máu rồng thiếu xương sống này càng hăng hái hơn.
"Hehehe, lại đây rút gân ta ra nè~"
Quả nhiên là con chó lớn.
Trương Viễn Hoài: "..."
Hắn nhìn nụ cười tươi rói của Vĩnh Hưng, biết thừa "đằng sau ánh sáng càng chói mắt là cái bóng đen càng to đùng", chắc là có biến vẫn cố hỏi: "Cận vệ của ngươi đâu?"
Nụ cười Vĩnh Hưng tức khắc cứng lại, hắn chớp mắt một cái mất mát tủi thân rồi lại nhoẻn miệng tỏ vẻ không sao: "Sao ta biết chứ? Tên khốn đó có quan tâm ta đâu?"
Ah, ra là cãi nhau thật nè hehe~
"Lại đây ta bày cách cho ngươi, nghe xong rồi thì đi ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền bổn đại gia." Mặc dù thấy người ta không hạnh phúc hắn cũng vui lắm, nhưng tên thái tử gia này không hạnh phúc là bám lấy hắn không chịu buông, phiền vl nên Trương Viễn Hoài chỉ muốn tống đi thật xa thôi.
Vĩnh Hưng ngưng quạt, bất giác nghiêm túc: "Cách gì?"
"Ngươi biết cái gọi là câu dẫn không?" Trương Viễn Hoài biết thừa Vĩnh Hưng nóng lòng, cố ý vòng vo.
"Ông đây chơi còn nhiều hơn ngươi, nói trọng điểm đi." Dân chơi lên tiếng.
"Vậy ngươi biết cái gọi là mặc đồ tình thú không?" Trương Viễn Hoài cho hắn một ánh mắt mờ ám.
"Là gì?" Vĩnh Hưng hứng thú hỏi lại ngay.
Trương Viễn Hoài tốt bụng đề xuất, dáng vẻ miêu tả hơi bị thành thạo: "Sao ngươi không thử mặc đồ nữ nhân câu dẫn hắn nhỉ? Lựa y phục phần trên kín một chút, phần dưới lộ một chút, nhất định phải khiến hắn ngứa ngáy."
"Yah ngươi đúng là bằng hữu tốt của ta!" Vĩnh Hưng nghĩ theo lời hắn một chút, trong mắt liền lóe lên ánh sáng. Hắn ngay lập tức khép quạt, háo hức chạy ra cửa nhanh như một cơn lốc, hoàn toàn quên mất mình mới là người phát động chiến tranh lạnh với Đàm Hiên.
Tuy nhiên Trương Viễn Hoài chưa được hít không khí trong lành được bao nhiêu thì Vĩnh Hưng lại kéo gió đến, đánh lên mặt hắn một tiếng chát oan nghiệt bằng tin tức động trời: "Quên không nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhận được tin Vũ Khuynh quốc dẫn đầu là hồ ly Vệ vương Doãn Hòa âm thầm tiến vào Thần quốc do thám bị Liễu vương vạch trần, nên mặt dày nói là đoàn sứ thăm hỏi đã xuất hiện trong cung rồi. Sắp tới phụ thân ngươi cũng phải chạy nước rút về kinh bảo vệ hoàng thành, chỗ ta nhiều người để ý, ngươi đến chỗ tứ đệ sống đỡ tháng này dùm ta đi."
Dứt lời không đợi Trương Viễn Hoài có thời gian cầm dao phóng hắn đã ba chân bốn cẳng vọt đi mất.
Trương Viễn Hoài hận đời.
Cmn ngươi tốt như vậy sao không gửi ta qua bên lục hoàng tử Vĩnh Thương đi? Các ngươi là anh em ruột chẳng phải còn tiện hơn sao?!!!
Tên trời đánh này còn không biết ta ghét tứ đệ thân yêu của ngươi như thế nào à?
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Viễn Hoài xách tay nải lên xe ngựa, rất có cảm giác bị nhà mẹ đuổi đi lấy chồng.
Đm thằng chó Vĩnh Hưng dám cho cả đám thị vệ hộ (áp) tống (giải) hắn chuyển nhà!
Xe ngựa lốc cốc đưa Viễn Hoài cô nương đến tận chỗ ở của Vĩnh Tề, bấy giờ Trương Viễn Hoài mới bàng hoàng nhận ra sau bao bể dâu, nơi hắn dừng chân lại là Ngụy vương phủ năm xưa.
Tất nhiên không phải hắn tinh ý tới mức xây dựng lại vẫn nhìn ra, vấn đề là cảnh vật nơi này chưa từng thay đổi, vẫn y như ngày hắn ra đi.
Vẻ đẹp yên bình khi đó, giờ lại là chốn thê lương không thể tỏ bày...
Bước chân hắn vô thức vội vã, sự hoài niệm cùng nỗi quyến luyến thôi thúc hắn không ngừng dạo quanh. Hắn đi đến Lạc viện, qua đình nghỉ mát cạnh hồ sen tìm thấy một người đang say giấc nồng.
Cơn gió chiều thổi qua, những tia nắng cuối cùng vừa kịp lúc đón áng mây trắng, bầu trời vì thế ánh lên sắc đỏ nặng lòng, lá liễu khẽ lay trong tiếng rì rầm thơ mộng của thác nước hòn non bộ, nam nhân ngủ quên nghiêng đầu dựa vào cột đình, mái tóc dài đẹp như huyền nhung che mất một góc mặt tựa thần tiên... Khiến hắn không khỏi nhớ đến cố nhân.
Anh cứ từng giây từng phút xuất hiện trong tâm trí, nỗi đau này làm sao em chịu được đây?
Trương Viễn Hoài biết hắn là Vĩnh Tề, đứng đực ra đó cũng chỉ là khoảng thời gian bước thêm mấy bước chân. Hắn không chào hỏi, vội quay đầu.
Cùng lúc Vĩnh Tề ngồi ngay ngắn lại, âm trầm dõi theo bóng lưng trốn chạy của hắn.
...
Mất một ngày để chuẩn bị y phục, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội hâm nóng tình yêu. Vĩnh Hưng mặc vũ phục xẻ tà đến tận hông, tóc hắn xõa ra dài chạm eo, búp hoa lan nhỏ xíu trên đầu càng làm nổi bật vẻ đẹp bẩm sinh.
Trời đã tối sắp muộn, hắn đợi Đàm Hiên mỗi lúc mỗi bực mình. Rõ ràng đã nói chủ nhân ra lệnh thì phải xuất hiện, vậy mà hai ngày trời chẳng thấy tâm hơi.
'Cóc, cóc'
Đang than phiền, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Vĩnh Hưng đứng bật dậy, háo hức đáp tiếng gõ: "Ta đến đây."
Hắn đi đến bậc cửa suýt mở ra mới phát hiện cái bóng trên cửa có trâm cài liền tức tưởi vòng lại trong phòng khoác vội áo choàng che cơ thể nóng bỏng của mình, thầm mắng bản thân miệng nhanh hơn não, chưa kịp nhìn rõ ai bên ngoài đã nói "Ta đến đây" làm mẹ gì?
'Cạch' Cửa phòng mở ra, trước mặt hắn là một nữ nhân yêu kiều bạc nhược, đằng sau nàng là một tì nữ cận thân, có Vĩnh Bình và cả tên khốn mấy ngày không thấy.
Cmn bu trước cửa phòng ông làm gì?
Danh Sách Chương: