Gọi A Huân đi. Chu Ân xen ngang nói.
Hở...Tư Uyển có chút mất tự nhiên khi nghe Chu Ân nói thế.
Hở cái gì? Lão đại bây giờ là hộ vệ thân cận của cô, gọi A Huân là hợp lý nhất rồi. Đúng không lão đại?
Lưu Khắc Huân cũng không có y kiến gì.
Công tử không phản đối có nghĩa là mình được phép gọi: Tư Uyển nghĩ.
A Huân. Tư Uyển nhẹ giọng hết mức có thể mà gọi. Gọi xong lại tự mình mỉm cười, trong rất vui vẻ.
Từ Kinh thành Đại An đến biên giới Hải quốc mất hơn một tháng.
Kinh đô của Hải quốc cũng không khác mấy với ở Đại An, cực kỳ nhộn nhịp. Chỉ có điều là nam tử ở đây hơn phân nửa đều dùng khăn lụa che mặt, không biết đây là tập tục gì ở Hải quốc.
Từ khi vào thành đã có không ít cô nương lên tiếng trêu ghẹo mấy người Lưu Khắc Huân. Đúng là nữ nhi quốc, nữ nhân ở đây đúng là bạo gan quá rồi.
Bọn họ tìm một khách điếm để dừng chân, Lưu Khắc Huân chỉ huy thuộc hạ chuyển hành lý xuống, vừa quay qua đã không thấy Tư Uyển mới đó đâu nữa. Nhìn xung quanh thì thấy Tư Uyển đang cho tiền hai đứa trẻ ăn xin bên đường.
Lão đại, cái này để ở đâu?
Đột nhiên có người gọi, Lưu Khắc Huân phải quay đi xử lý. Lúc trở lại định tìm Tư Uyển thì có một nhóm người mặc quân phục chặn đường hắn. Có một nữ nhân cầm roi da có vẻ là người đứng đầu nhóm người bước ra.
Ngươi tên là gì? Người ở đâu?
Vị này là? Lưu Khắc Huân không trả lời mà hỏi lại.
Lắm mồm, ta hỏi thì lo mà trả lời đi. Nữ tử ngang tàn lên giọng mắng người.
Lưu Khắc Huân chỉ cười nhẹ.
Hừ, muốn hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu bản thân mình trước mới phải.
Nghe Lưu Khắc Huân nói, nữ tử giận dữ, giơ cao roi da trong tay muốn đánh người thì bỗng có người lên tiếng ngăn cản hành động của cô ta.
Đúng là lỗ mãng, ngươi làm y sợ thì sao. Từ tửu lâu đối diện một nữ nhân vẻ ngoài cao quý, khí thế làm người khác kính sợ bước ra.
Tướng quân. Nữ tử cầm roi tỏ ra cung kính.
Ta thành thật xin lỗi vì hành động của thuộc hạ ta. Xin tự giới thiệu, ta Yun Phong rất hân hạnh được gặp ngươi.
Lưu Khắc Huân chỉ gật đầu lấy lệ, không hề có ý muốn giới thiệu bản thân với đối phương.
Yun Phong chắc cũng hiểu ý, không muốn nói thêm lời rườm rà. Trước sự ngỡ ngàng của đám người Đại An quốc, cô ta nâng mặt Lưu Khắc Huân lên.
. Harry Potter fanfic
Lâu rồi ta mới nhìn thấy một đại mỹ nhân hợp ý ta. Ta muốn ngươi trở thành nam sủng của ta.
Đám người Chu Ân Cao Việt nghe xong miệng há rộng, cằm muốn chạm đất.
Giọng điệu cợt nhã, thô tục của Yun Phong làm người ta chán ghét. Lưu Khắc Huân toan lùi về sau để tránh nhưng bị Yun Phong cưỡng chế không cho hắn thoát ra, không còn cách nào khác hắn định ra tay thì.
Vị tướng quân này, ngài có thể lấy tay ra khỏi thuộc hạ của ta được không vậy?
Nhân lúc Yun Phong nhìn hướng khác, Lưu Khắc Huân nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của cô ta.
Kẻ nào dám lên giọng với Yun đại tướng quân của Hải quốc đó hả, mau bước ra đây? Thuộc hạ của Yun Phong hống hách lên tiếng.
Một nữ tử từ đám đông đi về phía Lưu Khắc Huân, giơ khăn lụa trong tay lên. Lưu Khắc Huân hiểu ý hơi cúi người để đối phương giúp mình mang khăn che mặt.
Xong việc y quay người làm hành động chào hỏi với Yun Phong.
Rất hân hạnh gặp được Yun Phong tướng quân. Xin tự giới thiệu, ta họ Lưu tên Tư Uyển, là thương buôn đến từ Hồng quốc.
Hôm nay, ta đúng là không may mắn chút nào. Đúng là đáng tiếc. Yun Phong nhìn Lưu Khắc Huân lắc đầu tiếc nuối.
Tư Uyển thấy hướng mắt của cô ta thì bước lên chắn trước Lưu Khắc Huân, dù cô ấy thấp hơn Lưu Khắc Huân cả một cái đầu, có che cũng không che được bao nhiêu.
Yun Phong cười như không cười nói.
Bổn tướng quân không biết hắn là người có chủ, xin nữ lang thứ tội.
Chỉ là hiểu lầm, tướng quân đừng quá để tâm.
Nói thêm vài câu khách khí Yun Phong cũng thuộc hạ liền rời đi.
***
Mọi người đang dùng cơm trong khách điếm thì Chu Ân lên tiếng.
Vừa vào thành đã thấy nhiều nam nhân ở đây đeo khăn che mặt, thì ra nó có ý nghĩa quan trọng như vậy.
Nói tới đó hắn liền quay sang Tư Uyển ngồi đối diện.
Nhóm chúng ta cũng không phải chỉ có mình lão đại là nam nhân, sao cô mua có một chiếc khăn vậy?
Tư Uyển bị hỏi xém chút nữa sặc cơm, cười gượng nói. Lúc ở trước của khách điếm, khi cho tiền mấy đứa nhỏ ăn xin, Tư Uyển sẵn tiện hỏi người bán khăn cạnh đó mới biết thì ra ở Hải quốc có tập tục nam nhân nào đã có gia đình đều phải dùng khăn che mặt lại. Hoa đã có chủ thì chỉ có chủ nhân của nó mới được ngắm.
Cái này...ta... ta chỉ đủ tiền mua một cái khăn thôi.
Cái cớ này có chút gượng gạo quá rồi nhưng chỉ có Lưu Khắc Huân nhận ra. Vì hắn trước đó đã đưa cho Tư Uyển một túi tiền lớn, một vị tiểu thư ít nhiều cũng phải mang theo ít tiền bên người chứ.
Danh Sách Chương: