Hoàn Nhạc không biết mình chọc người phật ý chỗ nào, nói ngắn gọn, tóm lại chàng cảm thấy hơi oan ức.
Sầm Thâm không cho chàng gọi “A Sầm”, chàng càng muốn gọi.
Luận theo lý thuyết thì, chàng là người Đại Đường, Đại Đường cách hiện thời đã hơn một ngàn năm, chàng có thể còn lớn hơn Sầm Thâm. Không phải “Tiểu Sầm” mà là “A Sầm”, ưu ái lắm rồi đấy.
Trong thân mật có yêu mến.
Cuối cùng Sầm Thâm bỏ cuộc thôi đấu tranh, bởi vì Hoàn Nhạc sau hai lần bị tơ hồng trói đã miễn dịch với chiêu này. Thậm chí chàng còn chủ động gợi ý, hỏi han: “Ngươi muốn trói ta hả A Sầm?”
Sầm Thâm bỗng dưng mất hứng thú trói chàng, cậu cút mau, thích làm gì thì làm đi.
Hôm sau, Hoàn Nhạc ngủ thành hình chữ X rớt xuống khỏi sô pha, một tiếng rầm chấn động đến mức chậu nước của A Quý cũng rung lắc. Sầm Thâm bình tĩnh bước qua chàng, thật giống như hoàn toàn không trông thấy sinh vật khả nghi trên sàn, lạnh lùng đến độ tổn thương người khác.
Hoàn Nhạc ôm chăn ngồi yên chốc lát, vò nhẹ làm mái tóc rối bù, hoảng hốt nhớ ra mình đang ở đâu. Vừa quay đầu đã thấy Sầm Thâm ngồi trước bàn làm việc, bèn lồm cồm bò dậy, chạy tới hỏi: “A Sầm, hôm nay chúng ta còn ra ngoài không?”
Sầm Thâm: “Là tôi, không phải chúng ta.”
Hoàn Nhạc: “Tại sao?”
“Không có tại sao.”
“Chuyện này can hệ đến ta, hơn nữa ta còn bắn ngươi một mũi tên, ta phải theo ngươi.”
Cái “Bắn ngươi một mũi tên” này nghe quái quái làm sao?
Sầm Thâm bất đắc dĩ: “Hôm nay tôi không đi đâu cả.”
Lúc này Hoàn Nhạc mới ngồi xuống ghế dựa, hỏi: “Tại sao?”
Nào có nhiều tại sao thế, đương nhiên bởi những thợ thủ công tôi biết cũng như có thể tìm tới chỉ bấy nhiêu đó.
Sầm Thâm vô cảm ngoảnh mặt làm ngơ với vấn đề của Hoàn Nhạc, mở máy vi tính đăng nhập diễn đàn yêu quái, sử dụng tài khoản “C” mà Tóc Hồng Nhạt đã nhắc.
Nếu như không tìm được người giúp đỡ trong thế giới hiện thực, vậy chắc chắn hắn phải hy vọng vào hỗ trợ từ internet rồi. Nhưng internet có quá nhiều nhân tố không xác định, kia chính là bản vẽ trận pháp Liễu Thất lưu truyền, vật càng quý báu, tính nguy hiểm càng cao, càng dễ rước phiền toái.
Lúc này, một cái tên tiến vào tầm mắt hắn —— Phó Tây Đường.
Phố Bắc Phó tiên sinh, nhân vật nổi danh ngang hàng với Quỷ Tượng Liễu Thất, thậm chí trình độ tổng thể còn cao hơn Liễu Thất. Liễu Thất tài nghệ siêu việt, nhưng hắn có thể làm đến mức cực đoan, tiếng tăm khá kém. Phó tiên sinh lại là đại yêu một thế hệ, danh vọng cực cao, mà pháp khí thành công nhất cũng xuất sắc nhất kể từ khi Trung Quốc bước vào thế kỷ mới đến tận hôm nay, chính là đoàn tàu Bắc Quốc anh tự mình thiết kế.
Nếu được Phó tiên sinh hỗ trợ, có lẽ bản vẽ trận pháp của Liễu Thất có thể được phục chế lại hoàn hảo. Chẳng qua, nhân vật trên những tầng mây thế này há lại là người tiểu yêu như Sầm Thâm có thể dễ dàng tiếp xúc được.
Huống chi, vị này đã xuất ngoại mấy chục năm trước, đến nay chưa về.
Con đường tắt giàu hy vọng nhất bị lấp kín, đường khác còn đi thông sao?
Sầm Thâm scan bản vẽ giấy vào máy vi tính, nhưng chậm chạp không nhấn nút đăng bài. Hắn đang lưỡng lự, làm như vậy thỏa đáng hay không, song khi ánh mắt hắn chạm tới Hoàn Nhạc, lại suy nghĩ khác.
Người nhà Hoàn Nhạc đang chờ chàng trở về.
“Muốn về nhà sao?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên muốn rồi.” Hoàn Nhạc gật gật đầu, tiếp lời: “Đợi ngươi sửa Tú Cầu Nhỏ đàng hoàng là có thể về ha? Đúng rồi, ngươi muốn về chung với ta không? Đại Đường chơi vui lắm, hai chợ một trăm lẻ tám phường đồ gì cũng có. Ngươi cứ yên tâm, chúng ta không động một chút là quỳ xuống như TV chiếu đâu, ngươi đến tham quan, ta dẫn ngươi chu du thành Trường An bảy ngày!”
Thiếu niên dâng trào cảm xúc hào hứng đặc biệt cuốn hút, khiến Sầm Thâm cũng kềm lòng không đậu tưởng tượng về hình ảnh sung sướng ấy, bất quá hắn vẫn lắc đầu, đáp: “Tôi không đi, mình cậu thôi.”
Hoàn Nhạc suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy ta sẽ quay lại gặp ngươi.”
Sầm Thâm: “Có phải cậu bị đần không hả?”
Ta tới thăm ngươi ngươi lại còn chê ta khờ???
Hoàn Nhạc xoay người bỏ đi, mặt mày oan ức, nhưng bước chân vẫn thật hùng hổ khí thế. Một mạch đi khỏi phòng làm việc, băng qua hành lang, lướt ngang đá xanh, mở cổng.
“Ấy da, Nhạc Nhạc hôm nay ra sớm vậy ta.” Bà Vương sát vách vừa vặn quay về từ chợ thực phẩm, cười chào Hoàn Nhạc.
“Dạ chào buổi sáng.” Hoàn Nhạc giơ cao tay cười với bà, sau đó quành trở ngược vào nhà.
Lần thứ hai đi ngang đá xanh, băng qua hành lang, khí thế hung hăng bước vào phòng làm việc, tuyên bố cùng bóng lưng Sầm Thâm: “Ta nhất định sẽ trở lại.”
Sầm Thâm: “…”
Sao cậu đi có mười mấy giây thế? Nhờ cậu đi xa hơn chút nữa được không?
“Ha ha ha ha ha ha….” A Quý trong chậu nước cười ầm lên, ông thực sự xem mà vui vẻ quá thể, từ ngày Hoàn Nhạc thiếu hiệp tới nơi đây, cuộc sống tràn ngập vui sướng.
Hoàn Nhạc, vui sướng, cái tên này đặt hay lắm.
“Nhạc Nhạc thiếu hiệp, ta rất lạc quan về ngươi. Về Đại Đường rồi nhớ mang nhiều trang sức châu báu quay lại đây, chắc nhà ngươi giàu sang lắm đúng không? Lấy đại một hộp đựng đầy trang sức là được rồi, ngươi đem tới là chúng ta có thể đổi căn nhà lớn rồi!” Con ngươi A Quý láo liêng, lại bắt đầu dụ dỗ.
“Căn nhà lớn cỡ bao nhiêu?” Hoàn Nhạc ngược lại thực sự để tâm.
“Ba, bốn trăm mét vuông đi, biệt thự sân vườn đấy.”
“Chỉ ba, bốn trăm?!”
Hoàn Nhạc giật mình ngoảnh đầu trông Sầm Thâm, rồi lộn lại nhìn A Quý, càng hoang mang trước bất động sản hiện đại hơn. Ba, bốn trăm chỉ bằng diện tích một sân trong nhà chàng, nhưng nghe ngữ khí của A Quý thì đã là ngôi nhà rất rất lớn ở thời nay rồi.
Chàng nghiêm túc suy tư một lát, đáp: “Vậy ta mang nhiều chút.”
Mẹ có rất nhiều nữ trang, đại tỷ cũng thế, chỉ cần chàng bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, xin các nàng thưởng là xong.
Sầm Thâm đau đầu nhìn bọn họ giống hai kẻ ngốc nghếch nằm mơ giữa ban ngày y như đúc, mở ngăn kéo lấy mười đồng ném cho Hoàn Nhạc: “Đi mua chai nước tương.”
Hoàn Nhạc lanh tay lẹ mắt đón được: “Ta biết nước tương!”
“Vậy còn chưa đi?”
“Ta đi đây.”
Thiếu niên nước tương vô cùng cao hứng đả tương du, Sầm Thâm nhìn về phía A Quý, hỏi: “Nghĩ kỹ nên giải thích thế nào chưa?”
A Quý vô thức rụt cổ, duỗi móng vuốt thủ sẵn ở chậu nước thủy tinh, nói: “Vậy ngươi đảm bảo sẽ không đánh ta đi.”
“Không đảm bảo.”
“…. Vậy ngươi đánh nhẹ thôi nhe.”
Sầm Thâm mất hứng thú với vị rùa này trong nháy mắt, sau đó quay qua xem diễn đàn.
A Quý vội vã cứu vãn: “Đừng mà đừng mà, ngươi nhìn ta này ta nói với ngươi đây!”
Sầm Thâm: “Nói.”
A Quý khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình chẳng có lấy một chút uy nghiêm của yêu quái già.
“Ta biết chút chút công năng của Tú Cầu Nhỏ, ta thề là ta chỉ biết đại khái nó có thể xuyên qua thời không mà thôi, hoàn toàn không biết nó sẽ khiến thời không bị nhiễu loạn nguy hiểm như vậy, Liễu Thất dùng nó nhiều lần rồi, ta tưởng an toàn. Nếu không ta tuyệt đối không để người đi thí nghiệm, ngươi chết thì ta được cái gì tốt đẹp đâu, ta ở Tây An cũng chẳng bò về nổi!”
Câu cuối trái lại đúng sự thật, để A Quý bò về bằng bốn chân, e rằng đợi thi thể Sầm Thâm hóa thành tro cũng chưa tới Bắc Kinh.
“Thế vì sao ông không nói với tôi?” Sầm Thâm hỏi.
“Đương nhiên là bởi vì, bởi vì…. Ta sợ ngươi truy hỏi đó. Tại sao ta biết công năng của nó, rốt cuộc ta và Liễu Thất có quan hệ gì, ngươi không muốn biết ư?” A Quý gấp đến độ đỏ cả mặt, tuy da ông quá đen nên hoàn toàn không thấy được.
Sầm Thâm sửng sốt, không ngờ đáp án lại như thế, hắn hơi nhíu mày, đáp: “Tôi chưa từng ép hỏi ông.”
Trên người A Quý có rất nhiều bí ẩn, Sầm Thâm hiểu rõ trong lòng. Nhưng hắn không thích người khác xâm lấn thế giới của mình, suy bụng ta ra bụng người, cũng không muốn tìm hiểu việc riêng tư của người khác.
Đối với A Quý như vậy, đối với Hoàn Nhạc cũng như vậy.
Hắn nhặt được A Quý đã mười năm, chưa bao giờ hỏi nhiều quá một câu, hắn cho rằng có vài chuyện không cần thiết phải biết, cũng không ảnh hưởng tới quan hệ giữa họ.
A Quý nhìn sắc mặt hắn, thầm nghĩ gay go rồi, vội vã giải thích ngay: “Với ta mà nói, ngươi còn quan trọng hơn Tú Cầu Nhỏ, thật tình! Lần này ta tuyệt đối không hề lừa ngươi, ngươi tuyệt đối đừng suy đoán lung tung!”
“Tôi suy đoán gì?” Sầm Thâm bình tĩnh hỏi ngược lại.
Nhưng hắn càng bình tĩnh, lòng A Quý càng thấp thỏm. Tâm tư Sầm Thâm quả tình quá khó đoán, mà ông càng sợ hãi mình phân trần một hồi sẽ tổn thương hắn.
A Quý chậm chạp không trả lời, phòng làm việc lần nữa chìm vào im lặng.
Sầm Thâm tỏ vẻ tiếp thu lời giải thích ấy, sau đó quay trở lại tiếp tục nghiên cứu bản vẽ trận pháp. Hắn quyết định che phần hoa văn chuyển pháp lực quan trọng nhất trong bản vẽ trận pháp tàn khuyết rồi mới đăng tải lên mạng, như thế có thể hạn chế tối đa việc bản vẽ trận pháp rơi vào tay người lòng dạ bất chính.
Ngược lại, hắn chỉ muốn biết những tư liệu liên quan đến bản vẽ trận pháp này mà thôi, ai có ấn tượng tự nhiên sẽ chủ động tìm tới cửa.
A Quý khổ não, không biết nên làm sao cho phải. Dù cho Sầm Thâm tiếp tục truy vấn, ông cũng có chuyện để mà nói, còn dễ chịu hơn hiện tại bí đường xoay xở.
Bầu không khí trong phòng làm việc không thể tránh khỏi trượt về hướng ngưng đọng, vì thế A Quý vạn phần trông mong thiếu niên từ Đại Đường quay về. Song, khiến người ta cảm thấy lạ lùng chính là, đã qua gần một giờ đồng hồ, Hoàn Nhạc vẫn chưa về.
Cửa hàng tiện lợi khá gần đầu ngõ, với tốc độ đi bộ của Hoàn Nhạc, mười phút là đủ cho cả hành trình đi lẫn về.
“Sao Hoàn Nhạc chưa về nữa?” A Quý hỏi.
Sầm Thâm không phản ứng.
“Y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” A Quý hỏi tiếp.
Sầm Thâm vẫn không phản ứng.
A Quý nghĩ rằng, bản lĩnh của Hoàn Nhạc không thấp, lại sinh ra và lớn lên tại triều nhà Đường khi năng lượng đất trời cực kỳ dồi dào, pháp lực cao cường, sẽ không gặp vấn đề gì đâu, thế nên thả con tim lo lắng lại trong bụng.
Thêm một giờ đồng hồ nữa trôi qua, Hoàn Nhạc vẫn chưa về.
“Á!” A Quý trồi lên mặt nước, hắng giọng: “Chắc không phải thiếu niên Nhạc Nhạc đến từ Đại Đường yêu dấu nhà chúng ta bị lạc trong hẻm đâu ha! Nhạc Nhạc tội nghiệp, thậm chí y còn không có điện thoại di động!”
Sầm Thâm: “…”
“Không được, ta phải đi tìm một chút.” Nói đoạn, A Quý mất sức chín trâu hai hổ trèo khỏi chậu nước, sau đó chậm rì rì, chậm rề rề bò ra ngoài, vừa bò vừa tự động viên bản thân: “Không sao, chắc chắn ta có thể bò ra khỏi cổng trước khi trời tối.”
Sầm Thâm yên lặng dòm ông bò mười phút, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đứng dậy, bốc ông quẳng về chậu nước.
Một tiếng “Tủm”, A Quý vào trong nước.
Rồi một tiếng “Rầm”, Sầm Thâm ra ngoài.
Chú thích
Đả tương du: Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ “người qua đường”. Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là “mua nước tương”.
Một định nghĩa khác: Ở TQ trước đây, khi muốn mua xì dầu ngta phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này phát sinh trong một trường hợp như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn 1 số người dân, khi MC đó gọi 1 người qua đường và phỏng vấn thì nhận đc câu trả lời là “Đả tương du” rồi người này liền đi mất, ý nói là người đó chỉ đi mua xì dầu mà thôi, ko quan tâm đến việc khác. Sau này từ này thường đc dùng trong các trường hợp có 1 người đi ngang qua nhưng ko để tâm đến những gì diễn ra bên cạnh.
Danh Sách Chương: