Hoàn Nhạc ăn sườn nướng Sầm Thâm nấu, rốt cuộc an phận hơn rất nhiều. Cho dù Sầm Thâm ra lệnh cưỡng chế chàng phải ăn măng tây cực dở kia, chàng cũng không phản khán, bất đắc dĩ tuân theo.
Lúc này đã là tảng sáng, Sầm Thâm không về lại phòng ngủ mà chào đón rạng đông bằng một bình cà phê. Hoàn Nhạc cũng không cách nào ngủ được, ôm chăn nhìn Sầm Thâm cúi đầu làm việc, hai người kẻ ở bên này, người ở bên kia gian phòng, cách nhau bởi một tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai vừa buông xuống.
Khi Sầm Thâm làm việc thì hầu như không nói chuyện, một mình đắm chìm trong thế giới pháp khí, không ngó ngàng bất kỳ đồ vật nào khác.
Hoàn Nhạc hơi ủ rũ, u sầu của thiếu niên cứ như mưa xuân nói đến là đến, dù sao cũng không dữ dội. Chốc lát chàng nằm nhoài trên lưng ghế sô pha, ngẩn ngơ nhìn Cây Xuân trong vườn, chốc lát chàng lại quấy rầy A Quý, qua một hồi chàng đã chạy ra hành lang, ngồi xổm ở đằng kia ngắm bầu trời, không biết đang làm gì.
Sầm Thâm tình cờ ngẩng đầu nhìn chàng, mỗi lần đều có phát hiện mới.
Lần này, Hoàn Nhạc rút Đường đao của mình vượt nóc băng tường tại khoảng sân nhỏ hẹp, mặc sức mồ hôi tuôn.
Tiết trời tháng ba, chàng đi chân đất, mặc cái áo thun chữ T rộng rãi với quần thể thao ba sọc, tóc đen thật dài được buộc gọn sau gáy bằng dây chun, mặc dù là trang phục hiện đại nhưng thời điểm vung Đường đao lên, từng chiêu từng thức vẫn đượm thi vị phóng khoáng theo gió.
Lá cây bị gió do đao của chàng tạo ra thổi đến mức kêu xào xạc, ánh dương bị cắt vụn chập chờn rơi theo từng chuyển động, chàng như du long qua lại trong mảng ánh sáng. Thiếu niên khí phách, tự tại phong lưu.
Bấy giờ, thình lình một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, vỡ thành hai ngay lưỡi đao.
Chàng ngưng mắt nhìn thi thể giọt mưa ngã trên lưỡi đao ấy, chợt một thoáng tiêu điều xuất hiện trong không khí, chàng giơ tay lần nữa, thân đao nhỏ dài cắt cơn gió buổi sớm tinh mơ, xoáy tiến vào hồi mưa xuân đột nhiên đổ xuống này.
Nước mưa thấm ướt quần áo và tóc mai chàng, mặt đất trơn trượt cũng cản trở mọi cử động của chàng, nhưng chiêu thức chàng đánh càng thêm nhanh, sắc bén và quả quyết.
Sầm Thâm bất tri bất giác dừng việc nghiên cứu, cứ ngồi trên cái ghế chân cao chuyên chú nhìn. Mãi đến khi A Quý phát ra tiếng thở than xa xôi, hắn mới nhận ra bản thân thất thần.
“Chiêu thức ấy của thiếu hiệp, có thể lừa gạt biết bao cô nương nha, nghiệp chướng, nghiệp chướng mà….”
Sầm Thâm không cho lời bình, cũng không thèm quan tâm kẻ ngoài kia muốn phát rồ tới khi nào, hắn chỉ quan tâm công tác sửa chữa trận pháp dường như gặp nút cổ chai.
Trận pháp của Liễu Thất là một trận pháp hoàn toàn mới và không được ghi chép trong bất kỳ sách xưa nào, tinh vi ảo diệu, mức độ phức tạp phải nói là làm người líu lưỡi, càng chết người hơn chính là, trận pháp cao cấp như vậy lại bị hắn ta khắc lên bát hương chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Trước tiên không bàn về yêu cầu đối với tài nghệ điêu khắc trận pháp, riêng mỗi bản vẽ trận pháp này thôi, Sầm Thâm đã vô phương tu bổ nó hoàn chỉnh. Trừ phi hắn có thể tìm được người hỗ trợ, hoặc có được tài liệu liên quan.
Song, hiện trạng thợ thủ công quả tình rất kém lạc quan, tại xã hội khoa học kỹ thuật bây giờ, hơn chín mươi chín phần trăm nhân loại đều không biết đến sự tồn tại của thợ thủ công. Mà đa số các yêu quái cũng không thiết tha gì tài nghệ này.
Pháp khí nào có thể vượt qua chức năng của máy vi tính và điện thoại? Không có.
Lớp thợ thủ công cao tuổi về miền cực lạc, lớp trẻ tuổi kế thừa không thấy triển vọng tương lai cũng đua nhau đổi nghề, chỉ có một nhóm tập hợp khi chế tạo đoàn tàu Bắc Quốc, nhưng rất nhanh đã đường ai nấy đi.
Nhớ đến đây, Sầm Thâm không khỏi nhíu mày, lúc này Hoàn Nhạc rốt cuộc trút xong xuôi, vọt vào nhà tắm rửa ráy. Tiếng nước ào ào ào nhanh chóng vọng ra, khiến suy nghĩ của hắn bay xa lần nữa.
Đưa Sầm Thâm vào cánh cửa nghề thợ thủ công chính là người ông cùng Sầm Thâm sống nương tựa lẫn nhau thuở nhỏ, Sầm Ngọc Sơn, trong hồi ức mơ hồ của hắn về ngày ấy, hắn không có gì cả, chỉ có rất nhiều món đồ chơi lạ lùng kỳ quái hiếm thấy.
Ông nội luôn nói bí quyết chế tác pháp khí nằm ở chỗ cái tâm, nhưng hắn dùng nhiều tâm huyết vậy, thợ sửa chữa vẫn hoàn thợ sửa chữa. Trở thành một thợ thủ công xuất sắc thật quá khó khăn, dẫu anh vùi đầu nghiên cứu mấy trăm năm, có khả năng cũng chỉ là công dã tràng.
“Cái này đâu có gì không tốt.” Ông luôn nói với Sầm Thâm như vậy, cho dù sắp rời xa nhân thế, cũng cười với Sầm Thâm như cũ và dạy: “Chỗ cao có phong cảnh của chỗ cao, chỗ thấp nhiều bụi trần, nhưng bụi trần cũng cần người quét mà.”
Đúng đấy, làm thợ sửa chữa phổ thông thì không tốt ở đâu, có điều, hắn thực sự cam lòng sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền ngẩn ngơ, đến mức Hoàn Nhạc tới bên cạnh mà hắn cũng không phát hiện.
“Ca?” Tóc tai Hoàn Nhạc ướt đẫm, mặc dù khăn vắt trên cổ nhưng vẫn không thể cản nước nhỏ giọt xuống.
“Đừng gọi tôi là ca.” Sầm Thâm liếc mắt nhìn chàng: “Đi sấy tóc.”
Hoàn Nhạc thấy dùng máy sấy tóc chung quy không tốt, xưa nay chàng đều để khô tự nhiên, đâu có vấn đề gì. Nhưng Sầm Thâm đã nghiêm mặt: “Đi sấy.”
“Ồ.” Hoàn Nhạc oan ức bạch bạch chạy đi.
“Ta thấy y còn chưa thực sự ổn định lại đó chứ, Tiểu Thâm Thâm ngươi không thể khoan dung chút sao? Trẻ con cần được dỗ dành.” A Quý ở bên quạt gió thổi lửa.
Sầm Thâm nhíu mày: “Trẻ con một mét tám mấy?”
A Quý: “Ta cũng vẫn còn con nít đây, chỉ cần tâm thái tốt, dù già cũng là con nít. Mà này, ngươi muốn tìm người giúp đỡ sao?”
Sầm Thâm không lên tiếng.
A Quý còn nói: “Ra ngoài làm quen thêm nhiều bạn bè cũng đâu phải việc xấu, huống chi ngươi đồng ý với Hoàn Nhạc sẽ đưa y về nhà, chẳng lẽ định nuốt lời sao?”
Sầm Thâm vẫn im lặng, hồi lâu mới đáp: “Tôi vốn cũng không phải người tốt luôn giữ lời.”
A Quý rung đùi đắc chí, làm như đang thở than: “Ông nội ngươi nói với ngươi những câu kia, ta tin chắc chắn ước nguyện ban đầu của ông không phải khuyên ngươi chấp nhận số mệnh, mà là muốn ngươi sống thật vui khỏe.”
Mỗi lúc thế này, A Quý như thể biến thành bậc cha chú ân cần dạy dỗ con cháu, nói chuyện đàng hoàng chững chạc.
Sầm Thâm đột nhiên hỏi ngược lại: “Vậy tôi hỏi ông, trước khi tôi đi Tây An, tại sao ông không cho tôi hay năng lực của Tú Cầu Nhỏ?”
Trên thế gian này, gần như không ai biết tác phẩm Liễu Thất để lại cho đời trông ra sao, công năng là gì, thậm chí cả bản thân Sầm Thâm nắm giữ Tú Cầu Nhỏ, bao nhiêu thông tin có được đều đến từ chính A Quý.
Tú Cầu Nhỏ có thể ngay lập tức tác động làm nhiễu loạn thời không, A Quý biết không?
Sầm Thâm không gạn hỏi lai lịch của ông, cũng có thể không để ý sống chết, với điều kiện tiên quyết là, A Quý không cố sức lừa dối hắn.
Quả nhiên A Quý rơi vào cơn im lặng đáng ngờ, nhưng đúng lúc này, Hoàn Nhạc sấy tóc xong bước ra, phá tan thế giằng co giữa hai người. Sầm Thâm dời tầm mắt không truy hỏi nữa, dường như A Quý cũng chìm vào loại trầm tư nào đó, mỗi Hoàn Nhạc không hề phát hiện gì cả, tiếp tục sáp tới bên Sầm Thâm.
“Ngươi đang làm gì, cần ta hỗ trợ không?” Chàng tự mình kéo ghế ngồi xuống cạnh Sầm Thâm, hai tay chống ở mép ghế, cơ thể nghiêng về phía trước.
“Không cần,” Sầm Thâm chỉ cảm thấy nguồn nhiệt siêu cấp lớn kề sát người, rất lạ lẫm.
Hoàn Nhạc cũng không miễn cưỡng, nhưng chàng vẫn không rời khỏi, tìm cơ hội đưa đồ, còn tò mò ngó trái ngó phải, cứ như sinh lòng hào hứng cực lớn với công việc của thợ thủ công.
Sầm Thâm thấy chàng coi như an phận, không muốn hơn nửa đêm không được ngủ còn phải nướng sườn cho người ta phen nữa, vì vậy không đuổi chàng đi.
“Đúng rồi, nói tới thợ thủ công, ta nhớ trước đây ở gần cầu Nam Lưu có một hiệp hội thợ thủ công, ta còn mua tháp lưu ly của họ. Tháp kia đẹp lắm, trời vừa tối là tỏa sáng lấp lánh lộng lẫy, như chứa sao.” Hoàn Nhạc kể.
“Ừm.” Sầm Thâm hờ hững đáp lấy lệ, ngày còn nhỏ hắn từng nghe ông nội nhắc về quá vãng huy hoàng của mạch thợ thủ công, tất nhiên cũng nghe thấy hiệp hội thợ thủ công tại Đại Đường lừng danh ấy.
Hoàn Nhạc nói tiếp: “Nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ người trong hiệp hội thợ thủ công kia đều biến mất. Trong một đêm, người đi nhà trống.”
“Biến mất?” Sầm Thâm thoáng sững sờ.
“Nghe nói bởi vì hội trưởng hiệp hội bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, tất cả mọi người đều tản lạc.”
“Chờ đã, hội trưởng hiệp hội thợ thủ công….. không phải là yêu quái hả? Hắn chết làm sao?”
“Yêu quái?” Lần này đến lượt Hoàn Nhạc ngờ vực: “Hắn là con người mà.”
Sầm Thâm triệt để choáng váng, là ký ức của hắn sai lầm hay lịch sử xuất hiện tình trạng đứt gãy không khớp? Liên quan đến hiệp hội thợ thủ công ở Đại Đường, rõ ràng sách cổ ghi lại người đầu tiên nhậm chức hội trưởng là một yêu quái.
Nhưng Hoàn Nhạc bảo đó là con người?
Chàng vốn không có lý do để nói dối.
“Cậu xác định mình không nhớ lầm chứ?” Sầm Thâm không khỏi truy hỏi.
“Không đâu, phu tử và vị Liễu tiên sinh kia là bằng hữu.” Hoàn Nhạc cũng nhìn thấu Sầm Thâm nghiêm túc, tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát mới nói ra đáp án khẳng định.
Sau khi vị Liễu tiên sinh kia qua đời, phu tử đau lòng không phải giả, hơn nữa chàng xác thực không cảm nhận được yêu khí gì ở nơi đó.
Sầm Thâm lại lọc được thông tin quan trọng từ lời của chàng, một suy đoán khó bề tin nổi bất chợi dấy lên trong lòng hắn: “Cậu nói…. Ông ta họ Liễu?”
Hoàn Nhạc cũng đột nhiên hiểu ra: “Ừ, đúng rồi!”
Liễu Thất!
Hắn ta có Tú Cầu Nhỏ trên tay, biết đâu chừng hắn ta không chết mà là đi đến Đại Đường? Cái này có thể giải thích được tại sao hạt nhân Tú Cầu Nhỏ lại rơi rớt ở Đại Đường.
Nhưng không đúng, vẫn không đúng.
Sầm Thâm nhớ rất tường tận, Liễu Thất là yêu quái, tất cả những ai quen biết hắn ta đều rõ hắn ta vốn là một gốc liễu bên hồ, đây là sự thực không thể nghi ngờ.
Chuyện càng ngày càng khó đoán, trong đầu Sầm Thâm tức khắc nghĩ tới vô số loại khả năng, rồi lại bị hắn phủ định từng cái một. Khóe mắt hắn đảo qua Tú Cầu Nhỏ trên bàn, bỗng dưng cảm thấy hết thảy những điều này ắt hẳn không phải ngẫu nhiên.
“Viên đá của cậu từ đâu tới?” Hắn nhìn về phía Hoàn Nhạc lần thứ hai, đôi mắt giấu sau tóc mái chăm chú vọng vào chàng.
“Cái này…” Hoàn Nhạc bỗng tạm dừng vài giây, hình như chàng nghĩ tới điều gì, Sầm Thâm nhăn mày. Ánh mắt chàng cũng quét về Tú Cầu Nhỏ trên bàn, giọng nói thoáng lạnh lẽo: “Đây là phần thưởng phu tử cho ta ba năm trước, kêu là bùa hộ mệnh cầu được từ trong chùa miếu.”
Sầm Thâm yên lặng hít sâu một hơi, hỏi vấn đề cuối cùng: “Phu tử của ngươi, là ai?”
Tác giả có lời muốn nói: Thiếu niên + múa kiếm (đao) = Sự kết hợp hoàn hảo.
Danh Sách Chương: