Na Tân cũng không biết Dư Hoàn đây là đột nhiên muốn làm gì, nhưng anh nhớ rõ phân phó của Diêu tổng, Dư Hoàn có dặn dò gì, anh làm theo là được.
Na Tân hiểu rõ, ở trong lòng Diêu tổng, Dư Hoàn đã trở thành phu nhân danh xứng với thực, phu nhân có lệnh, không thể không nghe.
"Được, tôi đưa cô đi bệnh viện, lên xe đi."
Có lẽ do Dư Hoàn căng thẳng thúc giục quá, Na Tân cũng khẩn trương theo.
Sau khi lên xe, Na Tân mới nhìn Dư Hoàn đang gấp gáp nhắc nhở: "Phu nhân, bằng không cô gọi cho Diêu tổng đi, có chuyện gì nói trước trong điện thoại một tiếng, Diêu tổng nhất định rất vui lòng tiếp điện thoại của cô."
Na Tân cũng sẽ không quên, gần đây Diêu tổng điện thoại không rời thân, Dư Hoàn ra ngoài làm việc mấy ngày nay, mỗi ngày Diêu Hi động một cái là nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Dư Hoàn căng thẳng đến mức tay run, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, gọi điện thoại cho Diêu Hi.
Thời khắc mấu chốt, điện thoại của Diêu Hi cư nhiên không kết nối đươc!
Na Tân nhìn Dư Hoàn như vậy, liền tựa hồ hiểu rõ gì đó, anh vội vàng giải thích: "Nhất định là tín hiệu bệnh viện bên kia không tốt, phu nhân đừng sốt ruột, một lát nữa lại gọi qua thử. Từ nơi này đến bệnh viện ước chừng nửa giờ lái xe, nhất định có thể tới nơi."
Dư Hoàn không khỏi nghĩ đến tình tiết trong cốt truyện, mí mắt phải của cô lúc này co giật dữ dội, luôn có một linh cảm xấu.
An ủi của Na Tân lúc này đối với cô không có tác dụng gì, Dư Hoàn nhíu mày, có chút chán nản trả lời: "Chỉ mong vậy."
Trong sách viết, Khâu Nhạc là anh em cùng cha khác mẹ với Khâu Diệc Phong, do mẹ kế của Khâu Diệc Phong sinh ra. Cha của Khâu Diệc Phong nghiện cờ bạc, bời vì tật xấu này, liên tiếp làm tức chết hai người vợ.
Khâu Nhạc vừa lúc kế thừa thói hư tật xấu của cha, tốt nghiệp cao trung xong không thi đỗ đại học liền bắt đầu ra ngoài làm công, tất cả tiền kiếm được đều dùng để đánh bạc.
Sau này, Khâu Diệc Phong "cặp" với nguyên chủ, có tài nguyên, cũng bước vào giới giải trí, Khâu Nhạc phát hiện anh trai mình có tiền, công việc liền không làm nữa, cả ngày chạy đến chỗ Khâu Diệc Phong đòi tiền.
Khâu Diệc Phong không thể chịu đựng nổi, cuối cùng vẫn là nguyên chủ ra mặt, nói chính mình mỗi tháng sẽ cho hắn ta một vạn tệ, nhiều hơn một phân cũng không cho, đến nỗi một vạn này, hắn ta cầm đi đánh bạc, hay là tự mình tiêu, đều để hắn ta tự bố trí.
Đây là nhượng bộ lớn nhất của nguyên chủ, nếu Khâu Nhạc không đồng ý, Bặc Mạn liền ở một bên hù dọa hắn, cho nên cuối cùng Khâu Nhạc ngoan ngoãn đồng ý, cũng không tới làm phiền Khâu Diệc Phong nữa.
Ngay cả khi Khâu Diệc Phong bí mật hẹn hò với Giang Vũ Nghênh bị nguyên chủ phát hiện, nguyên chủ cũng không cắt tiền của Khâu Nhạc.
Nhưng mà bây giờ Dư Hoàn đã không phải là người trước kia. Cô và Khâu Diệc Phong không có bất cứ tình nghĩa gì, đương nhiên sẽ không lại đưa tiền cho Khâu Nhạc.
Trên đường tới bệnh viện, Dư Hoàn chợt bừng tỉnh, chả trách Khâu Nhạc xuất hiện sớm hơn, đại khái là tháng này không nhận được tiền mới tiếp tục đi tìm Khâu Diệc Phong, biết được tin tức anh ta chia tay với Dư Hoàn, hắn khẳng định sẽ chó cùng rứt giậu.
Trong sách không miêu tả rõ chỗ này lắm, Dư Hoàn chỉ đại khái nhớ rõ, Khâu Nhạc hình như nghe lời của đối thủ Diêu Hi, muốn hẹn Diêu Hi ra ngoài.
Mà Diêu Hi lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ở trên thương trường và giới giải trí, đều đắc tội qua không ít người. Người này nói rõ là muốn mệnh Diêu Hi, kết quả Diêu Hi mạng lớn chỉ bị thương ở đầu, sau đó vì vết thương quá nặng chèn ép dây thần kinh thị giác, dẫn đến Diêu Hi bị mù hơn một năm.
Một năm kia chính là một năm đen tối của Diêu Hi. Nhiều khoản đầu tư của anh đều thất bại, mặc dù anh vẫn là biên kịch đứng sau màn, bởi vì bị mù, nên một trong vòng một năm không ra tác phẩm nào mới.
Lại cộng thêm ân oán với Khâu Diệc Phong trong quá khứ, chính vào lúc đó, tích cách Diêu Hi càng trở nên tối tăm cố chấp, cuối cùng phát rồ phản kích, bức tử rất nhiều người.
Dư Hoàn gần như không dám nghĩ tiếp, thứ nhất, xuất phát từ tâm lý muốn cứu vớt vai ác, cô sẽ ra tay ngăn cản chuyện này.
Thứ hai, trái tim con người đều làm từ thịt, bất kể Diêu Hi là chân tình hay giả ý, khoảng thời gian này anh đối tối với Dư Hoàn, cô đều nhìn thấy được.
Mắt Dư Hoàn đỏ hoe, sau khi gọi mấy cuộc liên tục mà không được, cô đành quay đầu nói với Na Tân: "Anh làm ơn, nhanh lên một chút, tôi muốn lập tức nhìn thấy Diêu Hi mới yên tâm."
Na Tân không hiểu chuyện gì, vừa tăng tốc vừa hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, phu nhân lại sốt ruột như vậy?"
Na Tân nhớ rõ hôm nay cô có hẹn với Hoa Chí Văn, cho dù Dư Hoàn có tính là *đại bài cũng sẽ không để ông ta leo cây, trừ phi thực sự có chuyện gấp.
(***minh tinh nổi tiếng)
Dư Hoàn biết Na Tân là người đáng tin cậy liền nói thẳng: "Tên Khâu Nhạc kia, tôi từng tiếp xúc với cậu ta, cậu ta không phải là loại đèn cạn dầu, tháng này tôi không đưa tiền, cậu ta chó cùng rứt giậu tìm một chỗ dựa họ Ôn, họ Ôn kia không phải người tốt, tôi lo hắn sẽ làm hại Diêu Hi."
Dư Hoàn chỉ nhớ trong sách viết qua, Diêu Hi có một đối thủ một mất một còn họ Ôn, tên họ Ôn sau này còn gây ra không ít chuyện, hắn bức bách Giang Vũ Nghênh kém chút nữa làm cô phát điên, may mà cuối cùng Khâu Diệc Phong dùng tình yêu cảm hoá được cô ta.
Na Tân nghe xong cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, liền hỏi ngược lại: "Cô nói họ Ôn kia, có phải là Ôn Hoa Luân không?"
Dư Hoàn hơi ngừng, nghĩ nghĩ một lúc trước khi trả lời: "Có lẽ là hắn."
Mày Na Tân nhăn lại, đạp ga phóng nhanh đến bệnh viện.
Lúc đó, Khâu Diệc Phong vẫn đang nhàn nhã nằm trong phòng bệnh, hưởng thụ sự chăm sóc của hộ lý do Diêu Hi phái tới, ở trong một phòng bệnh cao cấp, trên bàn bày đầy đồ bổ.
Khi Dư Hoàn và Na Tân chạy đến, Khâu Diệc Phong sợ tới mức giật mình, cháo vừa vào miệng đã mắc nghẹn.
"Cô...cô lại muốn thế nào?" Mặt mũi Khâu Diệc Phong đỏ bừng chỉ vào Dư Hoàn, một lúc sau cũng không nói tiếp được.
Khâu Diệc Phong cho rằng, Dư Hoàn sẽ lại đánh anh ta ngay khi anh ta sắp hồi phục!
Rốt cuộc, Khâu Diệc Phong biết nguyên chủ là người hay mang thù, thấy anh ta sống tốt như vậy, Dư Hoàn sao có thể chịu được?
Khâu Diệc Phong gấp gáp nói không ra lời, anh trực tiếp kéo hộ lý bên cạnh đến trước mặt: "Bảo...bảo vệ tôi!"
Dư Hoàn không rảnh để ý đến anh ta, vừa bước vào liền hỏi: "Diêu Hi đâu? Đi đâu rồi?"
Khâu Diệc Phong nhất thời không phản ứng lại, vệ sĩ và hộ lý chăm sóc anh ta đều là người do Diêu Hi phái tới, nghe Dư Hoàn hỏi tới, bọn họ vội vàng trả lời: "Diêu tổng đi rồi, đi tới tiểu khu Tinh Nguyệt."
Dư Hoàn nghiêng đầu nhìn Na Tân, nhíu mày hỏi: "Tiểu khu Tinh Nguyệt ở chỗ nào?"
Na Tân sắc mặt trắng nhợt, nói: "Một khu biệt thự ở ngoại thành, là địa bàn của Ôn Hoa Luân."
"Gọi người, cậu lập tức gọi người đi tiếp viện anh ấy, chúng ta lập tức chạy tới nơi!"
Na Tân đáp ứng, sau khi gọi điện thoại điều người, anh nói với Dư Hoàn: "Phu nhân, cô là một cô gái, đến đó không tiện, tôi đích thân đi tiếp viện Diêu tổng, cô yên tâm."
Dư Hoàn thần sắc vô cùng nghiêm túc, cô lắc đầu nói: "Không được, đưa tôi đến đó, tôi phải gặp được Diêu Hi mới yên tâm."
Lúc ban đầu, Dư Hoàn nhưng thực ra muốn lấy lòng vai ác, làm vai ác cảm động, nhưng trước mắt, đã bị sự lo lắng hoàn toàn thay thế.
Sau khi Dư Hoàn lên xe vẫn không liên lạc được với điện thoại của Diêu Hi.
Vẫn là Na Tân gọi một cuộc điện thoại cho vệ sĩ bên người Diêu Hi, lần này, cuối cùng cũng gọi được.
Na Tân vội vàng hỏi: "Diêu tổng ở đâu?"
Vệ sĩ: "Ở bên cạnh tôi, giám đốc, có chuyện gì sao?"
Na Tân mở loa ngoài, nói với người bên kia: "Đưa điện thoại cho Diêu tổng, phu nhân tìm anh ấy."
Một bên Dư Hoàn vội vội vàng vàng đeo tai nghe, giọng nói của Diêu Hi vẫn trầm ấm dễ chịu như mọi khi: "Làm sao vậy? Có chuyện gấp sao?"
Dư Hoàn không quan tâm nhiều, trực tiếp gào lên một tiếng: "Diêu Hi, lập tức quay lại, trở về! Khâu Nhạc bị Ôn Hoa Luân lôi kéo, bọn họ muốn hại anh!"
Đầu điện thoại bên kia Diêu Hi dừng một chút, một hồi lâu cũng không đáp lại.
Dư Hoàn không nghe được động tĩnh của Diêu Hi, trong lòng hẫng một nhịp, cô không khỏi gào lên lần nữa: "Diêu Hi! Anh nghe thấy tôi nói không? Tôi bảo anh lập tức quay lại ngay!"
Diêu Hi lúc này mới chậm rì rì trả lời: "Đừng lo lắng, tôi tới nơi rồi, có chút việc, tôi cúp máy trước, đợi tôi quay lại sẽ tìm cô."
Nói xong, cũng không đợi Dư Hoàn đáp lời, Diêu Hi liền cúp điện thoại.
Dư Hoàn tức đến nỗi suýt thì ném điện thoại: "M* kiếp, sếp của các anh sao lại thế này, có phải anh ta không tin tôi đúng không?"
Na Tân đã nhìn thấy Dư Hoàn nổi giận trước đây, nhưng mà bộ dáng tức khàn cả giọng như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Na Tân biết cô bởi vì lo lắng cho Diêu Hi, thực ra lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại khuyên nhủ: "Trong lòng ông chủ có tính toán, cô đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu mà ông chủ biết phu nhân quan tâm anh ấy như thế này, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Na Tân còn nói thêm cái gì, Dư Hoàn căn bản nghe không vào, lúc bọn họ đến tiểu khu Tinh Nguyệt, người của Ôn Hoa Luân đã động thủ.
Tuy rằng Diêu Hi được vài vệ sĩ bảo vệ nhưng Dư Hoàn vẫn thấy được sau cổ áo anh dính đầy máu.
Người Na Tân gọi tới cũng kịp thời chạy đến, nhóm người kia nhìn thấy có người tới cũng nhanh chóng bỏ chạy, khi Dư Hoàn xông lên thì Diêu Hi đã nằm liệt trong lòng ngực của cô.
Hôm nay Dư Hoàn mặc một chiếc váy trắng viền hoa bất quy tắc, lúc Diêu Hi gục xuống, trên người cô bê bết máu.
Dư Hoàn lập tức bật khóc, hướng về phía Na Tân hô to: "Mau, gọi xe cứu thương, nhanh lên!"
Chờ đến khi Diêu Hi được đưa vào cấp cứu, Dư Hoàn vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, cả người cô toàn là máu, lớp trang điểm bị khóc nhoè đi, lộ rõ vẻ nhếch nhác.
Lúc Bặc Mạn vọt vào tới, cũng bị dọa quá chừng, cô vội vàng quấn áo khoác của mình quanh người Dư Hoàn, nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, đừng sợ, bộ dạng chẳng ra sao này của chị lỡ mà bị chụp đến..."
"Chồng chị đã thế này rồi, chị còn lo lắng bị chụp ảnh sao?"
Mặc dù giọng của Dư Hoàn không lớn, Na Tân ở một bên đã nghe thấy rõ ràng.
Tất nhiên, còn có người theo sau tới Khâu Diệc Phong, ngồi trên xe lăn thoạt nhìn tinh thần cực tốt.
Khâu Diệc Phong không dám tới gần Dư Hoàn, chỉ dám núp ở đằng xa hồi hộp đợi tin tức.
Chờ đến lúc bác sĩ bước ra, Na Tân đoạt trước Dư Hoàn cùng bác sĩ nói thầm vài câu, cuối cùng bác sĩ mới đến trước mặt Dư Hoàn nói với cô: "Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không? Người bệnh không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có vết máu ứ ở trên đầu, cần theo dõi một thời gian để tránh để lại di chứng."
Dư Hoàn ngốc lăng lăng nghe bác sĩ nói một đống những việc cần chú ý, sau đó nhờ Bặc Mạn đi thanh toán hoá đơn.
Na Tân ở một bên khuyên nhủ: "Phu nhân, cô về thay quần áo trước đi, tôi ở đây xem, không có vấn đề gì lớn đâu."
Dư Hoàn nghiêng đầu liếc Na Tân một cái: "Sao lại không có vấn đề? Cậu lập tức đi xử lý, mời luật sư tốt nhất, tôi muốn tố cáo Khâu Nhạc và Ôn Hoa Luân mưu hại chồng tôi, mau đi nhanh."
Khâu Diệc Phong vẫn luôn im lặng đứng xa xa đột nhiên nói: "Liên quan gì tới em trai tôi?"
Dư Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Có liên quan hay không, để cậu ta giải thích với cảnh sát. Nếu chồng tôi có một chút xíu vấn đề, tôi sẽ không buông tha cho cậu ta."
Khâu Diệc Phong mặt tái mét, anh định nhìn Na Tân xin giúp đỡ, ai biết Na Tân thậm chí không thèm nhìn Khâu Diệc Phong, kính cẩn nghe theo Dư Hoàn phân phó: "Vâng, phu nhân, tôi lập tức đi làm."
Khâu Diệc Phong: "..." Na Tân từ khi nào nghe lời Dư Hoàn như vậy? Đây không phải là phong cách của Na Tân!
Danh Sách Chương: