Tính diễn tinh của Diêu Hi lại nổi lên, Dư Hoàn bị anh lăn lộn một vòng mới bừng tỉnh hiểu rõ.
Dư Hoàn đơn giản ngồi xuống, trầm ngâm một hồi mới hỏi: "Tôi vừa gọi điện, anh nghe được rồi phải không? Anh ồn ào nhiều chuyện như vậy, là không muốn để tôi đi sao?"
Diêu Hi bị nhìn thấu, đành phải ngượng ngùng ậm ừ, bĩu môi: "Không nghe rõ lắm, nhưng cũng biết có một người đàn ông hẹn em. Bà xã, em không thể đối xử với anh như vậy, anh bệnh nặng thế này, sao em có thể một mình ra ngoài hẹn hò. Em càng như vậy, anh càng không có cảm giác an toàn. Thế giới của anh chỉ toàn là một mảnh hắc ám, nhìn đâu cũng chỉ thấy đen như mực, chỉ có nghe được giọng của em, anh mới cảm thấy chính mình vẫn còn sống."
Anh bi thương nói, Dư Hoàn nghe nghe, ngược lại cảm thấy bản thân đi ra ngoài chính là tội ác.
Đang lúc Dư Hoàn lấy ra điện thoại tính toán cự tuyệt Diệp Nhất Luân, đạo diễn Hoa Chí Văn lại gửi tin nhắn cho cô: "Diệp Nhất Luân đã tới rồi đi? Lần này cha cậu ấy là nhà đầu tư, định để con trai mình đóng chính. Tôi đã đáp ứng ông ấy, hiện tại tôi đang ở Hồng Kông, nghe tin Tiểu Diệp tới rồi, cô giúp tôi chiêu đãi trước. Nếu không tiện thì để Bặc Mạn cùng cậu ấy đi dạo mấy ngày, dĩ nhiên, tôi nghe nói các cô có quen biết, dù sao cũng không thể không lộ mặt."
Hoa Chí Văn đã nói như vậy, Dư Hoàn không có biện pháp cự tuyệt.
Cho nên, Dư Hoàn đành phải thuyết phục Diêu Hi: "Chậm nhất hai giờ đồng hồ tôi sẽ quay về. Ba của anh ta là nhà đầu tư cho bộ phim tiếp theo, bây giờ đạo diễn Hoa không ở đây, tôi cũng không thể ngay cả mặt cũng không lộ."
Hiện giờ bên trong Hoa Trọng TV hỏng bét, Na Tân thì đang ngủ đông chờ thời cơ thanh lý môn hộ.
Tuy rằng Diêu Hi rất muốn gọi điện thoại cho Hoa Chí Văn, nhưng vẫn nhịn xuống.
Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn, không thể vì chút chuyện này mà làm loạn kế hoạch.
Mặc dù Diêu Hi tự an ủi bản thân rằng Dư Hoàn sẽ không thích tên Diệp Nhất Luân kia, anh vẫn là bị đè nén muốn chết.
Trong lồng ngực phảng phất có gì đó muốn nổ tung. Từ trước đến nay anh là người không hiện hỉ nộ, mọi việc đều sẽ ẩn nhẫn rất tốt, đối với ai cũng là một bộ biểu tình ôn nhuận như ngọc.
Nhưng vào lúc này, Diêu Hi hiển nhiên đã không kìm được cảm xúc. Nếu Dư Hoàn chủ động quay đầu lại nhìn một cái, cô sẽ thấy một hình ảnh vô cùng đặc sắc.
Thật đáng tiếc, lực chú ý của Dư Hoàn lại không ở trên người Diêu Hi. Mắt thấy thời gian sắp không kịp nữa, liền ở phòng ngủ chính trực tiếp thay quần áo.
Cô nghĩ dù sao Diêu Hi cũng không nhìn thấy, mình không cần phải câu nệ tiểu tiết!
Lần này không tính là một dịp trang trọng, Dư Hoàn chỉ tùy ý mặc một chiếc váy định chế của Chanel có thiết kế lụa mỏng ở đường viền cổ áo. Mặc dù không quá hở hang nhưng nếu là khom lưng cúi đầu vẫn có chút nguy hiểm.
Diêu Hi trước sau vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trên giường, tuy rằng luôn chịu đựng không hé răng, nhưng lúc này anh suýt chút nữa cắn môi dưới đến chảy máu.
Ngay lúc Vu Quan lấy túi ra, chuẩn bị trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, Diêu Hi rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Bà xã, dạo gần đây thời tiết hơi lạnh, nhớ mặc áo khoác đừng để bị cảm."
Dư Hoàn gật gật, ngược lại nghe lời: "Ừm ừm, ông xã nói đúng. Em sẽ mặc áo khoác ra ngoài."
Dư Hoàn lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác phối cùng, mặc lên trên người.
Diêu Hi vài lần muốn mở miệng, chung quy vẫn cố nén lại.
Anh cố nén cảm xúc, muốn nói thêm vài lời với Dư Hoàn, ai biết Dư Hoàn đặc biệt sốt ruột, thậm chí cũng chưa thèm nói lời tạm biệt với Diêu Hi liền hấp tấp ra cửa.
Khi chỉ còn một mình Diêu Hi ở trong phòng, anh mới run run tay lấy điện thoại ra từ dưới gối, gọi cho Na Tân: "Đưa tôi xem camera giám sát của nhà hàng bít tết tầng dưới tòa nhà Hoa Hạ, sau đó đi tra rõ Diệp Nhất Luân có quan hệ gì với Dư Hoàn."
Trong công ty Diêu Hi có rất nhiều nhân tài hacker cao cấp, muốn hack vào camera của một nhà hàng nhỏ không phải là vấn đề lớn.
Hiệu suất làm việc của Na Tân cũng rất cao, một giờ sau, anh tra ra được video trong bữa tiệc sinh nhật năm đó của Dư Hoàn.
Video này tuy rằng không được lưu hành, nhưng lại bị một số nghệ sĩ ghi lại và lưu trữ.
Cuối cùng Diêu Hi cũng biết người đua rượu năm đó với Khâu Diệc Phong là Diệp Nhất Luân.
Khâu Diệc Phong lúc ấy còn rất đắc ý kể với Diêu Hi, anh ta làm thế nào thu phục được Dư Hoàn.
Nói cách khác, Diệp Nhất Luân từng là thủ hạ bại tướng dưới tay Khâu Diệc Phong.
Diêu Hi tự an ủi bản thân, nếu lúc trước Dư Hoàn đã không coi trọng người này, hiện giờ cũng sẽ không coi trọng anh ta.
Mặt khác, Dư Hoàn và Khâu Diệc Phong đã ngồi trong phòng bao.
Từ sau khi Dư Hoàn bước vào, Diệp Nhất Luân vẫn luôn ngầm đánh giá cô, khi cô ngồi xuống gọi món, Diệp Nhất Luân càng nhịn không được mở miệng tán thưởng: "Cô so với trước kia càng thêm xinh đẹp, hơn nữa khí chất cũng thay đổi rất nhiều, thoạt nhìn, càng dịu dàng."
Dư Hoàn cũng lễ phép nhìn lại anh, nghĩ một đằng nói một nẻo khen một câu: "Anh cũng vậy, so với trước kia càng thành thục, cũng đẹp trai hơn nhiều."
A, có quỷ biết anh trước đây trông như thế nào! Bức ảnh trên Bách khoa Baidu kia chính là ấn tượng đầu tiên của Dư Hoàn đối với anh.
Diệp Nhất Luân nhớ rõ, miệng Dư Hoàn trước đây đặc biệt độc, cô từng nói mũi anh không đủ cao, dáng người không đủ hoàn mỹ...
Tóm lại, đem anh hạ thấp vô cùng tồi tệ!
Bây giờ trở về, mặc kệ Dư Hoàn là chân tình hay giả ý, Diệp Nhất Luân vẫn thực lòng vui vẻ.
"Dư Hoàn, tôi đã nghe nói chuyện của cô, Khâu Diệc Phong kia thực sự không phải thứ gì tốt, tôi đã cảnh báo cô rồi, nhưng trước đây cô không nghe tôi."
Dư Hoàn thở dài, cô thực sự không muốn nghe đến cái tên Khâu Diệc Phong này, cũng không muốn lại nghe người khác khuyên cô từ bỏ Khâu Diệc Phong.
Cô không phải nguyên chủ, cô không có tình cảm với Khâu Diệc Phong!
Nhưng chuyện này cô chỉ có thể biết trong lòng, ở trước mặt người ngoài, cô cố gắng duy trì tu dưỡng bản thân thật tốt, cười nói: "Chúng ta đừng nhắc tới anh ta, tập trung ăn cơm."
Dư Hoàn cảm thấy Diệp Nhất Luân có chút vô vị. Thực ra ngoại hình anh cũng không kém, chỉ là không có điểm đặc biệt, độ nhận diện cũng rất thấp. Không nói đến Diêu Hi, so ra còn kém cả Khâu Diệc Phong.
Dư Hoàn không biết tại sao cô lại nghĩ đến Diêu Hi vào lúc này, nhưng cô cho rằng, Diêu Hi đẹp trai hơn bọn họ rất nhiều.
Ngũ quan Diêu Hi tinh xảo, mắt Tây sâu hun hút, mũi cao, giọng nói trầm thấp rất êm tai. Nếu không biết anh có lòng dạ thâm hiểm, cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ rung động.
Mà Diệp Nhất Luân trước mắt hoàn toàn không để ý Dư Hoàn thất thần, anh vừa ưu nhã cắt bò bít têt, vừa vui mừng nói: "Tôi thực mong chờ việc hợp tác tiếp theo của chúng ta, kĩ thuật diễn của cô tốt, tôi còn rất nhiều thứ còn cần cô chỉ dạy."
"Được, dù sao cũng quen biết đã lâu, chuyện công việc, cứ tùy ý hỏi tôi."
Dư Hoàn dễ nói chuyện như thế, ngược lại là ngoài dự tính của Diệp Nhất Luân.
Cứ như vậy, ánh mắt của anh nhìn về phía Dư Hoàn càng thêm ái muội.
Diêu Hi lúc này ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ đã không thể ngồi yên được nữa.
Na Tân ở bên cạnh Diêu Hi, còn không dám phát ra âm thanh.
Diêu Hi cúi đầu, suy tư trong chốc lát, nói với Na Tân: "Cậu để bác sĩ lập tức gọi cho Dư Hoàn, nói tình huống của tôi không ổn, đúng rồi, nói tôi bệnh tình nguy kịch, mau mau gọi xe cứu thương đưa tôi đi bệnh viện."
Tác giả có lời muốn nói: Na Tân:Ông chủ, anh như vậy coi được sao?
Diêu Hi: Hai mắt nhìn thấy hình ảnh bọn họ ở chung với nhau, tim tôi liền đau, nhưng không phải là do bệnh tim!
Danh Sách Chương: