• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Ngày hôm sau)

Trời sáng tinh mơ, tất cả thức dậy sửa soạn chuẩn bị lên đường, hai vợ chồng bà lão cũng rất nhiệt tình đưa tiễn bốn người họ, Ninh Tuyết lòng cảm thấy biết ơn hai vợ chồng họ nên len lén để lại chút ít bạc giấu trong chăn. Sau khi họ khởi hành đi được một đoạn xa, hai vợ chồng mới phát hiện ra chỗ bạc đó, trong lòng vui vẻ mà nhận lấy chỗ bạc ấy.

Cởi ngựa đoạn đường dài cuối cùng cũng đã về đến Dương Đô, tới cổng thành Chấn Long viện cớ xin từ biệt trước tại đây nói:

- Cáo biệt mọi người tại đây và cũng đa tạ vì đã cho ta đi nhờ về, hẹn ngày gặp lại.

Minh Nguyệt mỉm cười hữu lễ đáp:

- Triệu tiểu lang quân chớ khách khí như thế, tạm biệt, tiểu lang quân bảo trọng.

Ninh Tuyết và An Thành nhìn nhưng không nói gì, Chấn Long thấy vậy chỉ mỉm cười rồi từ từ rời đi. An Thành và Ninh Tuyết đưa Minh Nguyệt về tận phủ, sau khi từ biệt Minh Nguyệt, An Thành đưa Ninh Tuyết về, đến nơi Ninh Tuyết bước xuống, vừa chào tạm biệt An Thành, thì An Thành liền nói:

- Ninh Tuyết hứa với ta tuyệt đối không được hành sự lỗ mãn, hãy quên chuyện đó đi đi.

Ninh Tuyết gật đầu đồng ý với An Thành nói:

- Muội biết rồi.

An Thành mỉm cười gật đầi rồi Ninh Tuyết quay người bước vào trong phủ, An Thành đứng nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết trong lòng vẫn cảm thấy không yên, An Thành đánh ngựa đi, có thể là vì là thanh mai trúc lớn lên bên nhau nên An Thành dường như hiểu rõ tính cách của Ninh Tuyết nên đã vờ đánh xe ngựa đi nhưng thực chất là đứng nép vào cây to gần đó quan sát động tĩnh của Ninh Tuyết.

Vừa thấy Ninh Tuyết bước ra, dáng vẻ lén lén lút lút ngó đông ngó tây An Thành liền bật cười, Ninh Tuyết nhìn xung quanh không thấy An Thành liền yên tâm chạy ra ngoài, vừa chạy được vài bước thì từ phía sau tiếng của An Thành vang lên:

- Muội đi đâu dẫn theo ta với.

Ninh Tuyết giật bắn người, đơ người từ từ quay lại cười nhẹ nói với An Thành:

- Thực ra là muội…

An Thành lập tức nhăn mặt bước tới nắm lấy hai tay Ninh Tuyết nói:

- Chuyện này không giống như những trò đùa trước đây của ta cùng muội, sự việc trọng đại, hệ luy to lớn, ta không muốn muội mạo hiểm.

Ninh Tuyết đẩy tay An Thành ra nói:

- Muội không mạo hiểm, muội chỉ muốn tìm ra bằng chứng, tìm ra kẻ chủ mưu sau lưng.

An Thành nhìn thấy dáng vẻ khiên quyết của Ninh Tuyết, lòng biết dù có nói thêm gì cũng không khuyên giải được muội ấy nên nói:

- Được được nếu vậy chúng ta cùng nhau tìm được không.

Ninh Tuyết đưa mắt nhìn quan sát An Thành rồi nói:

- Thực sự huynh không cản muội điều tra.

An Thành gật gật đầu nói:

- Không cản, ta sẽ giúp muội được không, nhưng muội phải hứa với ta là không được đơn thương độc mã hành động, có chuyện gì nhất định phải báo với ta, được không?

Ninh Tuyết nghe An Thành có vẻ nghiêm túc liền vui vẻ mỉm cười nói:

- Được, muội hứa.

An Thành đưa tay rờ rờ đầu Ninh Tuyết mỉm cười nói:

- Ùm phải như thế chứ, đi đường dài muội cũng mệt rồi quay về nghĩ ngơi đi, chúng ta sẽ điều tra từ ngày mai được không?

Ninh Tuyết gật đầu ngoan ngoãn về phủ, An Thành cũng nhanh chóng hồi phủ, đợi mãi đến tận tối mới thấy Dương tướng quân về, liền nhanh chóng đem chuyện này nói hết với phụ thân, Dương tướng quân nghe xong liền hoảng hốt hỏi An Thành:

- Chuyện này con nghe ai nói thế?

An Thành thầm nghĩ:

- Không thế nói tên Ninh Tuyết ra được.

An Thành nghiêm túc nói:

- Là do con vô tình đi ngang qua bắt gặp Hứa đại nhân lén la lén lút bước vào hẽm, lòng sinh nghi nên con theo sau thì bắt gặp họ gặp nhau.

Dương tướng quân quay người bước qua bước lại trong thư phòng trầm ngâm suy nghĩ, An Thành thấy vậy liền nói:

- Phụ thân chúng ta có nên cho người điều tra không, trong tình cảnh Túc Doãn thái tử chuẩn bị đăng cơ mà lại xuất hiện thế lực như vậy, e rằng có người muốn gây bất lời cho thái tử… hoặc... hoặc thậm chí là đoạt chính.

Nghe đến đây Dương tướng quân lập tức quay người lại nói:

- An Thành chuyện này liên can hệ trọng, con không được nhúng tay vào, ngoài con ra còn ai biết chuyện này không?

An Thành suy nghĩ chốc lát rồi lắc đầu nói:

- Dạ không.

Dương tướng quân nghe vậy gật gật đầu rồi cho người chuẩn bị xe ngựa, An Thành liền hỏi:

- Phụ thân người muốn đi đâu?

Dương tướng quân nói:

- Chuyện này ta muốn bạn bạc cùng Hạ huynh xem sao, xem ngài ấy có đối sách gì hay không?

An Thành gật đầu tiễn Dương tướng quân, ngay lập tức Dương tướng quân đã đến Hạ phủ, tướng quân bước vào trong gặp ngay Hạ tướng quân, Ninh Tuyết và mẫu thân cũng ngồi đó, Hạ phu nhân nói:

- Dương tướng quân mới đến.

Ninh Tuyết đứng dậy hành lễ với Dương tướng quân nói:

- Bái kiến Dương bá bá.

Dương tướng quân mỉm cười gật gật đầu nói:

- Ngoan ngoan.

Nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Dương tướng quân, Hạ tướng quân liền hiểu ngay có chuyện, liền nói:

- Huynh theo ta vào phòng .

Dương tướng quân gật đầu rồi hữu lễ cáo từ với mẫu thân Ninh Tuyết rồi vội vàng theo sau Hạ tướng quân, Ninh Tuyết biết ngay có chuyện liền chạy theo sau, nhưng lại bị mẫu thân gọi lại:

- Người lớn bàn chuyện đại sự con theo sau làm gì.

Bị mẫu thân chặn lại, Ninh Tuyết đành bỏ lỡ cuộc nói chuyện quan trọng của phụ thân và Dương tướng quân. Ninh Tuyết lẻn ra ngoài, vừa đi trên đường vừa bực bội, đang đi từ xa Ninh Tuyết nhìn thấy kiệu của Hứa đô ngự sử đi ngang qua, lòng vui mừng tự thấy ông trời cũng giúp mình liền lén lút theo sau, thì nhìn thấy Hứa ngự sử và Lai thượng thư lần lượt đi vào tửu lầu, cả hai vào một căn phòng ở lầu hai, bên ngoài có tận năm bảy tên quân binh canh gác.

Thấy vậy Ninh Tuyết nhanh trí bao trọn căn phòng cạnh bên, vào trong phòng Ninh Tuyết áp tai vào tường định sẽ nghe lén phòng bên xem họ nói gì nhưng vì bức tường quá dày căn bản không thể nghe được, Ninh Tuyết loay hoay tìm cách, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ.

Ninh Tuyết nhanh chân đẩy cửa sổ ra xem, hoá ra phía ngoài của sổ có một xà ngang nối liền với phòng bên, Ninh Tuyết quyết định liều một phen, từng bước từng bước đi trên chiếc xà đó, đi đến tận cạnh cửa sổ phòng bên nghe lén, quả nhiên nghe được những lời Hứa ngự sử nói với Lai thượng thư:

- Chủ nhân nhờ ta đến hỏi ngài, việc quân binh đã chuẩn bị đến đâu rồi?

Nghe vậy Ninh Tuyết liền nói nhỏ trong miệng:

- Chủ nhân sao?

Lai thượng thư liền đáp:

- Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đó, quân đội đã được ta huy động về rừng thông cách cổng thành năm mươi dặm, nơi đó từng thông rầm rạp nên sẽ khó bị phát hiện, giờ đây cả Dương Đô đang vui vẻ chuẩn bị cho đại lễ sắc phong thái tử, phòng vệ lơ là, giờ đây chỉ cần một lời của chủ nhân thì quân binh lập tức công thành tiến thẳng vào hoàng cung.

Hứa ngự sử cười phá lên nói:

- Tốt, tốt ta sẽ chuyển những lời này đến chủ nhân.

Cuộc trò chuyện của cả hai đã bị Ninh Tuyết nghe hết, đang định lén nghe tiếp thì từ phía sau lưng phát lên giọng nói:

- Ninh Tuyết muội đang làm gì thế?

Ninh Tuyết bất ngờ quay người lại thì biết đó là Chấn Long thế nhưng cũng vô tình làm xà ngang phát ra tiếng động, bên trong Hứa ngự sử bất giác hô to:

- Có người.

Lai thượng thư lập tức chưởng một chưởng thổi bay cửa sổ, Chấn Long choàng tay che chở cho Ninh Tuyết, cả hai nhảy xuống đường vừa đinh tháo chạy, ngay lập tức Lai thương thư ném ra một ám khí, Chấn Long lập tức xoay người dùng thân đỡ ám khí, trúng ám khí, Chấn Long không lưỡng lự mà nhanh chóng kéo Ninh Tuyết chạy, những tên quân binh cũng ùa ra đuổi theo cả hai, thì bị Lai thượng thư kêu ngừng lại, Hứa ngự sự hoang mang nhìn Lai thượng thư nói:

- Phải đuổi theo, đừng để chúng chạy thoát.

Lai thượng thư mỉm cười nói:

- Kẻ đó đã trúng ám khí độc của ta, dù có chạy thoát e rằng cũng khó giữ được mạng.

Hứa ngự sử nhìn Lai thượng thư nhoẻn miệng cười rồi nói:

- Ám khí độc sao?

Ninh Tuyết và Chấn Long chạy được hồi lâu, trốn vào con hẽm nhỏ quan sát, thì không thấy ai đuổi theo phía sau, Ninh Tuyết an tâm quay qua vừa định mắng Chấn Long:

- Triệu công tử ngươi có biết tình cảnh khi nảy nguy hiểm ra sao không?

Chưa kịp nói xong, Ninh Tuyết nhìn thấy nét mặt của Chấn Long có gì đó không ổn, gương mặt trắng bệt, môi bắt đầu chuyển màu, hốt hoảng Ninh Tuyết tiến lại hỏi:

- Triệu công tử huynh sao vậy?

Vừa đưa tay lay lay cánh tay của Chấn Long thì toàn thân Chấn Long đã mất sức nghiêng về phía trước ngã vào người Ninh Tuyết, nhìn thấy ám khí sau lưng Chấn Long đến bấy giờ Ninh Tuyết mới nhìn ra là Chấn Long đã bảo vệ mình. Ninh Tuyết rối trí không biết phải làm gì liền nhanh tay đỡ Chấn Long về Hạ gia, vừa dìu Chấn Long Ninh Tuyết vừa lo lắng nói:

- Chấn Long huynh phải ráng lên, chúng ta sắp đến Hạ phủ rồi, phụ thân ta nhất định sẽ cứu được huynh.

Vừa đến cổng Hạ phủ, hai hạ nhân gác cổng nhìn thấy liền chạy lại phụ cõng Chấn Long vào trong, Ninh Tuyết mệt lả người thở hỗn hễn bước vào nhà kêu to:

- Phụ thân, người đâu rồi phụ thân?

Hạ tướng quân nghe thấy vậy liền từ thư phòng bước ra xem sao, Ninh Tuyết nhìn thấy phụ thân liền hoang mang cầm lấy tay Hạ tướng quân khóc lóc nói:

- Phụ thân người hãy cứu huynh ấy, huynh ấy bị trúng ám khí, người hãy cứu huynh ấy.

Hạ tướng quân vừa bước lại nhìn ám khí liền bàng hoàng kêu hạ nhân lập tức cỏng Chấn Long vào phòng, chuẩn bị dụng cụ rồi nhìn sang Ninh Tuyết nói:

- Ám khí có độc, phải lập tức giúp cậu ấy lấy ra nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK